Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 759: Không phải đèn đã cạn dầu

Làm việc ở văn phòng?
Từ Quân Nhiên không biết đó là người nào. Bản thân hắn là công tử Thủ đô, nếu văn phòng Trung Cố ủy là chỗ nào cũng không biết hắn cũng uổng công bưng bít nhiều năm như vậy
Hắn không hiểu hai người kia của văn phòng tìm mình có việc gì.
Quay đầu nhìn về phía Trương Kiệt, Từ Quân Nhiên thản nhiên hỏi:
-Tiểu Kiệt, đây là…?
Hắn biết chắc chắn Trương Kiệt không hại mình. Chỉ có điều, hai người kia có ý đồ đến. Hắn còn phải tìm hiểu vì lý do gì mà họ muốn gặp mình.
Trương Kiệt thấy Từ Quân Nhiên mặt bình tĩnh gã cười gượng rồi nói:
-Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Buổi sáng cha tôi gọi tôi bảo đi cùng họ tìm anh. Ông còn nói không làm kinh động quá nhiều người. Anh à, cha tôi đúng là đã biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu. Trương Kiệt nói như vậy có nghĩ gã chỉ biết những nội dung này.
Lời nói của Trương Kiệt khiến Từ Quân Nhiên càng không ngờ tới.
Trương Kiệt đã có thể chơi cùng Tào Tuấn Vĩ. Việc này, chứng tỏ thận phận của họ không bình thường. Vì chiến tranh, Trương lão gia hy sinh sớm nên không thể bảo hộ che chở con cháu. Nhưng, Trương lão gia tử cùng Nam tuần thủ trưởng đã kề vai chiến đấu bao năm. Hiện tại Nam tuần thủ trưởng nhận nuôi dưỡng con gái của nhà họ Trương. Cha của Trương Kiệt cũng ở bên ông ấy nhiều năm. Ông cùng Tôn Chấn Bang, Trương Thụ Sâm công tác ở văn phòng Trung Cố ủy. Và, làm Phó Chủ nhiệm văn phòng.
Không chỉ có thế, Từ Quân Nhiên còn nhớ rõ, cấp trên cùng Trương Thụ Sâm có mối quan hệ rất tốt. Tương lai, Trương Thụ Sâm còn được cất nhắc tới vị trí thư ký của Bí thư Trung ương Đảng.
Trong phe cán bộ Minh Châu – Từ Quân Nhiên nhớ rõ, từ đó tới lúc sau nữa đề bạt lên một nhóm người. Cầm đầu nhóm người đó chính là Trương Thụ Sâm.
Nên Từ Quân Nhiên biết rõ, Trương Thụ Sâm là người của cấp trên.
Vị lãnh đạo tối cao kia có tính cách ngoài mềm trong cứng. Từ Quân Nhiên không có cảm giác gì chỉ biết rõ đối phương là do Nam tuần thủ trưởng đỡ lên. Nhưng, hắn cũng biết rõ tối thiểu nhất, trước khi đòi lại hòn ngọc viễn đông mà đế quốc Anh chiếm, y phải nhận sau lưng có một tòa núi cao chống đỡ là chuyện thực.
Chuyện chính trị, có nhiều việc không cần nói nhiều cũng hiểu được. Có thể Từ Quân Nhiên không biết là gì, nhưng bất luận là một ê kíp sẽ có ủy ban cố vấn tồn tại.
Hôm nay, hai người kia tìm đến mình thông qua Trương Kiệt. Từ Quân Nhiên suy đoán. Việc này không làm kinh động quá nhiều người mới tốt.
Dù sao, hôm nay Tôn lão đã lui, nhưng quan hệ mình cùng Tào lão thì mọi người đều biết. Tào lão còn đang tại vị, mặc dù sang năm ông mới n
ỉ.
ở trước mặt Nam tuần thủ trưởng cũng phải khách khí với Tào lão. Dù sao, thân phận của hai người cũng không khác nhau lắm.
Từ Quân Nhiên cũng không dám khẳng định hai người kia là do cấp trên đưa xuống. Việc xử lý ở bên trong cũng không phải chỉ có một phe phái. Không ai dám khẳng định điều ấy. Có thể hiểu rõ các loại cán bộ trong Thủ đô? Cùng trong một vũng nước đục. Đừng nói Từ Quân Nhiên, chỉ sợ ông cụ gắn bó ngựa chiến cả đời cũng chưa chắc đã nhìn thấu.
Từ Quân Nhiên đang suy nghĩ về hai người kia thì họ đã chạy đến trước mặt hắn rồi cười. Như thể họ không phải là cán bộ lãnh đạo cấp cao. Mà có phần nhiệt tình giống bạn chí cốt .
-Đồng chí Từ Quân Nhiên, tôi là Lý Quân.
Hai người đó, một người đeo kính tự xưng là Lý Quân đang đi trước. Người kia không đeo kính, tự xưng là Vương Cường – xem ra là cấp dưới của hắn.
-Chào hai anh, xin hỏi có chuyện gì sao?
Từ Quân Nhiên đề phòng hỏi.
Nhìn hai người không có sự sợ hãi là hắn biết họ để Trương Kiệt đến tìm mình. Chỉ sợ là mình cũng phí một phen suy nghĩ để phán đoán. Chỉ cần Trương Kiệt nói Trương Thụ Sâm cho họ tới thì hắn sẽ liên tưởng thân phận của mấy người này. Việc này thì không thể nghi ngờ, nếu quân ở chỗ làm của cha Trương Kiệt thì Từ Quân Nhiên không thể biết.
Việc tưởng như không có nhưng lại là sự thật. Công tử có cấp bậc càng cao thì càng ở trong vòng luẩn quẩn. Với mình, người trong nhà lại càng rõ ràng.
Nguyên nhân rất đơn giản, hội này càng ở cấp độ cao thì phân chia lại càng nghiêm khắc. Hai kẻ du côn và lưu manh kết giao bằng hữu chỉ sợ không ai để ý tới gia đình đối phương. Nhưng, công tử bột trong hội lại khác. Trong nhà, thân phận gia thế quyết định ngươi ở một mặt là thuộc hạng tùy tùng hay là vầng trăng giữa các vì sao.
Kiếp trước, Từ Quân Nhiên nhận thức như vậy. Nửa đời trước, hắn đã sống như thế để mọi người vây quanh. Sau đó, gia tộc đi xuống, địa vị hắn ở trong hội chẳng còn là đại ca nói một không hai. Nếu không phải mọi người còn nhớ tới tình cũ mà có chiếu cố tới, chỉ sợ hắn đã sớm rời khỏi Thủ đô rồi. Đối với những công tử bột, địa vị người lớn tuổi có quyết định bọn hắn có được mặt mũi ở ngoài hay không.
Cái gì là quan trọng nhất đối với công tử bột.
Nói cho cùng, là quyền lực ! Là chỗ dựa ! Là xuất thân gia đình !
Nếu như không có hậu thuẫn phía sau cực mạnh thì công tử bột có tư cách gì mà xưng là công tử bột?
Nghe Từ Quân Nhiên hỏi, Lý Quân và Vương Cường nhìn nhau và không trả lời hắn. Rồi Lý Quân cười, nói:
-Ở đây không phải chỗ nói chuyện. Nếu đồng chí tin chúng tôi thì chúng ta cùng đến chỗ khác để nói.
Từ Quân Nhiên sửng sốt một chút. Hắn còn chưa kịp nói thì Trương Kiệt ở bên đã ngăn hắn lại và lớn tiếng nói:
-Không được! Trước khi đi, hai người không hề nói sẽ dẫn anh ấy đi. Có gì thì nói ở đây, tôi không đồng ý đi chỗ khác đâu!
Cho dù thế nào, Từ Quân Nhiên được y dẫn ra ngoài. Tuy nói hai người này là đồng nghiệp của cha Trương Kiệt, nhưng hắn lại không đồng ý để họ đưa Từ Quân Nhiên đi. Chẳng may nếu xảy ra chuyện gì thì Trương Kiệt không còn mặt mũi nào với mọi người ở Thủ đô nữa.
Chuyện gã bán đứng huynh đệ sẽ truyền đi. Trương Kiệt cảm giác chính mình không còn cách nào để ngẩng đầu lên.
Từ Quân Nhiên cảm động. Hắn nhìn ra sự chân thành của Trương Kiệt với mình. Nếu không thì một người thông minh cũng không lựa chọn đứng ra ngăn hai nhân viên đang công tác. Dẫu sao trong xử lý công việc, đám công tử bột ở Thủ đô lại càng hiểu rõ hơn.
Giơ tay vỗ vai Trương Kiệt, Từ Quân Nhiên thản nhiên cười, nói:
-Tiểu Kiệt, không có chuyện gì đâu.
Trương Kiệt quay đầu lại, vành mắt đỏ lên:
-Từ ca, em có lỗi với anh rồi!
Có lẽ cậu này nghĩ hôm nay hai người kia tới bắt mình đây. Nghĩ tới huynh trưởng đáng kính bị mình lừa gạt đưa người đến bắt, Trương Kiệt rất ân hận. Giá mà Từ Quân Nhiên chửi ầm lên thì hắn mới bớt hận.
Từ Quân Nhiên không nói lên lời. Hắn nhìn Trương Kiệt vừa bực mình, vừa buồn cười.
Có lúc người ta bị vật trước mắt làm cho mê hoặc. Không phải người đó không đủ thông minh, mà chỉ vì suy nghĩ chưa sâu và quan sát không cẩn thận mà thôi.
Giống như bây giờ, Trương Kiệt không chú ý tới Lý Quân, Vương Cường và Từ Quân Nhiên đang nói chuyện. Họ không nói chuyện bằng giọng vênh váo hung hăng mà trái lại bằng giọng rất khách khí. Thực ra, họ đang cùng Lý Dật Phong thương lượng chuyện này.
Dù sao có Tôn lão như Bồ tát nên người nào muốn động vào Từ Quân Nhiên cũng phải báo cho mọi người biết.
Cái chuyện giữa nhưng năm tám mươi họ trực tiếp điều tra ủy viên chính trị rồi bắt người chắc không phát sinh lần nữa.
-Tiểu Trương, cậu đã hiểu lầm rồi. Chúng tôi chỉ là muốn tâm sự với đồng chí Từ Quân Nhiên.
Lý Quân cười gượng nói với Trương Kiệt. Nếu như đối phương không phải là con trai độc nhất của lãnh đạo thì chắc chắn hắn sẽ không tốt như vậy. Dù sao, đời thứ ba của Trương gia vẫn chỉ độc đinh. Nên Trương Kiệt xác định vững chắc phải đi hết đời làm quan được Trương Thụ Sâm một tay đề bạt hắn làm cán bộ thì Lý Quân không muốn Trương Kiệt có khúc mắc gì.
Trương Kiệt khẽ giật mình, lập tức nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
-Thật thế sao?
Từ Quân Nhiên nhún nhún vai:
-Yên tâm đi, cậu còn tưởng tôi bị họ bắt đem đi không trở lại sao?
Lý Quân và Vương Cường liếc nhau một cái, trong mắt đều kinh ngạc.
Trước khi họ đến gặp Từ Quân Nhiên đã đi điều tra. Dù sao đang trong thời kỳ nhạy cảm thấy này, cái khác có thể không có nhưng trong chính trị rất mẫn cảm. Nếu không mạnh thì sớm hay muộn cũng xảy ra đại sự. Thân phận của Từ Quân Nhiên như vậy, họ không thể không tiến hành điều tra. Tôn lão đã sớm lui khỏi vị trí tuyến hai. Nhưng, hình ảnh ông của mấy thập niên vẫn còn, cũng giống như nam tuần thủ trưởng. Đừng nhìn lão gia tử lui ra rồi, nhưng ai dám bỏ qua lão thì mới thực sự là muốn chết.
Vì nguyên nhân đó, nên họ cảm thấy Từ Quân Nhiên không tầm thường tý nào.
Mấy năm trước, Từ Quân Nhiên cùng Hoàng gia xung đột. Ở Thủ đô trong hội thì có thể không có gì bí mật. Hắn dám liên tiếp không làm cho Hoàng gia mất mặt, thậm chí còn động thủ đánh người. Chỉ có Từ Quân Nhiên to gan lớn mật mới dám làm như vậy.
Cho nên, lúc này đây, họ muốn tìm đến Từ Quân Nhiên mới nghĩ tới lợi dụng con trai của Trương Thụ Sâm để gặp hắn. Dù sao, có người quen bên cạnh làm việc sẽ có thuận lợi hơn.
Từ Quân Nhiên không phản ứng kịch liệt. Ngược lại, Trương Kiệt hiểu sai ý cho là hai người này muốn bắt Từ Quân N
ên.
lúc này Lý Quân cùng Vương Kiệt thật là dở khóc dở cười.
Với bài báo kia, họ đều không cho là do Từ Quân Nhiên viết. Bài báo đó có lý luận rất chắc. Đối với phe cải cách, chỉ vì cái phê bình trước mắt, đối với tương lai cải cách mở cửa cần phải kiên định phương hướng. Căn cứ vào tình hình của Hoa Hạ mà phân tích thì Lý Quân và Vương Cường đều rất rõ ràng. Họ đều cảm thấy, vật này nói không chừng nó giống như mọi người đoán là Tôn gia đã ném đi một quả lựu đạn nặng ký.
Về phần Từ Quân Nhiên, 89% là gia tộc bỏ con mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận