Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 249: Nghi vấn.

Thân là người đứng đầu, lãnh đạo là một tập thể, không thể mỗi người ai muốn làm gì thì làm nấy, cho nên làm lãnh đạo tối kỵ nhất nôn nóng, thể hiện tài năng là đại địch của nhà chính trị, người không nhận phê bình không làm kiểm tra rất khó làm được. Dương Duy Thiên biết rõ điểm này, cái gọi là không khiến người ghen tị là kẻ tầm thường, nhưng Từ Quân Nhiên người kích động ghen tị, khó tránh có chút không hợp lẽ thường.
Phó chủ tịch tỉnh thường vụ lại động đến Từ Quân Nhiên hắn ta, thậm chí do chủ tịch thành phố truyền đạt mệnh lệnh, do chính mình một bí thư huyện ủy chấp hành, mục tiêu là một phó bí thư Đảng ủy công xã.
Ngẫm lại chuyện này, Dương Duy Thiên cảm thấy có chút khó tin.
Nhìn người trẻ tuổi bình thản chịu đựng gian khổ, không thấy một chút bối rối nào ngồi trước mặt mình, Dương Duy Thiên không nhịn được nở nụ cười khổ.
- Tiểu Từ, có phải lúc cậu ở tỉnh thành, có chỗ nào không cẩn thận đắc tội với chủ tịch tỉnh Hạ không?
Nếu hiểu lầm giữa hai người đã được giải quyết, Dương Duy Thiên vẫn hy vọng giúp đỡ Từ Quân Nhiên một chút, xem có thể tìm được mấu chốt vấn đề, giải quyết vấn đề tồn tại giữa Từ Quân Nhiên và Hạ Thu Thực hay không, đương nhiên trong lòng ông vẫn cho rằng, hẳn là Từ Quân Nhiên không thành thục ở một vài việc gì đó, nên mới chọc giận phó chủ tịch tỉnh Hạ, dù sao ở Trung Quốc, thành thục trong giới chính trị là không tài năng và thể hiện sự sắc sảo, nói trắng ra là phải học được khéo đưa đẩy. Nói ngắn gọn, cái gọi là thành thục trên chính trị, thực tế là tuân thủ, nắm giữ, vận dụng trình tự thuần thục quy tắc ngầm. Nếu không, ngươi vĩnh viễn không phải là quan viên thành thục trong chính trị. Cho dù quy tắc ngầm trên thực tế là văn hóa di sản lý luận của quan trường phong kiến, dầu bôi trơn của chính trị mục nát.
Nhưng Dương Duy Thiên vẫn hy vọng, Từ Quân Nhiên có thể học được một chút thành thục. Giữ được người hữu ích, làm được nhiều việc hơn vì người dân.
Phải biết liều lĩnh, nhưng điều cấm kị lớn của người chính trị, cho dù ở vị trí cao, hoặc đạt được nhiều thành tích, ở trong quan trường cũng phải duy trì thấp giọng, nếu không cây mọc thành rừng, tất nhiên sẽ gọi đến càng nhiều kẻ thù, lúc đó sự việc đã chết trên bãi biển rồi, cũng không thể tránh khỏi sự phát sinh.
Từ Quân Nhiên cũng biết Dương Duy Thiên vì muốn tốt cho mình. Tuy nói cúi người trước lãnh đạo có chút thấp kém, nhưng trên quan trường, ngươi không thể cứng đầu. Người trong nước chú ý đến trung hòa không thiên vị, người tài giỏi xuất chúng và người cặn bã không thích hợp làm lãnh đạo, cho nên người trong quan trường không thể bộc lộ quá tài năng, như nhanh trí, giảo hoạt đều là cấm kị quan trường. Người thông minh thì thông minh ở chỗ hiểu rõ vài việc trong lòng, nhưng không nói ra, không trở mặt, bất động thanh sắc. Đánh đố, giả hồ đồ. Làm quan không phải là việc đơn giản, càng không phải có năng lực là có thể làm; có lúc có năng lực ngược lại mãi mãi là người thứ hai. Không làm được việc gì.
Làm lãnh đạo nhiều năm ở kiếp trước, Từ Quân Nhiên biết rõ, quan trường hiện đại có một loại hiện tượng lạ, là người có năng lực không quan trọng, có nghe lời hay không mới là quan trọng nhất. Mà có vài người đảm nhiệm chức phó công tác nhiều năm ở tuyến đầu, có năng lực có thành tích, nhưng không được đề bạt.
Loại chuyện này, Từ Quân Nhiên quá rõ ràng rồi, cho nên sau khi nghe lời khuyên bảo của Dương Duy Thiên. Hắn cau mày, bất đắc dĩ nói với Dương Duy Thiên:
- Bí thư Dương, chính tôi cũng không biết đắc tội với Chủ tịch tỉnh Hạ ở chỗ nào, phải biết rằng trước đây tôi chưa từng gặp mặt ngài ấy bao giờ.
Dương Duy Thiên sững sờ, hơi kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên:
- Một lần cũng chưa từng gặp qua?
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ, sau khi cẩn thận nghĩ nửa ngày, mới nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Một lần cũng chưa từng gặp. Tôi có thể đảm bảo! Thậm chí trong đám người tôi đắc tội. Cũng không có người nào họ Hạ, căn bản không thể xuất hiện cùng chủ tịch tỉnh Hạ được!
Lời này của hắn tuyệt đối là nói thật, phải biết rằng lần này ở tỉnh thành, dù nói bản thân có không ít kẻ thù. Nhưng nói đến, cho dù là Vu Trạch Diễn của nhà Trần Sở Lâm, hay là Nhậm Thâm con trai cảu Nhậm Cửu Linh, bất cứ người nào cũng chỉ là những kẻ ăn chơi ăn ở ngang ngược dựa vào quyền thế trong nhà, cho dù là người trong quan trường, nhiều nhất cũng chỉ là nhóm người Trần Sở Lâm đối với việc mình phá hòng việc tốt của họ, khiến cán bộ nhỏ họ mất mặt có chút bất mãn, chắc cũng chưa đến nổi xuống tay xử lý mình.
Điều quan trọng nhất đó chính là dù cho Trần Sở Lâm có đối phó mình, cũng không thể mượn danh tánh của Hạ Thu Thực, dù sao họ một người là thủ lĩnh thế lực bảo thủ ở tỉnh Giang Nam, người còn lại, ngoại trừ Chu Đức Lượng người thuộc phái cải cách ở Tỉnh Giang Nam bây giờ, lãnh đạo đang rất nổi tiếng, hai người họ căn bản không có liên quan gì đến nhau.
Đây mới là chỗ Từ Quân Nhiên khó hiểu nhất, vậy rốt cuộc là mình đắc tội Hạ Thu Thực ở chỗ nào, để ông phải huy động nhân lực đến đối phó mình như vậy.
Không đúng!
Không phải huy động nhân lực!
Lúc Từ Quân Nhiên trầm tư, trong đầu bổng hiện lên một suy nghĩ như vậy, giống như trong đêm tối bầu trời vang lên một tiếng sét, suy nghĩ của Từ Quân Nhiên đột nhiên sáng tỏ thông suốt.
Từ đầu đến cuối, Dương Duy Thiên không nói rõ ràng, Hạ Thu Thực rốt cuộc muốn đối phó mình như thế nào, hơn nữa kiếp trước Từ Quân Nhiên đã trải qua nhiều tranh đoạt quan trường như vậy, rất rõ ràng quy tắc ngầm trên quan trường, trong đó quan trọng nhất là, mặc kệ người nào, quan viên lớn bao nhiêu, nói theo bình thường, việc không thuộc quyền quản lý của mình căn bản hỏi cũng không cần hỏi. Đây gọi là ai lo việc người nấy, không quản việc người khác. Rất nhiều chuyện trên quan trường tuy mọi người đều biết rất nhàm chán, nhưng đều ngầm hiểu lẫn nhau, vẫn là bộ dạng chân chân thực thực, dường như giữa cấp trên cấp dưới dựa vào loại ngầm hiểu lẫn nhau như vậy để duy trì một loại hiện tượng yên bình.
Sở dĩ xảy ra chuyện như vậy, là vì quan trường như một ván cờ, giữa các quân cờ tương sinh tương khắc, quan hệ lợi hại vì quyền mà thay đổi.
Nhiều chuyện trong quan trường, thường không phải do lý luận, pháp quy, chính sách, tầng quyết sách, nhân vật lãnh tụ quyền uy nhất quyết định, cũng không phải do phía chính phủ có hoạt động triển khai phát hiện đều có thể thao túng, sau tất cả, người trên quan trường bao gồm quan lớn, cũng như quan bé ý thức tầng sâu, còn có một loại ma lực, nó vô pháp vô thiên như thế, lực lớn vô cùng như thế, khiến cho người trong quan trường cơ hồ sinh ra xúc động theo bản năng, do đó hình thành một cỗ quy tắc không thể chống lại.
Mông quyết định cái đầu. Người ở vị trí khác nhau, góc độ cân nhắc vấn đề tuyệt đối khác nhau. Từ Quân Nhiên cũng không cho rằng, một nhân vật nhỏ bé như mình sẽ khiến Hạ Thu Thực nóng ruột nóng gan đến mức huy động nhân lực đối phó với mình, rất có thể ông chỉ ra ám hiệu một chút, người phía dưới tự nhiên sẽ ngầm hiểu rồi xử lý tốt.
Nói cách khác, mấu chốt của vấn đề, còn phải tìm ra xem rốt cuộc bản thân đắc tội chỗ nào với Hạ Thu Thực.
Rốt cuộc là ở đâu chứ?
Từ Quân Nhiên trầm tư suy nghĩ hơn nửa ngày, cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là xuất hiện với Hạ Thu Thực ở đâu.
Cuối cùng trong ánh mắt của Dương Duy Thiên, Từ Quân Nhiên thành thật lắc đầu:
- Bí thư Dương. Tôi thật sự không biết đắc tội nhân vật lớn kia ở đâu.
Hai người bọn họ đều hiểu rõ, cái gọi là nhân vật lớn, tất nhiên là chỉ Hạ Thu Thực.
Dương Duy Thiên thở dài một hơi, khoát khoát tay:
- Trước không nói đến chuyện này, cùng lắm thì tôi điều cậu đến văn phòng huyện ủy, người khác cũng không nói gì được.
Làm lãnh đạo không nhất định tài trí hơn người, học cao hiểu rộng, nhưng ít nhất phải am hiểu tình đời, hiểu được làm thế nào lợi dụng quyền lực trong tay điều động tính tích cực của cấp dưới. Dương Duy Thiên chính là người như vậy, tuy nói trước mặt muốn động Từ Quân Nhiên, nhưng dự định của ông là điều Từ Quân Nhiên đến văn phòng huyện ủy, tuy nói là đóng băng, nhưng trên thực tế, đặt Từ Quân Nhiên ở bên mình, theo một khía cạnh khác mà nói, đây là bảo vệ hắn. Cuối cùng cho dù Hạ Thu Thực phó chủ tịch tỉnh như vậy cũng nên hiểu rõ, trên quan trường, hoặc là giết chết đối phương, đuổi khỏi quan trường, thậm chí tống đối phương vào tù, hoặc là đóng băng đối phương, mài bớt góc cạnh của đối phương, khiến hắn hao hết nhuệ khí, để một người ôm chí lớn trong lòng, biến thành một kẻ cáo già chỉ biết uống trà xem báo trong văn phòng.
Bình tĩnh mà xem xét, cha nuôi Từ Quân Nhiên kiếp trước trải qua, hoàn toàn là loại thứ hai.
Một thanh niên ôm chí lớn, bị đè ở một huyện nhỏ vài chục năm, dù có kiêu ngạo lên tận trời, cũng sẽ dần dần tiêu hao. Tuổi tác là con dao giết lợn, những nếp nhăn chồng chất trên mặt, khiến cho người thổn thức, những dấu tích giống thể ở trong lòng, khiến lòng người như tro tàn.
Dương Duy Thiên đương nhiên sẽ không hy vọng Từ Quân Nhiên biến thành cái dạng kia, cách nghĩ của ông, là để Từ Quân Nhiên hơi đóng băng một chút, biến mất trong tầm mắt của vài người, sau đó đợi công việc của công xã trấn Lý gia đi vào quỹ đạo, hoặc sự phát triển của huyện Võ Đức đi vào quỹ đạo, xem xem có thể móc nối chút quan hệ, để Từ Quân Nhiên một lần nữa trở lại công tác hay không.
Thực ra ông ta cũng không biết, Hạ Thu Thực sớm đã hận Từ Quân Nhiên đến thấu xương, nếu không phải người thanh niên này nhúng tay lung tung, kế hoạch hoàn mỹ trong lòng mình sớm đã có thể áp dụng, đến lúc đó Hạ Thu Thực ngư ông đắc lợi, nói không chừng còn chiếm được nhiều lợi ích chính trị. Nhưng Từ Quân Nhiên nhúng tay vào tất cả mọi việc mà thay đổi mất hết, nếu không phải vì thời gian công tác của Từ Quân Nhiên ngắn, không có nhược điểm nào có thể tóm lấy, lại thêm nữa kiêng nể Từ Quân Nhiên quá ác, dễ thu hút sự chú ý của Tào gia cùng những thế lực khác, thậm chí ông còn định bảo người tống Từ Quân Nhiên vào nhà giam.
Nhưng bây giờ nghe những lời của Dương Duy Thiên, trong lòng Từ Quân Nhiên lại dâng lên một chút cảm động, dù sao Dương Duy Thiên giúp mình như vậy, cũng cần mạo hiểm.
- Bí thư Dương, không cần phiền toái như vậy.
Từ Quân Nhiên cười cười, nói với Dương Duy Thiên:
- Tội tự có sắp xếp, ngài không cần phải lo lắng.
Nói xong, hắn hỏi Dương Duy Thiên:
- Bí thư gọi tôi đến, không chỉ vì chuyện này chứ?
Hắn biết rõ, Dương Duy Thiên cố tình bảo người gọi mình qua, khắc định không chỉ vì hỏi mình rốt cuộc đắc tội gì với Hạ Thu Thực, dù sao vấn đề này cho dù họ tìm ra được mấy chốt, cũng không có cách giải quyết, địa vị kém quá nhiều như thế, cho dù đã biết sai ở đâu, cũng không có cách giải quyết, vì quyền chủ động không nằm trong tay mình.
Huống chi quan trường chỉ có lợi ích, không có thị phi, đúng hoặc sai, bản thân chỉ là một câu nói mà thôi.
Dương Duy Thiên gật gật đầu, nhìn về phía Từ Quân Nhiên hỏi:
- Vụ Tần Thọ Sinh, cậu biết không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận