Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 265: Góc cạnh và nói móc.

Theo đạo lý mà nói, mối quan hệ giữa Tôn Kiến Nam và Lưu Bân vốn dĩ không căng thẳng như vậy, dù sao cả hai đều là cán bộ của văn phòng Tỉnh Ủy, hơn nữa lại còn làm việc chung một phòng nữa, trước kia lúc Lưu Bân còn được thời, lời nói của anh ta có thể nói là nói một không hai, chỉ có điều không ngờ sau khi Chu Đức Lượng xa lánh cậu ta, Tôn Kiến Nam thoắt chốc trở thành người nổi tiếng trong sở.
Cứ như thế, mối quan hệ giữa hai người cũng không còn hòa hợp như trước kia nữa.
Nếu không theo đúng trình tự bàn giao công việc thì Lưu Bân ít ra cũng phải ân cần dặn dò Tôn Kiến Nam một phen, nhưng vì trong tình cảnh hiện tại, Lưu Bân chẳng có tâm tư đó, mà cho dù cậu ta có tâm tư đi nữa, Tôn Kiến Nam cũng sẽ cho rằng Lưu Bân có ý đồ khác, phải biết rằng hiện giờ tất cả mọi người đều cảm thấy, Lưu Bân chẳng còn trụ lâu được tại vị trí xử trưởng phòng tổng hợp văn phòng Tỉnh Ủy nữa, thậm chí lắm lúc Tôn Kiến Nam còn có cảm giác lười nói chuyện với Lưu Bân nữa.
Nói vài câu khách sáo với Lưu Bân xong, Tôn Kiến Nam đi đến bàn làm việc của mình, lấy sổ liên lạc ra, quay số, nói với ống điện thoại rằng:
- Thủ trưởng, đồng chí Lưu Bân đến rồi ạ, có việc cần báo cáo với ngài, tôi dẫn cậu ta vào được không?
Lưu Bân trông bộ dạng gã ta, trong lòng đau khổ không thôi, thường ngày thì đây là việc của mình mà.
Đầu bên kia điện thoại, không biết Chu Đức Lượng hồi đáp thế nào, sau khi Tôn Kiến Nam ngắt điện thoại, xoay người nói với Lưu Bân rằng:
- Chúng ta vào thôi, thủ trưởng tỉnh giấc rồi.
Đối với những người hay kề cận bên người lãnh đạo như họ, thời gian nghỉ ngơi của bản thân cũng chẳng có, tất cả đều sắp xếp theo thời gian do lãnh đạo an bài, còn về sự khác biệt giữa loại xưng hô lãnh đạo giống như trong tiểu thuyết, căn bản là không có chuyện này, Trung Hoa là xã hội quan bản vị, không có bất kỳ lãnh đạo nào thích bị gọi là ông chủ cả, bởi vì ông chủ là cách gọi của lái buôn, trong mắt quan viên, thương nhân không thể nào so sánh với quan viên được. Cho nên, đại đa số thư ký, đều xưng hô vị lãnh đạo mình đang phục vụ là thủ trưởng, hoặc trực tiếp gọi tên chức quan.
Tôn Kiến Nam dẫn đường đi trước, Lưu Bân theo sau, cả hai không cảm thấy có gì ái ngại, phải biết rằng ngày hôm nay Tôn Kiến Nam mới có danh nghĩa đệ nhất thư ký Tỉnh Ủy thật sự, còn Lưu Bân tuy treo biển hiệu là Xử trưởng Tổng hợp ban văn phòng Tỉnh Ủy. Nhưng đã lâu chưa thực hiện công việc của đệ nhất thư ký Tỉnh Ủy rồi.
Văn phòng làm việc của Chu Đức Lượng cũng chẳng phải lần đầu tiên đến, nhưng hôm nay không hiểu vì lý do gì, anh ta lại cảm thấy có gì đó khác thường, cảm giác này là từ sau khi Từ Quân Nhiên giải thích cho anh ta nghe về nỗi khổ tâm của Chu Đức Lượng xong, trong lòng Lưu Bân liền xuất hiện một tình cảm cảm kích xen lẫn điềm tĩnh.
Cửa văn phòng khép hờ, Tôn Kiến Nam gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói quen thuộc:
-Mời vào.
Tôn Kiến Nam đẩy cửa bước vào, dẫn theo Lưu Bân theo sau.
Văn phòng làm việc rất lớn, Lưu Bân hiểu rất rõ, Chu Đức Lượng là người rất chú trọng sự tỉ mĩ trong từng chi tiết, hơn nữa dù là người đứng đầu Tỉnh Ủy, việc bố trí gian phòng làm việc vô cùng quan trọng, phải biết rằng bí thư nhiều lúc sẽ tiếp khách tại nơi này.
Chu Đức Lượng xem bộ dạng vừa mới tỉnh giấc, sau khi thấy Tôn Kiến Nam và Lưu Bân bước vào, chìa tay ra chỉ về phía sopha, ý bảo bọn họ ngồi xuống. Nhưng cả hai đều là người thông minh, tự động di chuyển qua bên phía sô pha, nhưng chẳng ai ngồi xuống cả. Bởi vì người ngồi phải là khách, mà nếu đứng ở đây nói chuyện, nếu như thực hiện chức trách của thư ký, đó lại xem là nửa người chủ nhân rồi.
Bất giác, ánh mắt của Tôn Kiến Nam và Lưu Bân giao nhau, cả hai đều có suy nghĩ của riêng mình.
Lưu Bân ngồi xuống, thần sắc thản nhiên, không chút vướng mắc. Còn Tôn Kiến Nam lại do dự một chút, xoay người châm trà cho Lưu Bân.
Thư ký của người đứng đầu Tỉnh Ủy không giống với thư ký của lãnh đạo huyện thành bên dưới. Theo đúng luật bình thường thì lãnh đạo huyện thành bên dưới không được phép có thư ký riêng, chỉ có điều người trong quan trường đều thích có sĩ diện. Đương nhiên cũng sẽ tự mình tìm kiếm một Bí thư riêng cho mình, dù sao thì cấp trên cũng sẽ không vì việc nhỏ nhặt này mà tức giận. Tuy nhiên vị thư ký đấy thì công việc nhiều rồi, vừa phải chăm sóc đời sống sinh hoạt của lãnh đạo, vừa phải sắp xếp lịch trình cho lãnh đạo, thậm chí còn phải giúp lãnh đạo soạn bản thảo diễn thuyết. Đương nhiên, có một số nơi, văn phòng lãnh đạo cũng đã kiêm luôn việc này, nhưng làm thư ký Tỉnh Ủy, không giống như vậy, thư ký Tỉnh Ủy có vẻ nghiêm khắc hơn, đời sống sinh hoạt của lãnh đạo có người chuyên môn lo liệu, bài diễn thuyết cũng có thư ký văn phòng làm việc phụ trách, cho nên thư ký lãnh đạo của cấp bộ Tỉnh, nói trắng ra chính là quản gia lo liệu những việc linh tinh vặt vảnh của lãnh đạo.
- Lão Tôn, cậu đừng làm nữa, tôi muốn nói chuyện với Tiểu Lưu một chút.
Chu Đức Lượng buông điện thoại xuống, nói với Tôn Kiến Nam đang cặm cụi châm trà.
Tôn Kiến Nam sững sờ, tuy rằng trong lòng thắc mắc không hiểu rốt cục Bí thư Chu còn có lời nào nói với Lưu Bân nữa chứ, nhưng cậu ta cũng biết bổn phận của mình, cung kính pha trà xong cho Chu Đức Lượng, xoay người lui ra ngoài, trước khi đi, còn đóng chặt cửa lại.
Nhìn theo bóng dáng Tôn Kiến Nam, Chu Đức Lượng lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi nói với Lưu Bân:
- Lão Tôn là đồng chí rất có năng lực, nhưng đáng tiếc đã ở trong cơ quan quá lâu.
Thân hình Lưu Bân ưỡn lên thẳng tắp, nghe vậy sững sờ lập tức liên tưởng đến lời nói của Từ Quân Nhiên, xem sắc mắt của Chu Đức Lượng, do thám nói:
- Bí thư nói phải, nếu là ở trong cơ quan lâu, đích thật dễ dàng khiến sừng của người ta cũng phải bị mài mòn. Vì thế, tôi cảm thấy vẫn là cơ sở có thể rèn luyện người ta.
- Ồ?
Chu Đức Lượng có chút bất ngờ nhìn Lưu Bân một cái, ngụ ý thâm trường nói:
- Cậu nghĩ như vậy sao?
Lưu Bân theo ông ta nhiều năm như vậy, hiển nhiên biết được một số thói quen nhỏ của Chu Đức Lượng, mỗi lần ông ta dùng ngón tay gõ gõ nhẹ lên bàn làm việc, chứng tỏ tâm trạng ông ta đang khá tốt.
Còn vào lúc này đây, Chu Đức Lượng cũng đang gõ từng cái một lên bàn làm việc của mình.
Sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn, Lưu Bân nói:
- Vâng, Thủ trưởng. Tôi cảm thấy bản thân hiếu hụt sự rèn luyện, cho nên, tôi muốn đến cơ sở rèn luyện một thời gian!
Dừng lại một chút, cậu ta nói tiếp:
- Nếu có thể, tôi hy vọng có thể giống như đồng chí Từ Quân Nhiên vậy, đến những nơi nghèo nàn nhất, dùng năng lực bản thân để thực tế hóa những kinh nghiệm và lý tưởng bao năm nay đã có. Tạo phúc cho bá tính địa phương.
- Từ Quân Nhiên…
Lại nghe thấy cái tên này lần nữa, Chu Đức Lượng như có điều suy tư gật gù nói với Lưu Bân:
- Cách nghĩ của cậu tôi biết rồi, tôi sẽ suy ngẫm lại. Tuy nhiên trước đó, cậu vẫn nên an tâm làm việc trong sở Tỉnh Ủy, đảm nhận Tổng Hợp Nhất Xử, cậu còn phải gánh cho một trận.
Nghe những lời nói này của Chu Đức Lượng, Lưu Bân dường như khó lòng kiềm chế cảm xúc kích động của mình, muốn ngước lên trời mà thét vang.
Ngoan ngoãn nghe lời, đối với loại người như Lưu Bân mà nói, nào sợ những người trong sở Tỉnh Ủy ghét bỏ mình cũng chẳng sao, chỉ cần vẫn còn được Chu Đức Lượng tín nhiệm mình, thế thì tiền đồ của mình sẽ không phải lo âu nữa, trước đó anh ta vẫn luôn lo sợ Chu Đức Lượng sẽ triệt để bỏ rơi mình, nhưng hôm nay nghe Chu Đức Lượng nói vậy, anh ta mới biết được rằng, thì ra thủ trưởng đã sớm có an bài, là do bản thân mình không được bình tĩnh mà thôi.
Chính vào lúc này, Chu Đức Lượng lại nói với Lưu Bân rằng:
- Gần đây cậu đã gặp Từ Quân Nhiên ư?
Người này là vậy, nếu bình thường không nghe thấy cái tên nào, đương nhiên cũng chẳng nhớ ra sự việc liên quan đến cái tên đó, nhưng một khi vô tình nghe được hoặc trông thấy người đó, lập tức liên tưởng đến những gì liên quan đến con người đó.
Cũng giống như Chu Đức Lượng hiện giờ, vốn dĩ ấn tượng đối với Từ Quân Nhiên rất sâu đậm, lúc này nghe thấy Lưu Bân muốn học tập Từ Quân Nhiên, đến những nơi hẻo lánh để công tác, đột nhiên ông ta nhớ ra, tên Từ Quân Nhiên đấy cũng như vậy, từ khi tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, sau đó lựa chon đến huyện Võ Đức thành phố Toàn Châu, bạn già của mình là giáo sư Kim Thừa Hữu vài hôm trước về Thủ đô cũng đã ghé thăm mình, lúc đó Kim Thừa Hữu cũng nhắc đến Từ Quân Nhiên, theo lời giáo sư Kim nói, một chàng thanh niên hai mươi tuổi đầu, có thể từ bỏ ưu đãi của thủ đô mà quay về huyện Võ Đức làm việc, điều cần chắc không hẳn chỉ có dũng khí rồi.
Chu Đức Lượng nghe được từ miệng của người bên cạnh và cả những tư liệu do cấp dưới cung cấp, biết được không ít tình hình của huyện Võ Đức, đương nhiên cũng biết huyện Võ Đức là một nơi như thế nào, Từ Quân Nhiên có thể thí điểm bắt tay cải tạo khai phá nơi đấy, đồng thời có thể được thủ trưởng cấp cao nhất phong là người dẫn đường qua sông, điểm này khiến Chu Đức Lượng rất hứng thú.
Cho nên nghe Lưu Bân nhắc đến Từ Quân Nhiên, ông ta không nhịn được mở miệng hỏi một câu.
Lưu Bân gật đầu:
- Có gặp cậu ta một lần, hiện giờ cậu ta ở Tỉnh Thành, tối nay phải đi đến thủ đô làm chút việc, nghe nói là mở rộng gì đấy…
Anh ta suy nghĩ khá lâu, mới nghĩ ra được cái cớ này, có thể khiến Chu Đức Lượng không sinh nghi, mà giúp được Từ Quân Nhiên tiết lộ tin tức đấy.
Quả nhiên, nếu Lưu Bân trực tiếp nói thẳng ra với Chu Đức Lượng là tình hình Từ Quân Nhiên hiện tại không ổn, Chu Đức Lượng chắc chắn sẽ không coi ra gì, dù sao vị trí của ông ta, khá nhiều việc chẳng cần phải bận tâm đến làm gì, cho dù Từ Quân Nhiên có năng lực tài hoa, cũng chẳng có khả năng khiến cho một người đứng đầu Tỉnh Ủy suốt ngày chăm chú vào hắn, nhưng Lưu Bân thì ngạc nhiên đem nói ra chuyện Từ Quân Nhiên đang làm, đặc biệt là liên quan đến phương diện phát triển kinh tế, điều này khiến một Bí thư Chu người luôn quan tâm đến việc phát triển kinh tế tỉnh Giang Nam, nhất thời bị mắc câu.
Chu Đức Lượng mắt sáng lên lại hỏi:
- Mở rộng? Mở rộng bằng cách nào? Cậu nói nghe xem….
Rất rõ ràng, ông ta rất hiếu kỳ với vấn đề này.
Trong lòng Lưu Bân mừng thầm, vừa hay mắc câu mình rồi, cậu ta chậm rãi nói:
- Bí thư Từ dường như đang chuẩn bị đem sản phẩm rượu và một số thức uống do xí nghiệp tập thể của công xã họ sản xuất gì đấy, dùng tiền thông qua đài truyền hình để đẩy mạnh mở rộng, cậu ta gọi đấy là quảng cáo.
- Quảng cáo à?
Chu Đức Lượng có chút mơ hồ hoài nghi lẩm bẩm hai chữ quảng cáo, cán bộ lão làng như ông ta rất khó lý giải được hai từ này, chẳng lẽ ra tiền cho đài truyền hình, thì có thể khiến người khác cam tâm tình nguyện mua sản phẩm công xưởng của họ hay sao?
Tuy nhiên ngay sau đó, ông ta cũng vì lời nói tiếp theo của Lưu Bân mà biến sắc nghiêm trọng.
Sắc mặt Lưu Bân điềm tĩnh, dường như chỉ là vô tình mở lời nói tiếp:
- Nghe Bí thư Tiểu Từ nói, đây cũng là vì cậu ta hết cách rồi, đây cũng là lần cuối cậu ta có thể giúp công xã trấn Lý Gia làm vụ làm ăn này, qua khoản thời gian nữa, cậu ta sẽ ở lại thủ đô đảm nhận vị trí chủ nhiệm ban Trú Kinh huyện Võ Đức.
- Hả?
Ánh mắt Chu Đức Lượng lại thoáng thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận