Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 334: Đại lộ Thông Thiên.

- Chúc mừng chủ nhiệm Tạ!
Hoàng Tử Tề định thần lại, cười nói với Tạ Vĩnh Cường.
Tạ Vĩnh Cường lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, khoát tay:
- Khách sáo rồi, so với bí thư Hoàng ông, tôi đây tính là chậm rồi.
Dừng một chút ông ta chỉ vào Trương Cát Tường đang bị đè dưới đất, bình tĩnh nói:
- Đồng chí này có thể do uống nhiều quá, không chỉ động chân động tay với nữ đồng chí này mà còn nói năng lỗ mãng, muốn đập nát xe văn phòng trung ương. Ha ha, tôi ngược lại không có gì, chẳng qua xe này là lãnh đạo bảo tôi lái đến đón người, nên không thể cho anh ta đập phá được.
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng Hoàng Tử Tề lại toát mồ hôi lạnh, trong lòng hận không thể một cước đạp chết tên thối nát gây chuyện Trương Cát Tường này.
Đập xe của văn phòng trung ương, anh ta cho rằng mình là vị lão nguyên soái nào sao?
Nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, tuy không biết tên tiểu tử này làm sao lại đậu được vào đường dây của Tạ Vĩnh Cường, nhưng Hoàng Tử Tề hiểu rất rõ, sự việc ngày hôm nay mình không cách nào có Từ Quân Nhiên được nữa rồi.
- Chủ nhiệm Tạ, không biết hôm nay đến có việc gì không?
Vẻ mặt Hoàng Tử Tề tràn đầy vui vẻ, lại không để ý tới Trương Cát Tường bị đè dưới đất.
Tạ Vĩnh Cường cũng không tức giận, im lặng vẫy vẫy tay, cho người thả Trương Cát Tường ra, nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí tiểu Từ, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Nghe xong lời ông ta nói, Từ Quân Nhiên lộ ra một nụ cười cảm ơn:
- Làm phiền chủ nhiệm Tạ rồi.
Tạ Vĩnh Cường khoát khoát tay, nhìn Hoàng Tử Tề nói:
- Bí thư Hoàng, tôi muốn đưa Từ Quân Nhiên đi, sự việc ngày hôm nay tôi sẽ báo cáo Tỉnh ủy Giang Nam.
Nói xong, ánh mắt của ông ta dần dần chuyển lạnh, trầm giọng cười lạnh nói:
- Ngược lại tôi muốn nhìn xem, ai cho vị bí thư Trương này gan lớn bằng trời vậy, dám phá xe văn phòng trung ương!
Hoàng Tử Tề thở dài một hơi trong lòng, trong lòng biết rõ Tạ Vĩnh Cường là đưa cho mình một sự cảnh cáo và lựa chọn. Hoặc là bảo vệ Trương Cát Tường, đợi văn phòng trung ương báo cáo Tỉnh ủy, tới lúc đó, mình cũng sẽ bị trách mắng theo ông ta, dù sao chuyện này tuy nói không lớn nhưng lại làm mất đi tố chất cán bộ ở một phương diện nhất định. Nói trắng ra, lọai cán bộ ngang ngược càn rỡ này là mình đề bạt lên, một khi truyền ra ngoài, danh tiếng của bản thân sẽ hỏng luôn. Nếu như không bảo vệ Trương Cát Tường thì chỉ có thể nhìn Từ Quân Nhiên bị Tạ Vĩnh Cường đưa đi, sau đó truy cứu trách nhiệm của Trương Cát Tường.
- Chủ nhiệm Tạ, chuyện này…
Hoàng Tử Tề nhẫn nại, chỉ có thể hạ mình.
Tạ Vĩnh Cường không nói chuyện, lại nhìn về phía Từ Quân Nhiên. Rất rõ ràng đem quyền chủ động giao cho hắn.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Con người của Hoàng Tử Tề lập tức co rút, ông ta biết rất rõ, ý tứ câu nói này của Từ Quân Nhiên đã rất rõ ràng rồi.
Quả nhiên, biểu lộ của Tạ Vĩnh Cường trở nên hết sức nghiêm túc, lạnh lùng nhìn Hoàng Tử Tề:
- Bí thư Hoàng, tôi hy vọng chuyện này thành ủy Toàn Châu có thể cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.
Đối với ông ta mà nói, không cần suy nghĩ tới cảm nhận của Hoàng Tử Tề, chỉ cần bản thân đứng trên đạo lý, cho dù là Hoàng lão gia ra mặt, việc này vẫn như cũ có thể biện minh được.
Biểu lộ của Hoàng Tử Tề dần trở nên âm trầm, lại không nói được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Quân Nhiên và Tạ Vĩnh Cường lên xe, xe dần dần đi khuất Trương Cát Tường từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt thất kinh đi tới bên cạnh Hoàng Tử Tề. Khàn giọng nói:
- Bí Thư, chuyện này…
- Cút!
Hoàng Tử Tề vẫn luôn trầm ổn rốt cuộc không kìm nén nổi cơn tức giận của mình, trừng mắt nhìn Trương Cát Tường, mắng tới tấp:
- Cái đồ thành sự thì ít, bại sự thì nhiều!
Vốn hôm nay muốn cho Từ Quân Nhiên xuống ngựa nhưng không ngờ đầu tiên là Từ Quân Nhiên lại cho mình một phản kích chính diện, ngay sau đó tên bại hoại Trương Cát Tường này lại trêu chọc tới Tạ Vĩnh Cường, thiếu chút nữa thì đập xe của văn phòng trung ương, lẽ nào ông ta không có mắt sao? Biển xe treo lù lù trên xe, cũng không suy nghĩ cẩn thận, thời buổi này mà dám lái hai chiếc xe cờ đỏ bốn phía ở thủ đô, là người mà một tên phó bí thư Đảng ỷ cấp huyện thành như ông ta có thể tùy tiện trêu chọc sao?
Ngồi trong xe, Từ Quân Nhiên nhìn Tạ Vĩnh Cường, cảm kích nói:
- Tạ đại ca, hôm nay cảm ơn anh.
Tạ Vĩnh Cường cười ha ha, khoát tay nói:
- Không cần khách sáo, tôi thực sự là đến đón cậu đấy.
- Hả?
Biểucảm của Từ Quân Nhiên lập tức cứng đờ, không thể bình tĩnh nữa, nhìn khuôn mặt khó hiểu của Tạ Vĩnh Cường, ban đầu hắn cho rằng, Tạ Vĩnh Cường là do Tào Tuấn Minh tìm đến để giúp mình thoát thân.
Nhìn nhìn Lâm Vũ Tình ngồi bên cạnh, Từ Quân Nhiên lại quay đầu sang nhìn Tạ Vĩnh Cường:
- Chuyện này là sao vậy?
Lâm Vũ Tình đáp:
- Em cũng không rõ, em và giám đốc Trịnh đang bàn bạc đợi anh quay về, Tạ đại ca đưa người qua nói muốn tìm anh. Bọn em mới đưa họ đến văn phòng thủ đô.
Từ Quân Nhiên lúc này mới hiểu được, Tạ Vĩnh Cường không phải là do người nào nhờ tới giúp, anh ta là thực sự có việc cần tìm mình.
Con đường xe đang chạy nhìn thấy nơi khóe mắt, Từ Quân Nhiên nao nao trong lòng, nhìn về phía Tạ Vĩnh Cường:
- Chủ nhiệm Tạ, đây là?
Hắn dù có ngốc hơn nữa, lúc này cũng cảm giác được có chỗ không đúng lắm, hướng xe đang chạy rõ ràng là Đại Nội Hoàng Cung, lẽ nào nói Tạ Vĩnh Cường là phụng lệnh của người nào mà tới? Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Quân Nhiên không kiềm chế được kích động một hồi, hắn cho dù có bản lĩnh hơn đi chăng nữa, đối với người lãnh đạo cao nhất cũng là mang tình cảm tôn kính, dù sao cũng là nhân tài khai sáng một thời đại chính trị.
Tạ Vĩnh Cường nở nụ cười, ông ta biết rõ, Từ Quân Nhiên lúc đầu gọi mình là Tạ đại ca, là vì cho rằng ông ta là vì giao tình giữa hai người mà tới giúp đỡ, sau đó gọi mình là chủ nhiệm Tạ là vì phát hiện mình có lẽ đúng là vì lý do việc công mà tìm hắn.
Công tư phân minh, đây vẫn luôn là thói quen của Tạ Vĩnh Cường.
Gật nhẹ đầu, Tạ Vĩnh Cường bình tĩnh nói:
- Ủy ban Cố vấn Trung ương hôm nay mở một cuộc họp về công tác kinh tế, sẽ thảo luận công tác xây dựng phát triển kinh tế như thế nào cho khu vực vùng sâu vùng xa, có lãnh đạo nhắc tới người dò đường cho cải cách mở cửa là cậu, cho nên mọi người đề nghị cậu làm một bài phát biểu…
Lời của ông ta vừa dứt, biểu lộ của Từ Quân Nhiên trở nên nghiêm túc.
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, có một số việc hắn tuy hiểu rất rõ nhưng từ trước tới giờ lại chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ tham gia vào đó, tuy nói không biết cuộc họp lần này của Ủy ban cố vấn trung ương tại sao đột nhiên lại cân nhắc mình, phát biểu lần này của mình rất có thể sẽ quyết định phương hướng phát triển sự nghiệp của mình trong vài chục năm tới, nói thẳng ra, ở trong hội trường này đối mặt với rất nhiều lãnh đạo nắm giữ quyền hành lớn của Trung Hoa phát biểu, chẳng khác nào là xếp hàng công khai rồi.
- Tiểu tử, cơ hội lần này cậu phải nắm cho chắc…
Nhìn Từ Quân Nhiên trầm mặc không nói, Tạ Vĩnh Cường hiểu hắn đang suy nghĩ lợi hại được mất, hoặc là đang suy nghĩ vấn đề phải ứng phó với các lãnh đạo như thế nào.
Từ sâu trong nội tâm mà nói, đối với tên thanh niên tài hoa này, Tạ Vĩnh Cường rất coi trọng, tối thiểu trong mắt ông ta, tên Từ Quân Nhiên này cũng không phải là loại phần tử đầu cơ chính trị, mà thực sự là người muốn làm được chút gì đó ở nông thôn, nếu không dựa vào bản lĩnh tài hoa của hắn, tới bất kỳ cơ quan, bộ ngành nào đều mạnh gấp vài trăm lần so với ở cơ sở. Nhưng cho dù như thế, Tạ Vĩnh Cường cũng biết vị trí của mình, ở vào thân phận này của hắn thì không thể nói năng bừa bãi được. Nói năng lung tung sẽ cho người ngoài tín hiệu không tốt, gây nên hậu quả đương nhiên tương đối nghiêm trọng.
- Cám ơn.
Từ Quân Nhiên ngẩn đầu, nhìn Tạ Vĩnh Cường nói.
Hắn biết rõ, bản thân hôm nay chỉ sợ sẽ nghênh đón một bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời.
……………………
……………………..
Đầu tháng 12 năm 1982, tại thủ đô mở hội nghị về công tác phát triển kinh tế khu vực vùng sâu vùng xa với sự tham gia của các đồng chí lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban Cố vấn Trung ương, hội nghị do thủ trưởng cấp cao nhất đích thân chủ trì, đa số đều là toàn bộ các vị lãnh đạo tai to mặt lớn của Trung Hoa đều có mặt, trên hội nghị, một thanh niên chừng hai mươi tuổi, làm một bản báo cáo quan trọng cho các lãnh đạo, hắn vạch ra:
- Cải cách là một sáng kiến khó khăn, không thể tránh được sẽ xuất hiện vấn đề nọ kia nhưng chúng ta không thể vì thế mà dậm chân tại chỗ. Cán bộ Đảng của chúng ta không thể làm khán giả của cải cách, hoặc bằng lòng với việc bới lông tìm rạn mà nên gánh vác khó khăn vì Đảng và đất nước.
Người này chính là Từ Quân Nhiên.
Đối với hội nghị lần này, truyền thông cũng không đưa tin quá nhiều, nhưng sau khi hội nghị kết thúc, Hoàng lão gia về đến nhà chỉ làm có hai việc.
Việc thứ nhất, gọi con trai Hoàng Tử Hiên vào thư phòng, sau một cái tát vang lên, kêu y nghiêm túc rèn luyện trong Bộ ủy, sau này bớt làm những chuyện mất mặt ấy đi.
Việc thứ hai, là cậu con trai cả mà ông hài lòng nhất Hoàng Tử Tề tới, sau khi hai cha con bàn bạc hồi lâu, Hoàng Tử Tề với vẻ mặt nghiêm túc rời khỏi thư phòng của cha.
Cùng lúc đó, trung ương chính thức tuyên bố với bên ngoài, Phó bộ trưởng tổ chức Trung ương Tôn Chấn Khôn, vì lý do sức khỏe, không tiếp tục đảm nhiệm Phó bộ trưởng Vụ tổ chức Trung ương, chức vụ phó bí thư tổ Đảng.
Tin tức vừa ra, một mảng xôn xao.
Tôn Chấn Khôn với tư cách là một cán bộ trung niên có tiếng nói, từ trước tới nay đều được coi là thành viên trong đời thứ hai của Tôn gia có hy vọng đi vào Ủy viên Trung ương nhất, thật không ngờ tiếng nói vốn đang lên cao, nghe nói sang năm y có khả năng vươn ra tỉnh nào đó đảm nhiệm người đứng đầu, đùng một cái lại bị rơi xuống phàm trần rồi.
Chuyện trên quan trường, người sáng suốt nhìn một cái là biết có chỗ không đúng. Cái gì mà lý do sức khỏe, căn bản là sẽ không ai tin, mọi người đều nhao nhao đoán già đoán non, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Tôn Chấn Khôn ngã ngựa.
- Cha, lần này rất nhiều người muốn xem chuyện hài của Tôn gia chúng ta.
Trong sân lớn Tôn gia, Tôn Chấn An vừa gấp rút từ thủ đô trở về, nhìn cha có chút già nua nhỏ giọng nói.
Kinh nghiệm sóng gió Tôn lão gia cũng không tiều tụy đến mức như suy đoán bên ngoài, mà sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, nghe lời của con trai thứ, nhàn nhạt cười:
- Việc này cũng tốt, để thức tỉnh một số người, cũng để nhà chúng ta có thể yên tĩnh một chút.
Theo nghiệp quân vài chục năm, đối với những việc này, Tôn lão sớm đã nhìn thấu rồi, đạo lý thịnh cực mà suy ông không phải không hiểu, vẻ vang của Tôn gia mấy năm nay thực sự rất khiến người ta đố kỵ, có cơ hội này có thể lui xuống, trong lòng ông thật ra rất vui vẻ.
Tôn Chấn An không nói gì, trong nhà gặp chuyện lớn như vậy, đến cha cũng phải lui xuống mới giữ được tính mạng của đại ca, điều này khiến lòng ông ta ít nhiều vẫn không thoải mái lắm.
- Lão nhị, con gặp tên tiểu tử đó rồi sao?
Tôn lão bỗng mở miệng nói với Tôn Chấn An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận