Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 435: Tâm phúc.

Công việc Từ Quân Nhiên giao cho Thôi Anh Tú là cùng với Vương Hiểu Long vừa đến báo danh kia đi điều tra mỏ than Hồng Tinh.
- Hai người không cần đến gần mỏ than, chỉ cần hỏi thăm ở bên ngoài thôn là được rồi.
Từ Quân Nhiên dặn dò Thôi Anh Tú và Vương Hiểu Long. Sở dĩ hắn để bọn họ đi là bởi, hai người họ còn trẻ, thông thường sẽ không bị chú ý, mặt khác là do Từ Quân Nhiên không dám tùy tiện tin người ngoài, chỉ có thể để người mà mình tin được đi làm.
- Bí thư yên tâm, tôi biết nên làm thế nào.
Thôi Anh Tú gật đầu, cô cũng không phải kẻ ngốc, Từ Quân Nhiên giao chuyện này cho mình nhất định là coi trọng mình, cũng chứng minh được hắn rất coi trọng chuyện này.
Vương Hiểu Long cũng vỗ ngục nói:
- Bí thư Từ, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cho trợ lý Thôi
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Cậu cũng phải tự bảo vệ bản thân, tôi chỉ có một yêu cầu đối với hai người đó là phải giữ kín chuyện điều tra này, không cần gấp, cứ từ từ mà làm!
Đám người Mã Tụ Bảo đã làm việc ở xã Trường Thanh nhiều năm, Từ Quân Nhiên cũng không phải là kẻ ngu ngốc, cũng hiểu được sự nguy hiểm của đánh rắn động cỏ.
Sau khi tiễn Vương Hiểu Long và Thôi Anh Tú, Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói với Hoàng Hải:
- Lão Hoàng chúng ta cũng hành động một chút thôi!
Hoàng Hải giật mình:
- Bí thư, ý của anh là?
Từ Quân Nhiên thản nhiên nói:
- Cổ nhân không phải đã nói rồi sao, đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường. Tuy tôi không có bản lĩnh lớn như vậy nhưng nếu muốn lập thành tích ở xã Trường Thanh, tôi thấy cần phải đi xuống dưới khảo sát mới được, anh thấy sao?
Hoàng Hải cúi đầu xuống, gật đầu nói phải, trong lòng cũng biết Bí thư Từ là định xuống phía dưới để tìm hiểu.
- Đi nào, cùng tôi đến một nơi nào đó để khảo sát!
Đây là câu nói mà Từ Quân Nhiên thường xuyên nói trong một thời gian sau khi hắn nhậm chức và điều chỉnh phân công các ban ngành. Những tài liệu mà các cán bộ của chính quyền xã và Đảng ủy xã nộp lên, Từ Quân Nhiên xem qua thì thấy không có chuyện gì to tát cả. Hắn đã làm được Bí thư, tất nhiên cũng biết, những tài liệu đó cũng chỉ viết ba hoa chích chòe mà thôi, tình hình thực tế chưa chắc đã như thế, muốn hiểu được tình hình thì phải đích thân đi xuống cơ sở.
Thế là, Từ Quân Nhiên hôm nay bới ra cái này, mai lại bới ra cái kia, chạy đến từng thôn, từng đơn vị một. Dù sao, không có ai là không vui vẻ đi cùng hắn cả, bởi cùng Bí thư Đảng ủy đi xuống thôn là một niềm vinh hạnh với các cán bộ khác, là một chút tài sản chính trị để khoe khang với ngươi khác.
Không lâu sau, mọi người liền phát hiện Bí thư Từ này không giống với những người lãnh đạo khác. Hầu hết các lãnh đạo khác khi đi thị sát địa phương đều là ăn cơm, duy chỉ có Bí thư mới nhậm chức này lại đưa các cán bộ cấp dưới dùng bữa cơm. Nếu thật không thể từ chối thì Bí thư Từ sẽ dùng tiền của mình để mời cơm khách.
Nói ra thì chuyện này Từ Quân Nhiên cũng đã có suy tính, hồi trước, hắn cũng từng đi điều tra nghiên cứu ở một thôn cách xã chừng mười mấy cây số. Đây là thôn cách xa chính quyền xã nhất, trong thôn này có khoảng 100 hộ gia đình.
Đến nơi đó, đã gần đến trưa, bởi vì trước đó không thông báo trước cho họ, nên khi thấy Từ Quân Nhiên đến, Bí thư chi bộ thôn là Trịnh Gia Vịnh liền rất hốt hoảng, vừa triệu tập cán bộ ở thôn đến họp, vừa nháy mắt với đại đội trưởng dân binh, một lát sau, hai người đi ra ngoài đến trưa cũng không thấy quay lại. Từ Quân Nhiên đợi các cán bộ đến đông đủ, nói chuyện cùng với mọi người, nói chuyện rất lâu, cuối cùng phát hiện thấy có gì đó không ổn, nói chuyện gì thì ít nhất đến trưa cũng phải ăn cơm, nhưng Bí thư chi bộ thôn không hề lên tiếng bảo ai đi nấu cơm, nhân viên đi theo mình cũng không hỏi.
Sắc mặt của Từ Quân Nhiên không được tốt, cũng may hắn không thấy đói quá, đợi đến hơn một tiếng, đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng máy kéo vang lên, Bí thư chi bộ thôn liền đứng lên, vẻ mặt ngượng ngùng nói với Từ Quân Nhiên:
- Để Bí thư Từ phải đói bụng rồi, đây là trách nhiệm của tôi.
Thì ra là hai cán bộ kia lái máy kéo đến nhà khách của xã để trở một bàn đồ ăn và rượu về, sau khi bày ra liền ngồi vào bàn ăn. Ăn thì cũng ăn rồi nhưng Từ Quân Nhiên lại thấy thắc mắc, không hiểu tại sao trong thôn lại không làm được cơm mà phải lên tận xã để mua về? Trên đường trở về, Hoàng Hải đã nói cho Từ Quân Nhiên lý do bên trong: thì ra là trong thôn đều có quy định cả, người đứng đầu thì yêu cầu như thế nào, cán bộ cấp phó thì yêu cầu thế nào, cán bộ bình thường thì yêu cầu thế nào, không được làm ẩu. Bí thư Từ là người đứng đầu, lại là lần đầu tiên đến, không dọa họ chết khiếp thì thôi, ai dám nấu cơm cho cậu ăn? Không còn cách nào tất nhiên phải lên xã mua rồi. Tuy là như thế nhưng mọi người vẫn còn lo là Bí thư không hài lòng.
Chuyện này khiến cho Từ Quân Nhiên vô cùng áy náy, đi một đoạn đường xa như vậy, vốn là muốn hiểu thêm về quần chúng, không ngờ là lại gây thêm phiền toái cho các đồng chí bên dưới như vậy, cuối cùng vẫn là ăn cơm nhà khách làm, sao cực khổ vậy? Có điều hắn cũng đã hiểu được một đạo lý, trừ phi là cán bộ có tố chất kém không được hoan nghênh, nếu không những cán bộ khác xuống thôn, nói là được ăn mì và dưa muối, rõ ràng đều là nói dối. Bởi mỗi lần cử cán bộ xuống thôn, sau khi trở về, ai nấy đều nồng nặc mùi rượu, chuyện ănuống chiêu đãi quả thật đã biến thành gánh nặng của người trong thôn. Thế nhưng hắn là Bí thư, lại là lần đầu xuống thôn, hiển nhiên sẽ phải mất chi phí gấp 10 lần cán bộ Bí thư. Để giải quyết vấn đề này, tốt nhất là làm từ chuyện nhỏ trước. Cho nên sau lần đó, Từ Quân Nhiên sẽ không ở lại thôn để ăn cơm, cũng đã đặt ra một số quy định ở thôn, khiến mình thoải mái hơn, không cần mỗi lần có cán bộ xuống đều phải chuẩn bị thật công phu.
Chuyện này được báo cáo lên huyện, bởi hắn không có yêu cầu đối với cán bộ ở xã xuống như vậy mà ngay cả những cán bộ trong huyện xuống hắn cũng yêu cầu người trong thôn đối đãi như thế. Không ít người không hài lòng với chuyện này, cho nên tin tức sẽ rất nhanh chóng được báo lên lãnh đạo huyện.
Không ngờ là Bí thư huyện ủy Tề Tam Thái lại biểu dương Từ Quân Nhiên về chuyện này trọng đại hội Đảng bộ của huyện, nói hắn là cán bộ biết nghĩ cho dân. Ngay đến Chủ tịch huyện Vương Trường Lâm cũng khiến mọi người rất ngạc nhiên khi không hề nói gì, mà sau khi nghe xong còn nói, về sau khi Chủ tịch huyện xuống các thôn khảo sát cũng sẽ không ở lại dùng cơm.
Cứ như vậy ước chừng thời gian khoảng một tháng đến 3 tháng, Từ Quân Nhiên cuối cùng đã đến khảo sát mỗi thôn một lượt, ngay cả các ban ngành ở xã hắn cũng đều đã dạo qua một vòng, mọi người cũng đã có nhận thứ rõ ràng đối với vị Bí thư này.
Sáng sớm ngày mùng 6 tháng 4 khi Từ Quân Nhiên và Hoàng Hải đang đi bộ trên đường, hắn không có bổ sung thêm nhân viên thông tin, mà Hoàng Hải vẫn thường kiêm luôn chuyện xui xẻo này. Vốn Từ Quân Nhiên có ý tìm một người có thể tin được nhưng Hoàng Hải lại sống chết không đồng ý, tự hồ như chuyện Từ Quân Nhiên không cần gã có nghĩa là xem thường gã, không biết làm thế nào, cuối dùng Từ Quân Nhiên đành phải đồng ý.
- Sao hôm nay có nhiều người thế?
Từ Quân Nhiên đi đến đường lớn thì thấy có rất nhiều người liền nhướng mày khẽ hỏi Hoàng Hải.
Hoàng Hải nghĩ một chút rồi đáp:
- Hôm nay là ngày đi chợ!
- Đi chợ?
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc, nhìn Hoàng Hải có vẻ không hiểu, rất rõ ràng hắn không hiểu đây là ý gì.
Hoàng Hải mỉm cười giải thích cho Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên mới hiểu được. Cái được gọi là đi chợ kia chính là phiên chợ mua bán của xã Trường Thanh, mỗi khi đến ngày họp chợ, bà con ở các thôn cách đó 10 dặm đều sẽ mang các đồ mà nhà mình sản xuất được đến phiên chợ để buôn bán. Theo cách nói của Hoàng Hải thì đông như kiến cỏ, về cơ bản, người dân từ các thôn sẽ tập trung hết lên xã. Không chỉ có thế, mỗi hai tháng sẽ có lần họp chợ đông như thế này, khi đó tất cả tiểu thương ở các thôn làng đều đến đây để buôn bán, trong hai, ba ngày có thể kiếm được một món tiền, bởi nơi này gọi là “chợ heo lái”, vô cùng đắt hàng, mang bao nhiêu đồ đến đều có thể bán sạch.
Từ Quân Nhiên cùng với Hoàng Hải đi dạo một vòng phiên chợ đợi đến khi về đến phòng làm việc, trong đầu có một ý nghĩ, chính hắn có thể giúp các tiểu thương có được một chỗ buôn bán ổn định.
Theo cách nhìn của một người xuyên không, Từ Quân Nhiên có thể nhận thấy đây chính là thời điểm then chốt trong việc tích trữ buôn bán, hắn hoàn toàn có thể nghĩ ra cách để biến xã Trường Thanh thành một thị trường mua bán.
Có điều, đây mới là ý nghĩ của Từ Quân Nhiên, có thể thực hiện hay không còn phải xem thao tác cụ thể phía sau. Trong thời gian gần đây, Cát Đại Tràng vẫn đang bận đem tất cả đơn vị của chính quyền xã rời sang Đảng ủy, Từ Quân Nhiên không thấy y có hành động gì cả, còn chuyện thôn Liên Hợp bị phá bỏ, người dân phải chuyển đến nơi khác cũng không có khó khăn gì. Dù sao thì nơi đó cũng quá vắng vẻ, ngoài mấy người già thì về cơ bản là là không có ai bằng lòng ở lại nơi khỉ ho cò gáy đó.
- Bí thư, trên huyện gọi điện đến, bảo ngài lên dự một cuộc họp.
Từ Quân Nhiên đang ngồi phê duyệt văn kiện thì Hoàng Hải đi đến, gõ cửa rồi đi vào thông báo.
Từ Quân Nhiên nhướng mày khẽ hỏi:
- Biết là họp cái gì không?
Hoàng Hải lắc đầu :
- Không rõ lắm, là văn phòng huyện ủy thông báo.
Từ Quân Nhiên gật gù, nếu như là thông báo của văn phòng huyện ủy, vậy cơ bản sẽ là cuộc họp do Bí thư huyện ủy Tề Tam Thái chủ trì, nếu không thông báo cuộc họp phải là văn phòng chính quyền, về điểm này, Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ.
Từ Quân Nhiên chậm rãi đứng dậy, buông cây bút trên tay xuống, nói với Hoàng Hải:
- Anh đi thu xếp một chút, rồi cử người cùng đi với tôi.
Hắn ngưng một chút, liếc nhìn Hoàng Hải một cái nói:
- Anh ở lại đi, có chuyện gì phải lập tức phái người đến báo cho tôi biết.
Hoàng Hải ngẩn người, không hiểu ý của Từ Quân Nhiên. Trong khoảng thời gian gần đây, gã lúc nào cũng đi theo Từ Quân Nhiên như hình với bóng, gã còn tưởng mình đã được Bí thư Từ coi trọng nữa cơ, không ngờ lần này lên thị trấn họp hắn lại không dẫn theo gã.
Từ Quân Nhiên cười cười, dường như biết được trong đầu Hoàng Hải đang suy nghĩ điều gì:
- Tôi lên huyện họp, chuyện ở xã đành giao lại cho anh thôi. Lão Hoàng, anh có nhiều kinh nghiệm, ngoài anh ra, tôi không tin được người khác.
Câu này nói ra khiến cho Hoàng Hải sắc mặt đang có chut uể oải liền tươi tỉnh hẳn lên, tinh thần cũng phấn chấn hơn, lập tức đứng thẳng dậy.
Có thể làm người đứng sau lưng lãnh đạo, Hoàng Hải liền cảm thấy quan hệ của mình và Bí thư Từ đã có chút thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận