Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 174: Đám con cháu lãnh đạo.

- Ôi trời, không phải Thái Nghiên đây sao?
Cùng với những lời nói này, một cánh tay đàn ông choàng qua vai Kim Thái Nghiên. Có thể thấy, chủ nhân của giọng nói này đã thò tay ra lúc còn đang nói chuyện.
Từ Quân Nhiên biến sắc, lại thấy Kim Thái Nghiên vừa nói chuyện khách sáo với mình đầu cũng không thèm quay lại, giơ hai tay nắm cánh tay đang để trên vai mình kéo về phía trước, người khẽ cúi, dùng lực quăng ra phía trước. Từ Quân Nhiên ngây người mất một lúc thì thấy người đàn ông đã bị Kim Thái Nghiên ném qua vai.
- Thật đúng là một cô gái hung hãn!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Từ Quân Nhiên. Sau đó, hắn lại thấy Kim Thái Nghiên đạp lên ngực người đàn ông kia, trầm giọng nói:
- Nhâm Thâm, nếu còn có lần sau, tôi sẽ đánh gãy tay anh đấy.
Người đàn ông tên Nhâm Thâm mặt mũi đau khổ, lớn tiếng hét:
- Bỏ ra! Bỏ ra!
Kim Thái Nghiên hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đối phương ra. Sau đó, cô quay đầu nhìn Từ Quân Nhiên, nhàn nhạt nói:
- Tôi sẽ tìm anh sau.
Nói xong, cô ta quay người nhìn hai người đàn ông khác ở cách mình không xa, mặt lạnh lùng nói:
- Trương Thạc Căn, Vu Trạch Diễn, đừng để tôi bắt được các anh, nếu không thần tiên có đến đây cũng không cứu được các anh đâu.
Lúc này Từ Quân Nhiên mới nhận ra, ở bậc thang cách đó không xa có hai người đàn ông đang đứng, sắc mặt họ rất kỳ quái.
Vóc dáng hai người này cao ráo, chỉ có điều, một người nhìn có vẻ thanh tú, nhưng một người lại hơi to con quá mức. Do đang là mùa thu nên anh ta mặc một chiếc áo sơ mi, ẩn hiện cơ bắp cường tráng. Đánh giá một cách công bằng, nếu ở trong thời đại của Từ Quân Nhiên, chắc chắn người này có thể làm minh tinh.
Chỉ có điều, Từ Quân Nhiên lại phát hiện ra, ánh mắt người đàn ông nhìn có vẻ thanh tú nhìn về phía người đàn ông cường tráng có gì đó không đúng lắm, giống như lúc Lâm Vũ Tình nhìn mình. Hơn nữa, nếu không phải kiếp trước hắn đã từng lăn lộn trong chốn quan trường, giỏi quan sát hành vi của người khác, chắc chắn hắn sẽ không phát hiện ra điều này.
- Chẳng lẽ lúc này đã có mối quan hệ đồng tính?
Trong đầu lại hiện lên những từ ngữ rất phổ biến ở kiếp trước, ánh mắt Từ Quân Nhiên nhìn về phía hai người đàn ông kia bỗng có chút khác biệt.
Dù sao, Từ Quân Nhiên vẫn là một người truyền thống, đối với những thứ này, hắn vẫn thấy không thoải mái cho lắm.
- Thái Nghiên, em không nên nói như vậy. Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng lớn hơn em mà.
Người đàn ông cường tráng chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp, nghe qua rất từ tính.
Kim Thái Nghiên cười lạnh:
- Vu Trạch Diễn, anh rất phiền, biết không hả?
Người thanh niên tên Vu Trạch Diễn chết lặng, há mồm muốn nói chuyện nhưng không ngờ Kim Thái Nghiên lại không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp bỏ đi.
Lúc này, người thanh niên tên Nhâm Thâm đã được người ta đỡ dậy. Lúc này, Từ Quân Nhiên mới nhận ra, bọn họ cùng nhau tới, chẳng qua chỉ là có người đứng bên cạnh nhìn mà thôi.
Từ Quân Nhiên liếc nhìn mấy người kia, lúc này mới phát hiện ra, họ đều là những thanh niên hơn 20 tuổi, chỉ có điều, có một số người thần thái hung hãn, có thể thấy họ không phải người thường.
- Anh Trịnh, chúng tôi đi về trước đây.
Từ Quân Nhiên nói với Trịnh Vũ Thành.
Trịnh Vũ Thành gật đầu:
- Mọi chuyện cứ giao cho chúng tôi, mấy ngày nay, làm xong việc tôi sẽ liên hệ anh Bạch của cậu.
Mấy người đang nói chuyện, sau lưng có một giọng nói vang lên:
- Anh biết Kim Thái Nghiên?
Từ Quân Nhiên sững sờ, xoay người nhìn về phía Nhâm Thâm, gật đầu đáp:
- Đã gặp 2 lần, có chuyện gì sao?
Nhâm Thâm nhìn khoảng 25, 26 tuổi, nhìn chằm chằm vào Từ Quân Nhiên hồi lâu rồi mới lạnh lùng nói:
- Sau này cách xa cô ta một chút! Nếu không, sau này không ai thèm quan tâm đến cậu đâu!
Từ Quân Nhiên nhướng mày, đang định nói thì nghe thấy người thanh niên tên Vu Trạch Diễn quát lên:
- Nhâm Thâm, đừng nói lung tung.
Nói xong, Vu Trạch Diễn đi đến trước mặt Từ Quân Nhiên, mỉm cười nói:
- Xin lỗi cậu, bạn tôi đùa thôi. Hẳn là cậu không thân với em Thái Nghiên lắm?
Vừa nghĩ đến vấn đề giới tính của đối phương, Từ Quân Nhiên vội nén cảm giác muốn lùi về phía sau, gật đầu đáp:
- Không thân.
Quả thật, hắn không thân với Kim Thái Nghiên, hơn nữa, Từ Quân Nhiên có một loại dự cảm rằng, thân phận của mấy người này không đơn giản, có thể khiến Kim Thái Nghiên – con gái của Ủy viên thường vụ tỉnh ủy phải đối đãi một cách thận trọng, những người chỉ cảnh cáo chứ không ra tay, hắn vẫn không nên trêu chọc đối phương là tốt nhất.
Vu Trạch Diễn gật đầu:
- Vậy thì tốt, làm phiền cậu rồi.
Thấy mấy người vào quán ăn, Từ Quân Nhiên nhìn về phía Trịnh Vũ Thành vẫn còn đang căng thẳng:
- Anh Trịnh, những người này không hề đơn giản, phải không?
Trịnh Vũ Thành cười khổ:
- Người anh em, cậu có biết bọn họ là ai không?
Từ Quân Nhiên sững sờ:
- Ai?
Bạch Sa ở bên cạnh liền giải thích:
- Cha của Nhâm Thâm là bí thư tỉnh ủy Nhâm Cửu Lĩnh. Cha của Trương Thạc Căn là bộ trưởng Trương của bộ quân sự tỉnh ủy, còn Vu Trạch Diễn, ông ngoại của cậu ta là thư ký Trần Sở Lâm của ban tổ chức. Đây đều là những đại thiếu gia nổi tiếng của tỉnh Giang Nam chúng ta đấy.
Gật đầu như thể có điều suy nghĩ, Từ Quân Nhiên đột nhiên nhớ tới một tin đồn kiếp trước mình đã nghe qua, xem ra không có lửa làm sao có khói.
- May là cậu không trêu chọc bọn họ. Mấy người này là những tên bất hủ nhất đại viện tỉnh ủy đấy. Ngoài việc ỷ thế hiếp người, họ chả có bản lĩnh gì cả.
Trịnh Vũ Thành lo lắng nói với Từ Quân Nhiên. Anh ta sợ Từ Quân Nhiên bị Nhâm Thâm mắng vài câu sẽ thấy không phục. Nếu họ đánh nhau ở chỗ của anh ta, anh ta cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Tuy mấy vị lãnh đạo tỉnh sẽ không trách tội mình, nhưng nếu như con cháu lãnh đạo xảy ra chuyện ở quán ăn, chắc chắn anh ta cũng không sống yên.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, chả trách khí thế của mấy người này lại cường thịnh như vậy, hóa ra không phải là con cháu nhà thường. Tuy nhiên, khi đem ra so sánh, đều là con cháu lãnh đạo nhưng khí chất của Tôn Vũ Hiên và Tôn Tĩnh Vân lại trầm ổn, mạnh mẽ hơn họ.
Tạm biệt mấy người Trịnh Vũ Thành, Từ Quân Nhiên liền bỏ chuyện này ra khỏi đầu. Lúc này, hắn đang suy nghĩ, làm thế nào để mau chóng trở về, dù sao, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, cứ cho là Vương Vĩ Đạt giúp hắn giải quyết chuyện máy móc, nhưng việc tiền nong, hắn cũng phải đưa cho người ta mới được.
Trở về nhà khách, Từ Quân Nhiên liền nói với Bạch Sa:
- Anh Bạch, em phải về Toàn Châu một chuyến.
Bạch Sa sững sờ:
- Sao vậy?
Từ Quân Nhiên nói suy nghĩ của mình cho Bạch Sa nghe, Bạch Sa vừa nghe vừa gật đầu:
- Đúng vậy, vậy lúc nào cậu đi?
Từ Quân Nhiên suy nghĩ trong giây lát rồi đáp:
- Em thu xếp một chút, tối sẽ bắt xe đi.
Bạch Sa gật đầu:
- Được rồi, bên phía tỉnh, tôi sẽ giúp cậu để ý, chờ cậu trở về.
Từ Quân Nhiên để lại số điện thoại của văn phòng huyện ủy Võ Đức, rồi mới tiễn Bạch Sa, chuẩn bị thu dọn đồ đạc để về Toàn Châu.
Chạng vạng tối, Từ Quân Nhiên vào nhà ga, ngồi tàu hỏa về Toàn Châu. Hắn không hề hay biết, lúc này trong nhà Bạch Sa, có một cô bé 11 tuổi đang bĩu môi, lẩm bẩm:
- Đồ đáng ghét, xấu xa, dám gạt mình! Tốt nhất đừng để tôi gặp lại anh đấy.
Lúc về đến huyện Võ Đức đã là đầu tháng 9. Khi Từ Quân Nhiên vào văn phòng, hắn liền phát hiện ra, ánh mắt mọi người nhìn mình đã khác trước. Đó là một cảm giác tổng hợp giữa sự hả hê và sợ hãi, như thể những người này đang đợi xem mình bị chê cười, nhưng họ cũng sợ hắn sẽ tìm họ tính sổ.
Mang trong mình nghi hoặc đó, Từ Quân Nhiên bước vào văn phòng tổ tổng hợp của huyện ủy. Hiện nay, Đồ Văn Dũng đã được thăng chức lên vị trí tổ phó. Dù sao, trước đây, anh ta cũng là thư ký của Nghiêm Vọng Tung. Trước khi về hưu, Nghiêm Vọng Tung đã đề bạt người nhân viên cũ của mình. Huống hồ, Hồng Nhan Hân đã bị điều đến hội phụ nữ, theo lý lịch, Đồ Văn Dũng dĩ nhiên có thể giữ vị trí hiện tại.
- Anh Đồ.
Từ Quân Nhiên đứng ở cửa ra vào, lên tiếng chào hỏi Đồ Văn Dũng như đang viết gì đó. Hiện nay, Uyển Tiểu Nguyệt cũng đã từ chức, ở nhà chuẩn bị thi đại học, trong văn phòng cũng chả có ai thân quen.
Nghe có người gọi mình, Đồ Văn Dũng ngẩng đầu, thấy khuôn mặt tươi cười của Từ Quân Nhiên, anh ta hơi sững sờ rồi vội đứng dậy nói:
- Cậu về rồi à!
Từ Quân Nhiên nghe vậy, lông mày hơi nhướng lên, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Sắc mặt Đồ Văn Dũng rất nghiêm túc, lôi kéo Từ Quân Nhiên vào một chỗ yên tĩnh rồi trầm giọng nói:
- Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Sao giờ mới về?
Từ Quân Nhiên nghe anh ta nói xong liền ngây người, kinh ngạc đáp:
- Em lên tỉnh làm việc, có việc gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Đồ Văn Dũng gật đầu, thấp giọng nói:
- Huyện đã ra quyết định, điều bí thư Lý của trấn Lý gia đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng Cục tài chính huyện.
Nghe anh ta nói điều này, sắc mặt Từ Quân Nhiên không thay đổi, cười cười:
- Chuyện này em đã sớm biết rồi, có gì không ổn sao?
Hắn nói thật. Lúc trước, Dương Duy Thiên đã nói với hắn chuyện này. Để tăng cường sức ảnh hưởng của huyện ủy, hội đồng nhân dân huyện, Dương Duy Thiên muốn đề bạt một cán bộ có thể tin tưởng được. Nói thật, đề bạt một cán bộ không cùng phe với Tần Quốc Đồng, chẳng qua Lý Càn Khôn chỉ là một trong số đó. Tình hình hiện nay là, cho dù là người thuộc phe nào đi chăng nữa, chỉ cần là đối thủ của Tần Quốc Đồng thì sẽ là bạn bè với Dương Duy Thiên.
Chỉ có điều, Từ Quân Nhiên không ngờ Dương Duy Thiên lại ra tay nhanh như vậy. Mới được mấy ngày thôi mà, hắn lên tỉnh trở về mới chỉ được 1 tuần, Dương Duy Thiên đã làm xong việc bổ nhiệm Lý Càn Khôn, ngay cả Đồ Văn Dũng cũng đã biết, chắc chắn đây đã trở thành đề tài thảo luận của thường vụ huyện ủy.
Hơn nữa, Từ Quân Nhiên cũng chẳng buồn để ý đến chuyện này. Theo cách nghĩ của hắn, sớm muộn gì Lý Càn khôn cũng phải dời khỏi trấn Lý gia, vũ đài huyện ủy mới đủ lớn, không thể giữ mình trong một nơi bé nhỏ như trấn Lý gia được.
Không ngờ, Đồ Văn Dũng thấy Từ Quân Nhiên nhàn nhã, không thèm quan tâm, liền lo lắng nói:
- Vấn đề không phải là việc bí thư Lý rời chức, mà là vấn đề người kế nhiệm. Hiện nay, trong huyện đang bàn tán xôn xao chuyện này.
Những lời này khiến Từ Quân Nhiên ngây dại, cả buổi trời mới hoàn hồn, hắn nói ra từng câu từng chữ một cách chậm rãi:
- Ý anh là có người muốn can thiệp vào trấn Lý gia?
Lúc nói ra chữ cuối cùng, biểu cảm của Từ Quân Nhiên bỗng trở nên thật khó coi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận