Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 103: Chi tiết quyết định thành bại.

Trong thôn nọ ở Thành Tây huyện Võ Đức, Từ Quân Nhiên theo sau Lý Đông Viễn và Lưu Liễu mang theo sáu bảy người đến nhà Trần Tam Pháo.
Nơi này cách huyện thành khoảng mười phút đi đường, xung quanh có hai ba thôn không lớn lắm, mà nhà của Trần Tam Pháo ngay cạnh đầu thôn Đông, cho nên mấy năm gần đây không có ai qua lại, vẫn giữ nguyên hiện trạng năm đó.
Mấu chốt nhất là, Trần Tam Pháo là một kẻ chân chạy, chẳng có người thân nào.
Kẻ chân chạy là từ địa phương miền Bắc, ý là một tên lưu manh, độc thân, chưa kết hôn.
Nhíu mày, Từ Quân Nhiên nhìn mảnh sân hoang tàn, hỏi Lưu Liễu:
- Anh Lưu, ở đây luôn như vậy sao?
Lưu Liễu gật đầu, chỉ mảnh sân nói:
- Không thay đổi nhiều lắm, chẳng qua là mất đi vài thứ, chắc là có người lấy trộm rồi, dù sao Trần Tam Pháo cũng chẳng có thân nhân.
Từ Quân Nhiên không nói gì, chỉ đi quanh sân một vòng, sau đó nói với Lý Đông Viễn và Lưu Liễu:
- Mọi người có thử tái diễn lại vụ án không?
- Tái diễn?
Danh từ mới thốt ra từ miệng Từ Quân Nhiên khiến Lý Đông Viễn và Lưu Liễu cảm thấy khó hiểu, hai trinh sát lão làng không rõ Từ Quân Nhiên đang nói gì?
Thấy vẻ mặt không hiểu của họ, Từ Quân Nhiên kiên trì giải thích:
- Trong thư viện trường, cháu từng đọc một quyển sách nước ngoài, trong đó có rất nhiều cảnh sát nổi tiếng, khi phá án, thích đem tình tiết vụ án tái diễn lại một lượt, đó gọi là tái diễn vụ án.
Giờ Lý Đông Viễn và Lưu Liễu mới hiểu ra, không hề thấy Từ Quân Nhiên thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng lừa gạt được rồi, thư viện trường vĩ đại, Holmes vĩ đại.
Cũng may Lý Đông Viễn và Lưu Liễu không thèm để ý đến chuyện những tiểu thuyết trinh thám nước ngoài vì sao lại xuất hiện trong thư viện đại học Kinh Hoa, đối với bọn họ mà nói, đại học Kinh Hoa chính là học phủ cao nhất cả nước.
Đừng nói là dạy được một sinh viên khoa Trung văn biết điều tra phá án như Từ Quân Nhiên, cho dù dạy một sinh viên biết lái máy bay cũng là chuyện có thể.
Được Từ Quân Nhiên chỉ điểm, Lưu Liễu nhanh chóng cho người làm sạch sẽ mọi thứ, rồi cho một cấp dưới nằm trên chiếc giường Trần Tam Pháo đã chết, sau đó lại đặt hung khí vào vị trí, dựa trên khẩu cung, một lần nữa tái diễn lại quá trình vụ án.
Từ Quân Nhiên đang đứng đằng xa, nhìn bọn họ tái diện lại một lượt toàn bộ quá trình diễn biến vụ án, rồi mới hỏi Lý Đông Viễn:
- Chú sáu, có nhận ra chỗ nào không bình thường không?
Lý Đông Viễn gật đầu, nở nụ cười lạnh:
- Haha, nếu không có lời nhắc nhở của cháu, chú sẽ không chú ý đến chuyện này, được, Trình Hoành Đào xem như cũng thông minh đấy!
Câu này của ông dù ý nghĩa không rõ ràng, nhưng Từ Quân Nhiên biết, Lý Đông Viễn đã động tâm, muốn điều tra triệt để vụ án này rồi.
Lưu Liễu từ bên kia bước tới:
- Cục trưởng, đã tái diễn xong,
Lý Đông Viễn cười cười:
- Thế nào, có cảm thấy chỗ nào không bình thường không?
Lưu Liễu chần chừ một chút, chỉ vào cánh cổng đang mở nói:
- Nếu Trần Tam Pháo ngủ say, cánh cổng kia không thể nào mở được.
Dừng một chút, anh ta nở nụ cười lạnh nói:
- Huống chi, khi kẻ nào trộm đồ nhà người khác, sao có thể đi vào từ cổng chính chứ?
Phẩy phẩy khẩu cung trong tay, Lý Đông Viễn cười lạnh tiếp lời:
- Nhưng Lý Tư nói, vì anh ta bị Trần Tam Pháo đánh, muốn báo thù Trần Tam Pháo, cho nên định đến nhà họ Trần trộm đồ, sau đó bị Trần Tam Pháo phát hiện ra, cuối cùng đã lợi dụng cơ hội Trần Tam Pháo chưa ngủ dậy, dùng gậy đánh chết y trên giường.
Nói xong, chính ông cũng không kìm được biểu lộ vẻ khinh thường cùng cực, nói:
- Những lời rắm thối này mà Trình Hoành Đạt cũng có thể tin được, đúng là đầu heo…
Từ Quân Nhiên đứng một bên, nhìn Lưu Liễu và Lý Đông Viễn mỗi người nói một câu, khóe miệng nở nụ cười hài lòng.
Đây chính là kết quả hắn mong muốn!
Từ Quân Nhiên muốn bọn họ nghĩ ra điểm này, kiếp trước khi Lý Đông Viễn và Lý Dật Phong kể lại chuyện này cho Từ Quân Nhiên, đã từng nhắc đến, lúc đó có hai điểm trong hồ sơ miêu tả vụ án không được mọi người để ý đến, một là cánh cổng nhà người bị hại mở, một điểm khác chính là lời cung khai của Lý Tư kẻ tự nhận phạm tội giết người, Lý Tư nói là định đến nhà Trần Tam Pháo trộm đồ, sau đó khi vào nhà bị Trần Tam Pháo phát hiện, lúc này mới tiện tay cầm cây gậy, đánh chết Trần Tam Pháo.
Trên thực tế, Trần Tam Pháo căn bản không phải chết như vậy! Dù là tên trộm vào, nếu đã lén lẻn vào nhà người ta, sao có thể đi vào từ cổng chính? Còn Trần Tam Pháo nếu bị người ta đánh chết trong lúc ngủ, cũng không thể mở cổng nhà mình rồi đi ngủ.
Rõ ràng, thời điểm Trần Tam Pháo chết căn bản không hề ngủ, hơn nữa có người sau khi đánh chết y, đã đặt y lên giường.
- Quân Nhiên, thật sự phải cảm ơn cậu đấy!
Lưu Liễu bước tới, nắm tay Từ Quân Nhiên lay một hồi:
- Nếu không có cậu, căn bản chúng tôi không thể phát hiện ra những điểm nghi vấn này.
Có hai chứng cứ này, có thể thấy vụ án Trần Tam Pháo bị giết có điểm đáng ngờ, theo suy nghĩ của Lưu Liễu, đây chính là cơ hội để tìm cấp trên xin lật lại vụ án.
Tuy nhiên Từ Quân Nhiên không để họ dễ dàng lật lại vụ án như vậy, dù sao chút chứng cứ này, nhiều nhất chỉ có thể cho thấy Trần Tam Pháo đã bị kẻ khác giết chết, trách nhiệm của Trình Hoành Đạt chắc chắn không lớn lắm, cái Từ Quân Nhiên muốn làm, là đem trách nhiệm của vụ án này, đổ hết cho Trình Hoành Đạt.
- Anh Lưu, chúng ta nói chuyện một chút.
Từ Quân Nhiên kéo Lưu Liễu, nhìn thấy Lý Đông Viễn đang trao đổi với mấy cảnh sát đi theo.
Lưu Liễu hơi sững sờ, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng vẫn đến bên cạnh Từ Quân Nhiên.
Thấp giọng hỏi:
- Quân Nhiên, sao vậy?
Từ Quân Nhiên sắc mặt bình tĩnh, chăm chú nhìn Lưu Liễu hỏi:
- Anh Lưu, anh nói thật với em đi, anh có muốn lật đổ Trình Hoành Đạt không?
Lưu Liễu nghe xong câu nói của Từ Quân Nhiên vốn đã giật mình, lập tức gật mạnh đầu:
- Đương nhiên, nằm mơ cũng thấy muốn! Mấy năm nay tên này làm mưa làm gió ở Cục công an, làm không ít chuyện xấu xa, nếu không phải là lãnh đạo bảo tôi ở lại đây, tôi đã chẳng thèm làm nữa rồi!
Dù tiếp xúc không nhiều, nhưng Từ Quân Nhiên biết rõ tính cách ghét ác như kẻ thù của vị cục trưởng Lưu này, dù hơi lỗ mãng, nhưng lại không phải người xấu. Cho nên Từ Quân Nhiên hỏi thẳng Lưu Liễu:
- Tôi hỏi anh này, anh Lưu, nếu với những chứng cớ hiện nay của vụ án này, có thể khiến Trình Hoành Đạt rớt khỏi chức Cục trưởng cục công an huyện không?
Lưu Liễu do dự một chút, lập tức lắc đầu nói:
- Không thể, cùng lắm thì tên này chỉ bị thành phố kiểm điểm, dù sao ông ta phụ trách vụ án này, cũng chỉ mang danh thất trách thôi. Không tìm được hung thủ vụ án, chưa thể mất chức được.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Vậy nếu bắt được phạm nhân thì sao?
- Bắt được phạm nhân?
Lưu Liễu hơi khó hiểu hỏi, lập tức lắc đầu:
- Không thể nào, tình hình này căn bản là án treo, cậu cũng biết, ở nông thôn chúng ta không ít vụ án như vậy, đừng nói bắt được người phạm tội, cho dù thực sự biết được đó là ai, e là cũng khó điều tra được, dù sao cũng đã mấy năm rồi, kẻ này sớm đã chạy mất tăm hơi rồi.
Từ Quân Nhiên cười, không gật đầu, chỉ nói với Lưu Liễu:
- Anh Lưu, nếu anh giết người, anh sẽ làm thế nào?
Lưu Liễu ngẩn người, không hiểu nói:
- Ý của cậu là?
Từ Quân Nhiên nhìn vào trong thôn, nhàn nhạt nói:
- Freud từng nói: Nếu người ta làm chuyện gì xấu vượt khỏi giới hạn trong tim mình, hoặc lựa chọn chạy trốn, trốn đi thật xa. Hoặc lựa chọn giả vờ điềm nhiên như không có việc gì. Anh cảm thấy, người trong thôn này, có thể có hung thủ không?
Nghe những lời Từ Quân Nhiên nói, mắt Lưu Liễu sáng lên, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, anh không phải loại ngu ngốc không biết phá án, nếu hôm nay đứng trước mặt Từ Quân Nhiên là loại người như Trình Hoành Đạt, chắc hẳn sẽ không thể hiểu được những gì
Từ Quân Nhiên nói, thậm chí còn cảm thấy Từ Quân Nhiên đang giả vờ cao thâm mặc trắc. Dù Lưu Liễu trình độ văn hóa không cao, nhưng xuất thân là lính trinh sát, thật sự là anh hùng bò ra từ đám người chết dưới làn mưa bom bão đạn, lời Từ Quân Nhiên nói dù hơi khó hiểu, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
- Cậu nói, hung thủ chắc chắn đang ở trong thôn này?
Lưu Liễu nhấn từng chữ hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Trong khẩu cung của Lý Tư có nói, khi anh ta và Trần Tam Pháo đánh nhau là lúc nửa đêm, cả đám người đánh bài đến rạng sáng, Trần Tam Pháo bị giết vào lúc bảy tám giờ sáng rồi được báo lên huyện, cũng có nghĩa là, thời gian gây án của hung thủ, có lẽ khoảng từ ba đến bốn giờ sáng. Thời gian này, chắc chỉ có thể là những người ở gần đây đúng không nào?
Dừng một chút, Từ Quân Nhiên tiếp tục nói:
- Nếu như tôi là tội phạm giết người đó, sau khi giết người xong sẽ chạy đến một làng khác cách xa đây, giả vờ như không có chuyện gì trở về nhà làm việc mình cần làm.
- Nhưng dù thế nào, chỉ cần có chút phong thanh, tôi sẽ là người lựa chọn rời khỏi nơi này đầu tiên.
Lúc này, giọng nói của Lý Đông Viễn vang lên, thản nhiên nói:
- Cho nên chỉ cần chúng ta điều tra nhân khẩu những người dọn đi khỏi thôn trong mấy năm gần đây là có thể biết được vài thứ rồi.
Từ Quân Nhiên và Lưu Liễu vội xoay người lại, nhìn Lý Đông Viễn không biết đã đến sau lưng họ từ bao giờ, Từ Quân Nhiên nở nụ cười ngượng ngùng:
- Chú Sáu, cháu chỉ nói linh tinh thôi, chú đừng cười cháu.
Lý Đông Viễn khoát tay:
- Cháu nói không sai, chuyện này lúc đó bọn chú không để ý, không ngờ hung thủ lại giảo hoạt như vậy.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Cũng chưa chắc giảo hoạt đâu, suy nghĩ của chú lúc đó không sai, người thực sự không phải do đám Lý Tư giết, hung thủ là người khác. Kỳ thực lúc đó nếu như có nhiều thời gian hơn một chút, không chừng đã có thể điều tra ra hung thủ thực sự. Nhưng Trình Hoành Đạt phá án quá vội vàng, bắt Lý Tư một lần nữa, rồi còn nhanh chóng định án, lúc này hung thủ đã yên tâm, nên mới không vội xuất đầu lộ diện.
Lưu Liễu và Lý Đông Viễn không hẹn cùng gật đầu, Từ Quân Nhiên nói không sai, chuyện này căn nguyên là do Trình Hoành Đạt nhúng tay vào lung tung.
- Lưu Liễu, cậu lập tức triệu tập người, giờ bắt đầu điều tra, những người chuyển đi trong thôn, người không ở thôn này trong ba năm nay, phải thống kê từng người một!
Lý Đông Viễn quyết định nhanh gọn, lập tức ra lệnh cho Lưu Liễu điều tra, dù sao nếu để hung thủ biết tin tức, sẽ rút dây động rừng, có hối hận cũng không kịp.
Từ Quân Nhiên thấy ông điều binh khiển tướng, trong lòng thở phào, vì hắn biết rõ, ba năm nay, trong thôn nay, chẳng có hộ nào dời đi, chỉ có hai người không có mặt trong thôn, ngoài một người phụ nữ được gã đi, một người khác, đi làm công nhân ở mỏ than huyện bên cạnh.
Mà hung thủ, chính là người đàn ông đi làm công nhân ở mỏ than kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận