Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 830: Phí Bí thư

Nhìn Giang Sơn đang đắc ý trước mặt, trong lòng Trần Tuấn Nho âm thầm thở dài một hơi.
So sánh với thái độ an nhiên không quan tâm hơn thua của Từ Quân Nhiên, biểu hiện của Giang Sơn thực sự khiến người khác rất thất vọng. Lúc đầu ông ta còn muốn đẩy y lên thay thế Từ Quân Nhiên, chẳng trách Phương Chính không vừa mắt người này. Đắc ý quên mình trước việc lớn, cử chỉ thất thố trước việc nhỏ, muốn là thư ký của người đứng đầu, còn kém không chỉ nửa điểm.
Đương nhiên, phán đoán này chỉ là kết luận trong đầu, về sau cùng lắm ông ta không cần người này nữa mà thôi, không việc gì phải vì Giang Sơn mà đắc tội với người đứng sau lưng anh ta.
Trước kia sở dĩ Trần Tuấn Nho điều Giang Sơn đến văn phòng tỉnh ủy, một mặt là vì lúc đó ông ta cho rằng thời gian Phương Chính ở lại tỉnh Đông Hải sẽ không lâu. Tưởng Phương Trọng sớm muộn cũng sẽ trở thành người đứng đầu Tỉnh ủy. Một mặt cũng là vì Giang Sơn có một người cậu làm thư ký trưởng ở Chính phủ (có thể là Ủy ban).
Nhưng bây giờ, nếu Trần Tuấn Nho đã quyết định dựa vào Phương Chính, tất nhiên cũng sẽ không có suy nghĩ khác.
Nhìn Giang Sơn một cái, Trần Tuấn Nho thản nhiên nói:
- Có một số việc không nên nói mò, người ở dưới có thể nói lung tung, nhưng cậu thì phải chú ý thân phận.
Nói xong, ông ta nâng ly trà trước mắt lên, nhưng lại không có ý nói chuyện tiếp.
Trung Hoa có tục ngữ nâng trà tiễn khách, Giang Sơn không phải không hiểu đạo lý này, vì thế anh ta vội đứng lên cáo từ rời đi.
Khi đi đến cửa, khóe miệng Giang Sơn lộ ra một nụ cười lạnh. Tuy anh ta không đoán được suy nghĩ của Trần Tuấn Nho, nhưng cũng đủ để cảm nhận được một điểm, chắc chắn là vì sự việc gần đây mà ông ta nảy sinh thái độ sợ hãi đối với Phương Chính. Nghĩ đến những lời cậu nói với mình, Giang Sơn không khỏi bĩu môi, chẳng trách tên này không đấu nổi Phương Chính, lá gan thật sự quá nhỏ.
Tất nhiên Từ Quân Nhiên không biết những việc này, hôm nay hắn bận muốn chết. Lúc chiều Phương Chính có một gặp mặt buổi xã giao, Văn phòng Văn minh Trung ương (em chưa biết nó tương đương cơ quan nào bên VN) cử vài người đến, điều tra nghiên cứu công tác kiến thiết văn minh tinh thần của tỉnh Đông Hải. Việc như này, chỉ cần Thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Phí Minh đi cùng là được. Trước khi ăn cơm, thư ký của Trưởng ban Phí gọi điện thoại cho Từ Quân nhiên, kêu Từ Quân Nhiên xin phép Phương Chính đến tiếp đón lãnh đạo Trung ương được không. Thông thường, ít khi có những cú điện thoại như này. Trung ương đến kiểm tra, trong tỉnh cử ai phụ trách báo cáo công tác, ai cùng đi tham quan, đều đã được quyết định xong trước, bao gồm một ngày ba bữa, ai mời cơm, ăn ở đâu, quy cách ăn cùng cấp bậc, đều có quy định. Nhưng thư ký của Trưởng ban Phí gọi đến, chứng tỏ muốn hắn đánh tiếng với Phương Chính.
Theo lý thuyết Từ Quân Nhiên có thể không cần báo chuyện này cho Phương Chính, nhưng sau khi suy nghĩ, vẫn quyết định báo cáo với Phương Chính. Dù sao hiện nay Phương Chính cũng đang cần mở rộng lực ảnh hưởng của bản thân, người ta có lòng tốt mời, không thể không nể mặt. Huống chi cán bộ Bắc Kinh được điều xuống, trước kia làm việc trong Trung ương đoàn. Từ Quân Nhiên cảm thấy, Phương Chính không nên bỏ lỡ cơ hội kéo gần quan hệ với Phí Minh.
Tiệc chiêu đãi buổi chiều được sắp xếp ở lầu nhỏ số năm ở nhà khách Tỉnh ủy, cấp bậc rất cao, cấp bậc món ăn sắp xếp theo tiêu chuẩn lãnh đạo cấp trưởng ban, rượu là rượu đặc biệt, thuốc là loại chất lượng cao nhất của Đông Hải, một cây có giá gần hai nghìn.
Đáng tiếc lãnh đạo của văn phòng văn minh không hút thuốc cũng không uống rượu, cũng bớt đi rắc rối của việc kính rượu. Ăn cơm nhiều hơn, Từ Quân Nhiên mới phát hiện, kính rượu là một việc rất rắc rối, có lúc khách không hẳn muốn uống, anh kính rượu, kính đi kính lại, người không muốn uống cũng phải uống nhiều, có lúc khách muốn uống, mà anh lại thực sự không uống được, nhưng vẫn cứ ép xuống. Việc này trở thành lễ nghi, tổn thương dạ dày không tổn thương đến công việc. Nếu trong quá trình mời rượu để xảy ra sai sót, cho dù là cực nhỏ, thì cũng sẽ tổn hại đến toàn bộ công việc, có khi còn liên lụy đến tiền đồ cá nhân.
Từ Quân Nhiên biết rõ điểm này, đời trước khi hắn làm chủ tịch thành phố (thị trưởng) cũng có lần mắc lỗi trong quá trình kính rượu. Khi đó, hắn vô tình làm đổ chén rượu, rượu văng lên quần áo của phó chủ tịch tỉnh (phó tỉnh trưởng). Lúc ấy phó chủ tịch tỉnh không nói gì, rất nhiệt tình cụng ly với hắn. Nhưng không lâu sau đó, hắn liền nghe nói phó chủ tịch tỉnh có ý kiến về hắn, ý là hắn cuồng ngạo tự đại, thiếu tinh thần khiêm tốn. Đánh giá kiểm tra hai mục công tác của Từ Quân Nhiên năm đó đứng vị trí thấp nhất toàn tỉnh, hai mục đều thuộc phạm vị quản lý của vị phó chủ tịch tỉnh này. Chính vì vậy mà quá trình Từ Quân Nhiên thăng từ vị trí chủ tịch thành phố lên bí thư thành phố kéo dài một năm rưỡi. Thời gian một năm rưỡi, đối với người thường không tính là gì, nhưng đối với quan viên mà nói, lại là trí mạng. Vì thời kỳ hoàng kim của anh chỉ có mấy năm, bỏ lỡ một cơ hội, có khi cả đời sẽ không có nữa.
Tổ trưởng tổ điều tra nghiên cứu là một vị nhân viên tuần tra giám sát của Ban tuyên giáo Trung ương, cấp phó ban. Người này không thích nói chuyện, ông ta không nói, người khác cũng không dám nói, nên bữa cơm trôi qua khá nặng nề. Phí Minh ngược lại muốn làm không khí vui vẻ một chút, mấy lần đề nghị mở chai rượu đỏ, góp vui, ông già cố chấp kia lại không thể hiện thái độ gì, hại mấy vị cục trưởng cấp dưới le lưỡi với hai lãnh đạo tỉnh Đông Hải là Phí Minh và Phương Chính. Ông lão ăn rất nhanh. Ăn xong, nhưng vị cục trưởng kia không muốn giải tán, Phí Minh liền nháy mắt với Phương Chính, ông ta tiễn nhân viên tuần tra giám sát về nhà khách, để Phương Chính ở lại cùng những đồng chí khác. Lúc này không khí mới vui vẻ lên được, nhưng cuối cùng vẫn không uống rượu. Tuy cục trưởng có gan lớn, nhưng không dám phạm giới, nhưng vẫn đã “diễn” một tiết mục ngắn: đọc thơ. Từ Quân Nhiên ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn, tuy không ngờ cục trưởng nhìn bề ngoài nho nhã văn vẻ nhưng khi làm thơ lại vừa kinh điển buồn cười đến vậy. Từ Quân Nhiên cũng phải bái phục. Sau này hắn mới biết, vị cục trưởng kia vốn là nhà thơ, vì con đường làm quan, nhịn đau mà dứt bỏ thơ ca, ước chừng là tình cảm mãnh liệt không có chỗ thể hiện, đành phải phát huy trong lúc trà dư tửu hậu.
Tiệc rượu giải tán, sau khi tiễn đám cán bộ Trung ương về nghỉ, Từ Quân Nhiên đi theo hai người Phương Chính và Phí Minh chậm rãi đi bộ trên đường phố.
- Hôm nay cám ơn Bí thư Phương.
Phí Minh mỉm cười nói với Phương Chính.
Phương Chính khoát khoát tay:
- Đúng lúc tôi rảnh rỗi, nếu không phải tiểu Từ báo cáo với tôi, tôi còn thực sự không biết việc này.
Phí Minh quay đầu nhìn Từ Quân Nhiên, gật đầu vừa ý:
- Đồng chí tiểu Từ nhạy bén thật đấy.
Nói xong, ông ta cười khổ nói với Phương Chính:
- Không giấu bí thư, sức khỏe của tôi không còn được như lúc trước rồi. Mấy ngày trước tôi đến bệnh viện kiểm tra một chút, bác sĩ trực tiếp nói với tôi, muốn sống thêm vài năm, tốt nhất cai thuốc cai rượu. Anh nói xem, vị trí của chúng ta, thuốc và rượu có thể dễ dàng bỏ sao?
Phương Chính sửng sốt một chút, giờ mới hiểu được vì sao hôm nay Phí Minh bỗng nhiên mời mình tới.
Nghĩ tới đây, ông cười nói với Phí Minh:
- Không có gì là không thể cai, vì cơ thể, phải kiềm chế bớt vậy.
Tuy không biết Phí Minh nhắc đến chuyện này là có ý gì, nhưng trực giác lăn lộn nhiều năm trong quan trường nói với Phương Chính, chắc chắn Phí Minh còn có chuyện khác.
Từ Quân Nhiên cũng có chút bất ngờ, Phí Minh nói như vậy, chẳng nhẽ là muốn dựa vào hướng Phương Chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận