Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 436: Gặp Tề Tam Thái.

Thị trấn vẫn dáng vẻ đó, chỉ có điều bởi vì sắp đến mùa xuân rồi, trong thành lúc này nhìn mới có chút hơi người, Từ Quân Nhiên đi trên đường lớn, nhìn con đường người đi đi lại, nói với thông tín viên ở bên cạnh:
-Tiểu Hoàng, lát nữa cậu ở lại sở chiêu đãi đợi tôi là được, tôi đi thăm một bằng hữu.
Tiểu Hoàng là thân thích của Hoàng Hải, đặc biệt phái làm chân chạy của Từ Quân Nhiên.
Nghe thấy Từ Quân Nhiên nói như vậy, tiểu Hoàng liền vội vàng lắc đầu:
- Bí thư, chú Yêm đã dặn dò, tôi phải bảo vệ ngài!
Từ Quân Nhiên lúc này mới nhớ đến, Hoàng Hải từng nói, tên này năm nay mới xuất ngũ chưa được bao lâu, nghe nói còn có vài chiêu quyền cước.
Nhẹ nhàng cười, Từ Quân Nhiên lắc đầu nói:
- Không cần cậu tốn sức, ở đây là thị trấn, cũng không phải nơi hẻo lánh hoang dã, còn nói bảo vệ tôi, cậu cho rằng có thể mọc ra một tên thích khách sao?
Tiểu Hoàng thần sắc hơi có chút lo lắng, một mặt nghĩ đến chức trách của mình, một mặt nghĩ đến sự dặn dò của chú, muốn y tất cả đều nghe theo bí thư Từ, giữa mâu thuẫn này quả thực khiến cho y có chút không biết nên làm thế nào.
Từ Quân Nhiên nhìn thấy mà buồn cười, nghĩ rồi nói tiếp:
- Như vậy đi, cậu đến chỗ đối diện đại viện huyện ủy chờ tôi, tôi đi vào đại viện huyện ủy thăm một người bạn.
Hôm nay đến huyện ủy mở cuộc họp là có liên quan đến tinh thần kiến thiết văn minh, chủ trì hội nghị là bộ trưởng tuyên truyền huyện ủy Lôi Chính Vũ, Từ Quân Nhiên không thân với người này lắm, trước kia bởi vì chuyện của Vương Hiểu Long còn đắc tội với Lôi Bạo con trai của Lôi Chính Vũ, có điều rất rõ ràng, Lôi Chính Vũ không biết chuyện này, lúc mà hội nghị kết thúc còn đặc biệt nói với Từ Quân Nhiên chuyện dạo gần đây bộ tuyên truyền huyện ủy chuẩn bị đi mỏ than Hồng Tinh xã Trường Thanh.
Từ Quân Nhiên tự nhiên miệng đầy đáp ứng, hắn hiện tại không có tâm tư quản trong huyện hiện tại rốt cuộc là trong tình trạng nào, tập trung tinh thần cho việc kiến thiết tốt xã Trường Thanh mới là chuyện quan trọng nhất.
Nếu như đã đến huyện thành, Từ Quân Nhiên không có lý nào lại không tới gặp Chu Trạch Thành, tuy nói căn cứ hiện tại hắn ở xã Trường Thanh, nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ ở trong huyện, cũng cần phải biết một chút.
- Sao anh lại đến đây?
Đi đến tầng của bộ tổ chức, trước mặt liền nhìn thấy Tạ Mỹ Quyên đang từ trên lầu bước xuống, nhìn trái nhìn phải không có người, Tạ Mỹ Quyên quyến rũ nhìn thoáng Từ Quân Nhiên, thấp giọng nói.
Từ Quân Nhiên cũng sắp nửa tháng rồi không gặp cô, nghe thấy câu này liền đáp:
- Đến huyện có một cuộc họp.
Dừng một chút, hắn tiếp tục đáp:
- Buổi tối tôi không đi.
Tạ Mỹ Quyên nghe vậy trong lòng rung động, tự biết rõ lời này của Từ Quân Nhiên là có ý gì, tục ngữ nói ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, những lời này bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều áp dụng như nhau, đặc biệt là Tạ Mỹ Quyên, một người phụ nữ mười mấy năm lẻ bóng lại càng phải như vậy. Từ sau khi cùng Từ Quân Nhiên đột phá lên một tầng quan hệ, cô hận không thể để hai người buộc chung một chỗ, đối với chuyện này đặc biệt quấn quýt si mê, Từ Quân Nhiên đã hơn nửa tháng không trở lại huyện thành, đối với Tạ Mỹ Quyên mà nói, một ngày giống như một năm vậy.
Liếc nhìn Từ Quân Nhiên, Tạ Mỹ Quyên nhẹ nhàng gật đầu:
- Buổi tối em ở nhà làm cơm chờ anh về.
Vừa lúc này thì có người đi tới, Từ Quân Nhiên vừa chào hỏi đối phương, vừa bước vào bên trong.
Chu Trạch Thành đang ở trong phòng làm việc xem văn kiện, thấy Từ Quân Nhiên bước vào vừa cười vừa nói:
-Thế nào, nghe nói cậu đi một vòng xã Trường Thanh?
Từ Quân Nhiên cũng biết, Chu Trạch Thành ở xã Trường Thanh nhất định có người của ông ấy, bằng không thì chuyện nhỏ thế này không thể nào truyền đến tai của bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy được, nghe thấy vậy liền cười, gật gật đầu:
- Chỉ là đi loanh quanh mà thôi.
Nghe thấy lời này của Từ Quân Nhiên, Chu Trạch Thành chậc lưỡi tán dương:
- Thật không ngờ, thật không ngờ, tiểu tử cậu không hổ là sinh viên, đúng là rất biết tổng kết, vậy cậu nói đi, đến xã Trường Thanh được một thời gian rồi, có cảm tưởng gì nào?
Ông ta thực sự rất hiếu kỳ, Từ Quân Nhiên dùng thời gian hơn nửa tháng đi đến từng thôn trong xã Trường Thanh, đến cuối cùng có thu hoạch gì không.
Từ Quân Nhiên lộ vẻ đã tính toán kỹ từ trước, nghiêm túc nói:
- Bí thư, tôi từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, trong quãng thời gian hơn một năm học ở trường Đảng trong thủ đô, cũng đặc biệt nghiên cứu một chút tình hình của cơ sở quốc gia. Tuy nói thời gian tôi đến huyện chúng ta cộng tác không phải là dài, nhưng tôi cũng xem như đã hiểu được một đạo lý, bí thư đảng ủy trấn xã có “bốn cái không dễ dàng”: Một là lên làm không dễ dàng, không phải ai muốn làm thì có thể làm. Hai là làm không dễ gì, tổ chức đem mấy trăm ki-lô-mét vuông thổ địa, năm đến sáu vạn miệng ăn giao cho ngươi, trọng trách trên vai này có thể nhẹ được sao? Ba là làm tốt lại càng không dễ, ai mà không muốn làm tốt công việc chứ? Nhưng động cơ không phải là hiệu quả, mấy năm gần đây vì sao hai vị phó chủ nhiệm lúc xuống dưới đều là làm thôn trưởng xã trước? Mọi người đều có ý kiến, cảm thấy họ đều không đúng với vị trí của họ, nhưng các lãnh đạo luôn cho rằng ‘Tú tài đảm đương không nổi soái tài” nhất định phải đem người đi rèn luyện một thời gian mới để tại vị ở chức bí thư, trước đến nay cũng không lên làm chính. Đối với tôi mà nói, huyện ủy xem như phá lệ, tôi rất cảm kích, bởi vì đây là sự tín nhiệm rất lớn của tổ chức đối với tôi, tôi chỉ sợ không có năng lực làm xong công việc này, trên thẹn với lãnh đạo, dưới thẹn với dân chúng! Bốn là muốn kiện cáo một bí thư đảng ủy trấn thực sự cũng không dễ dàng, chúng ta trong khi làm việc khó tránh khỏi sai lầm, hiện tại khắp nơi cáo trạng đã thành phong trào, đả kích ngấm ngầm hay công khai không hề thiếu, các ngài không bảo vệ, chúng ta còn dám công tác sao?
Chu Trạch Thành vừa nghe vừa gật đầu, nghe đến sau cùng, cười ha ha:
- Khá lắm, cậu thực biết lượn quanh, nói tới nói lui, cũng giậm lên đầu chúng ta rồi! Có điều, bốn điều này không dễ dàng, coi như là thuyết kinh điển, chỉ nói vậy thôi, cậu rốt cuộc là có dự tính gì?
Ông ta rất rõ, Từ Quân Nhiên không thể vô duyên vô cớ nói ra rằng cần được bảo vệ, xem ra, người thanh niên trẻ tuổi này có ý định làm nên động tĩnh gì đó ở xã Trường Thanh.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, đem cách nghĩ của mình về chợ nông dân nói lại một lượt với Chu Trạch Thành, sau cùng có nói:
- Chợ nông dân này, tôi chuẩn bị xây ở thôn Tân Hòa xã Trường Thanh chúng ta, như vậy thì có thể mở rộng sức ảnh hưởng của đảng ủy xã, cũng có thể làm thay đổi kinh tế của xã.
Chu Trạch Thành cả buổi không nói chuyện, chỉ yên lặng cốc vào cái bàn trước mặt mình, sau một hồi lâu lấy ra một điếu thuốc tự mình đốt, sau khi hút vài hơi mới ngẩng đầu hỏi Từ Quân Nhiên:
- Chuyện này, ngoại trừ tôi, cậu còn nói qua với ai nữa?
Từ Quân Nhiên sững sờ:
- Ngài là người đầu tiên, cái này mới chỉ là một cách nghĩ của tôi, cụ thể thì còn cần phải hoàn thiện.
Chu Trạch Thành gật gật đầu:
- Cậu cẩn thận như vậy là đúng, theo tôi thấy, chuyện này cậu vẫn là nên báo cáo trước với Bí thư Tề.
Từ Quân Nhiên nghe được câu này, lập tức có chút ngoài ý muốn, lập tức hiểu được ý tứ của Chu Trạch Thành. Ông ta là đang lo lắng Tề Tam Thái sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch, dù sao mình làm như vậy chẳng khác gì cải cách tình trạng kinh tế của xã Trường Thanh, nói khó nghe một chút, đối với tư tưởng bảo thủ nặng nề như Tề Tam Thái, Từ Quân Nhiên làm như vậy, xem như là đang chống đối với y.
Nhìn Chu Trạch Thành, Từ Quân Nhiên hỏi dò:
- Ý của ngài nói là, Bí thư Tề sẽ phản đối chuyện này?
Chu Trạch Thành búng nhẹ tàn thuốc, bất đắc dĩ gật gật đầu nói:
- Chuyện này đúng là như vậy, nếu như cậu tìm Chủ tịch huyện Vương, tôi tin rằng ông ấy khẳng định sẽ tán thành ý nghĩ này của cậu.
Từ Quân Nhiên lập tức hiểu ra, mình làm cái chợ nông dân này, nói theo một cách khác, chẳng khác gì là giơ tay hoan nghênh phe cải cách, phe mà phái bảo thủ chau mày nhăn mặt, chuyện mới này trong mắt của Vương Trường Lâm người của phe cải cách là chuyện tốt, nhưng từ góc độ phe bảo thủ của Tề Tam Thái, không phải là trò tâm địa gian xảo của cái tên sinh viên đại học Từ Quân Nhiên bày ra sao.
- Vậy làm sao đây?
Sắc mặt của Từ Quân Nhiên có chút lo lắng, hắn thật không muốn vì cái này mà làm lỡ chính sự.
Trầm ngâm trong chốc lát, Chu Trạch Thành đáp:
- Đi, tôi cùng cậu đi tìm Bí thư Tề!
Ông ta đây là có ý định để bản thân ra mặt bàn chuyện với Tề Tam Thái.
Từ Quân Nhiên ở sau lưng của Chu Trạch Thành, ở trong lòng đang nghĩ, nên làm thế nào có thể thuyết phục Tề Tam Thái đồng ý chợ hàng nông, dù sao chánh phủ huyện bên đó dễ xử lý, bản thân làm thử cải cách như vậy, e là huyện trưởng Vương Trường Lâm còn không kịp giơ hai tay tán thành, chỉ có Tề Tam Thái đảng ủy bên này có vẻ phiền toái một chút.
- Ha ha, lão Chu đã đến, đồng chí tiểu Từ cũng tới à.
Vào phòng làm việc của Tề Tam Thái, Tề Tam Thái đang uống trà, nhìn thấy Chu Trạch Thành cùng với Từ Quân Nhiên đi cùng nhau, không khỏi vừa cười vừa nói.
Chu Trạch Thành cười nói:
- Tôi là không có chuyện gì không lên điện tam bảo, hôm nay tìm bí thư ngài, là muốn đến cầu viện.
- Ấy?
Lông mi của Tề Tam Thái nhếch lên, y hiểu cái ý tứ ở trong lời nói của Chu Trạch Thành, xem ra lão Chu của bộ tổ chức là có chuyện muốn cầu đến mình.
Sau những lời khách khí hàn huyên, mấy người đều ngồi xuống ghế sa lon, Tề Tam Thái nhìn sang phía Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí tiểu Từ ở xã Trường Thanh gặp phải vấn đè gì khó khăn sao?
Ông ta rất thông minh, biết Chu Trạch Thành là người như thế nào, nếu như không phải Từ Quân Nhiên ở xã Trường Thanh gặp phải chuyện gì không có cách nào giải quyết được, tin chắc rằng Chu Trạch Thành con người này sẽ không thể nào chủ động tìm đến chỗ mình cầu cứu mong được giúp đỡ.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, không đợi Chu Trạch Thành mở miệng, liền nói thẳng:
- Bí thư Tề, tôi muốn mở một chợ nông sản ở xã Trường Thanh chúng ta.
Chu Trạch Thành giật mình, trong lòng lập tức bối rối, Từ Quân Nhiên đúng là quá lỗ mãng, bản thân không nói gì với ông ấy, lại muốn tiến hành báo cáo với Tề Tam Thái chuyện này, nếu thế thì khẳng định sẽ khiến cho Tề Tam Thái bất mãn, nhìn biểu cảm dần trở nên nghiêm túc của Tề Tam Thái, Chu Trạch Thành bỗng nhiên có cảm giác đã làm hỏng chuyện.
Tề Tam Thái biểu lộ nghiêm túc, trong lòng của y hiện tại có một suy nghĩ dịch chuyển trong đầu, đó chính là Từ Quân Nhiên này không phải cố ý ở trước mặt mình nói những lời như vậy, dù sao trong huyện ai cũng đều biết, bản thân mình đối với những thứ như cải cách, là mười phần phản đối.
Từ Quân Nhiên nhìn biểu cảm của Tề Tam Thái, nói thật:
- Bí thư Tề, công tác di chuyển thôn Liên Hợp, thôn Hậu Truân và thôn Tự Nhiên của chúng tôi sắp kết thúc rồi, đến lúc đó đảng ủy sẽ tập kết số lượng lớn, xã Trường Thanh từ trước đến nay đều có phiên chợ truyền thống, cho nên tôi cân nhắc, biến phiên chợ này thành chợ nông sản, như vậy thuận tiện nhu cầu muốn mua đồ của quần chúng, cũng có thể thống nhất quản lý. Mặt khác, còn có thể gia tăng thu nhập tài chính của chúng ta.
- Cái gì, thu nhập tài chính!
Bạn cần đăng nhập để bình luận