Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 182: Mây mưa thất thường.

Lúc về đến huyện, trời đã tối. Từ Quân Nhiên bảo Dương Duy Thiên mình có việc phải trở về trấn Lý gia. Tuy Dương Duy Thiên khá bất ngờ nhưng rồi cũng biết, Từ Quân Nhiên phải về sắp xếp một số việc, nên bảo lái xe Vương lái xe Jeep đưa Từ Quân Nhiên về, đã vậy còn dặn dò, có thể đợi ngày mai Từ Quân Nhiên xong việc rồi liền trở về huyện.
Lão Vương là tài xế lâu năm, đã công tác ở huyện nhiều năm. Lúc đầu làm việc với Dương Duy Thiên ở trên chính phủ huyện, đến nay lại về tới huyện ủy, nổi tiếng là người kín miệng, đồng thời cũng là tâm phúc của Dương Duy Thiên.
Đối với Từ Quân Nhiên, ông ta cũng đã nghe danh từ lâu, biết rõ người này là tâm phúc mới trong huyện nên cũng không dám thất lễ.
Xe Jeep lắc lư chạy trên đường, chạng vạng tối mới về đến trấn Lý gia.
- Sư phụ Vương, bác cứ ở đây nghỉ ngơi một lát đi.
Từ Quân Nhiên bảo ông ta dừng xe ở nhà thờ tổ, tìm người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho ông ta rồi mới đi về phía ký túc xá trấn Lý gia.
Lúc Phùng Hồng Trình thấy Từ Quân Nhiên, tỏ ra vô cùng bất ngờ:
- Bí thư Từ, sao cậu lại về?
Vì theo cách nói của Từ Quân Nhiên, hắn sẽ không về đây.
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Hồng Nhan Hân đang ở trong phòng, mỉm cười:
- Lão Phùng, việc khá gấp, mai tôi lại phải đi rồi.
Phùng Hồng Trình giật mình, nửa đêm Từ Quân Nhiên vội vàng trở về đây, chắc là có việc gấp. Anh ta không phải là kẻ ngốc, dĩ nhiên hiểu được rằng, Từ Quân Nhiên lên huyện gặp Dương Duy Thiên chắc chắn có liên quan đến nhân sự Đảng ủy xã. Hiện nay, nếu hắn đã trở về, lẽ nào đã có tin tức gì?
- Mau vào rồi nói.
Nghĩ đến đây, Phùng Hồng Trình vội bảo Từ Quân Nhiên vào nơi mình ở, tuy diện tích không lớn nhưng cũng khá sạch sẽ.
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Hồng Nhan Hân đang đỏ mặt:
- Chị Hồng, chị cũng ở đây à.
Hồng Nhan Hân hơi xấu hổ, dù sao cũng đều là người trưởng thành, cô nam quả nữ ở cùng nhau trong ký túc xá buổi tối, rốt cục sẽ làm ra chuyện gì, ai cũng đoán được.
Từ Quân Nhiên mỉm cười rồi tiếp tục nói:
- Em có chuyện cần nói với bí thư Phùng.
Phùng Hồng Trình nghiêm nghị, nói với Hồng Nhan Hân:
- Lão Hồng, em đi đến chỗ chị dâu nhà họ Cao đi, nhân tiện bảo lão Cao tới đây.
Lão Cao ở đây dĩ nhiên chính là Cao Đấu Tâm, cũng là lão đồng chí ở công xã trấn Lý gia.
Phùng Hồng Trình suy nghĩ một lát rồi nói:
- Còn có chủ nhiệm Trịnh, bí thư Văn Hải, đồn trưởng Viên và chủ tịch Tần, tất cả đều mời tới đây.
Từ Quân Nhiên thấy anh ta gọi những người này đến, âm thầm gật đầu. Những người này đều là những người khá thân với Phùng Hồng Trình và hắn, thuộc cùng một nhóm. Vào giờ phút này gọi bọn họ đến đây, dĩ nhiên Phùng Hồng Trình đã hiểu mục đích hắn tới đây.
Chờ đến khi Hồng Nhan Hân ra ngoài gọi người, Từ Quân Nhiên mới nói với Phùng Hồng Trình:
- Bí thư Phùng, hôm nay tôi và bí thư Dương đã tới thành phố báo cáo. Bí thư Dương báo cáo xong, chúng tôi lại cùng tới chỗ chủ tịch Chu báo cáo. Trên thành phố rất ủng hộ phương án điều chỉnh cán bộ trấn Lý gia của bí thư Dương. Chủ tịch đích thân thể hiện thái độ sẽ dốc toàn lực ủng hộ cho sự phát triển của công xã chúng ta.
Từ Quân Nhiên dừng lại một chút rồi nói:
- Ý của tôi là, anh phải cầm lái, nắm giữ chức vụ bí thư Đảng ủy xã.
Tuy năng lực của Phùng Hồng Trình rất bình thường, nhưng được cái là anh ta không có dã tâm, hơn nữa đã có thời gian dài công tác ở trấn Lý gia, cũng xem như đã hiểu rõ nhân dân, nắm rõ những tình hình hiện nay của công xã. Để anh ta làm bí thư Đảng ủy là một lựa chọn rất tốt. Hơn nữa, Từ Quân Nhiên đã cân nhắc rồi, nếu Ủy viên tổ chức và ủy viên kỷ luật là người của Phục Túy và Bạch Thiên Hữu, hắn nhất định phải lôi kéo những người khác, nếu không một khi Đảng ủy phát sinh những tình huống bất ngờ, rất dễ xảy ra vấn đề. Trong ký ức kiếp trước của Từ Quân Nhiên, dường như sau này Phùng Hồng Trình bị điều đi, tuy chuyện này không quan trọng nhưng đối với hắn, anh ta hoàn toàn có thể giúp đỡ hắn để khống chế cục diện của Đảng ủy.
Tuy với lý lịch và thân phận hiện nay của Từ Quân Nhiên, chức bí thư Đảng ủy này hắn làm là hợp nhất, nhưng Từ Quân Nhiên không muốn như vậy. Những năm 80, chính đàn Trung Quốc nổi sóng, Từ Quân Nhiên không muốn bị buộc lại ở trấn Lý gia, hắn còn có những sân khấu lớn hơn muốn thi triển.
Đối với Từ Quân Nhiên, chức vị hay cái gì đó không quan trọng. Chỉ cần hắn đồng ý, hắn hoàn toàn có thể bước lên một cương vị lãnh đạo cao hơn, nhưng nếu như vậy, hắn có thể đem lại được gì cho dân chúng cơ chứ? Sống lại một cuộc đời nữa, Từ Quân Nhiên hiểu rõ ưu thế của mình. Nếu hắn muốn, tiền bạc không phải là vấn đề, đợi đến lúc cổ phiếu hoặc khế ước phát hành, tùy tiện mua một ít, sau này chắc chắn sẽ trở thành thứ có giá trị. Nhưng, đây không phải là những thứ Từ Quân Nhiên muốn làm.
Nam nhi bảy thước, để tiếng đời sau.
Đây là khát vọng sống của Từ Quân Nhiên. Hắn hy vọng mình có thể làm một số việc ảnh hưởng đến vận mệnh của nhiều người, thay đổi cuộc sống của nhiều người, để đất nước và dân tộc này đi theo một phương hướng chính xác như những gì hắn muốn.
Vì thế, cái Từ Quân Nhiên coi trọng chính là kinh nghiệm công tác ở cấp cơ sở, còn về những công việc cụ thể, hắn không thấy khó chọn lắm.
- Chuyện này, chuyện này…
Từ Quân Nhiên vừa thốt lên, Phùng Hồng Trình liền thấy kích động, nhịn không được xoa xoa tay, lắp bắp nói không ra lời.
Trong khoảng thời gian này, trong huyện luôn lưu truyền một vài lời đồn. Đối với một Phùng Hồng Trình không có phe cánh gì, chức vụ bí thư Đảng ủy xã như một miếng thịt đặt ngay trước mắt, chỉ tiếc là đã bị người ta dùng dây thừng buộc lại. Mỗi lần nhìn thấy là muốn lấy, nhưng lại phát hiện ra chẳng qua đó chỉ là một giấc mơ, khiến mỗi lần anh ta nghe thấy người khác nói đến chuyện này, anh ta lại thấy rất khó tả.
Mà giờ khắc này, tảng đá trong lòng Phùng Hồng Trình đã được giỡ xuống.
- Chúc mừng, bí thư Phùng.
Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói. Giờ phút này, thái độ của hắn rất trang trọng, thể hiện sự chúc mừng của hắn với Phùng Hồng Trình.
Lúc này, nội tâm Phùng Hồng Trình rất kích động. Nghe Từ Quân Nhiên nói xong, anh ta mỉm cười:
- Quân Nhiên, ân tình này tôi sẽ nhớ mãi. Sau này anh em ta, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Chuyện của công xã, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ ủng hộ cậu hết mình.
Anh ta cũng không phải kẻ ngốc, Từ Quân Nhiên khổ sở giúp anh ta dành được vị trí hiện tại, mục đích là vì sự phát triển kinh tế của trấn Lý gia. Anh ta chỉ phải làm cho tốt vai trò hậu thuẫn, ủng hộ, chắc chắn những việc còn lại, Từ Quân Nhiên nhất định sẽ làm tốt. Đến lúc đó, chỉ cần anh ta ngồi mát ăn bát vàng, mọi sự đều sẽ thuận lợi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Anh là bí thư, tự anh đã có tính toán.
Tuy biết là chuyện gì, nhưng Từ Quân Nhiên cũng không muốn Phùng Hồng Trình thành con rối của mình.
Kiếp trước hay kiếp này, Từ Quân Nhiên đều không có khát vọng mãnh liệt với tiền bạc. Thứ hấp dẫn hắn chính là niềm vui thay đổi vận mệnh. Nếu có thể thay đổi hiện trạng của quê hương, khiến người dân có cuộc sống tốt hơn, cũng để mình có quyền lực lớn hơn, Từ Quân Nhiên không ngại một mũi tên trúng hai đích.
Hai người trò chuyện một lát thì Phùng Hồng Trình nói với Từ Quân Nhiên:
- Quân Nhiên, cậu là một nhân tài. Tôi biết trấn Lý gia không thể giữ nổi cậu, ở đây công tác nhiều năm, tôi cũng có tình cảm với nơi này. Khoảng thời gian này, biểu hiện của cậu tôi đều đã thấy. Trước đây, tôi còn lo lắng, cậu quá trẻ, làm với cậu tôi sợ sẽ bị loạn. Nhưng hiện nay, tôi thấy tôi đã nghĩ nhiều rồi. Cậu là người có bản lĩnh, chức vụ bí thư này phải là cậu mới đúng.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Bí thư Phùng, anh đừng nói vậy, tôi là người mới, có thể làm việc cùng những người như anh là vinh hạnh của tôi. Cấp trên sắp xếp như thế nào là chuyện của cấp trên. Còn tôi, chỉ là lúc lãnh đạo hỏi thăm tôi, tôi chỉ nói những đáp án tôi thấy phù hợp nhất với họ mà thôi.
Đôi khi, người khác càng cảm kích mình, mình càng không nên tỏ ra ngạo mạn. Khiêm tốn không phải chuyện xấu gì.
Một lát sau, Hồng Nhan Hân đã mời những người Phùng Hồng Trình bảo gọi tới. Người đầu tiên là Trịnh Tuệ Bân, tiếp theo là đám người Trịnh Văn Hải và Tần Trạm, tất cả đều là người thân cận với Phùng Hồng Trình và Từ Quân Nhiên. Mọi người ở cũng không xa, nên trên đường đến đã gặp nhau.
Phùng Hồng Trình rất vui, dĩ nhiên liền đứng dậy bắt tay với từng người. Mọi người thấy Từ Quân Nhiên đều thấy khá kinh ngạc.
Trịnh Tuệ Bân và mẹ của Từ Quân Nhiên có giao tình, dĩ nhiên không khách khí mà trực tiếp hỏi:
- Quân Nhiên, sao cháu lại về đây? Không phải đang ở trên tỉnh hay sao?
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Dì Bân, cháu vừa về, sáng nay, cháu và bí thư Dương đã lên thành phố, vừa về nhà.
Mọi người đều giật mình, nghe hành trình của Từ Quân Nhiên, mọi người đều thấy rất khó hiểu, hắn bận thế sao?
Từ Quân Nhiên mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Mọi người ngồi đi.
Tuy dành chỗ của chủ, nhưng hôm nay, Từ Quân Nhiên lại khiến họ thoải mái nên cũng không để ý chút chuyện nhỏ này. Chắc chắn Phùng Hồng Trình cũng sẽ không để ý. Dù sao, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng đã biết tin tức cụ thể từ miệng Từ Quân Nhiên.
- Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai, huyện ủy sẽ thảo luận về chuyện để bí thư Phùng đảm nhiệm chức vụ bí thư Đảng ủy xã ta.
Câu nói chậm rãi của Từ Quân Nhiên làm sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Trước đây, chuyện ở thường vụ huyện ủy, mọi người đều biết. Mọi người biết vấn đề nhân sự trong Đảng ủy ở công xã trấn Lý gia, huyện ủy đã tranh luận nhiều ngày nay, đặc biệt là bí thư huyện ủy Dương Duy Thiên và chủ tịch huyện Tần Quốc Đồng, hai người đã mấy lần tranh cãi nhau trong cuộc họp thường vụ huyện ủy. Thậm chí, còn có người nói, bí thư Dương còn đập bàn, chủ tịch Tần cầm đầu mấy người phản đối việc Phùng Hồng Trình đảm nhiệm chức vụ bí thư Đảng ủy công xã trấn Lý gia.
Đối với nhân sự cho vị trí bí thư Đảng ủy công xã, nếu không nhận được sự ủng hộ của huyện ủy, việc này không thể xảy ra.
Điều khiến mọi người không nghĩ tới là, Từ Quân Nhiên từ tỉnh trở về chưa đến hai ngày, cục diện đã biến chuyển lớn đến vậy.
Giờ này, nghe tin tức của Từ Quân Nhiên, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, nhưng tất cả đều cảm thấy người thanh niên này thật đáng sợ.
Trở tay làm mưa làm gió, cũng chẳng ai làm được như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận