Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 706: Chủ tịch Huyện lôi kéo đầu tư.

Chuyện xảy ra trong phòng ca múa rất nhanh liền truyền ra khắp huyện, Ủy ban thanh tra Kỷ luật cùng cục Công an, Viện kiểm sát cùng nhau bắt tay vào điều tra, cuối cùng điều tra ra rất nhiều manh mối nghi ngờ Chiêm Đại Long lừa đảo, làm người khác bị thương, tham ô, nhận hối lộ. Vào lúc này chuyện anh ta vướng vào quan hệ nam nữ ngược lại không một ai nhắc tới, bởi vì so với những cái khác thì nó không được coi là vấn đề.
Chiêm Hải cũng tự nhận lỗi rồi từ chức, cũng may cho ông ta vì không bị điều tra ra những vấn đề liên quan đến kinh tế, nhưng cho dù là như vậy thì trong Hội nghị Thường ủy huyện Từ Quân Nhiên vẫn vỗ bàn, phê bình vấn đề mà các cán bộ của các tổ chức, ban ngành đưa ra. Tất nhiên, ngoài mặt Trưởng ban Tổ chức Tôn Á Châu gật đầu như gà mổ thóc đồng thời nhận hết lỗi lầm của mình, trên thực tế người cảm thấy khó chịu nhất chính là Chủ tịch huyện Lý Bân.
Trong lòng Lý Bân cũng vô cùng chán nản, vốn anh ta có ý đồ muốn để Chiêm Hải tới cục Thương nghiệp làm Cục phó, với hy vọng có thể sắp xếp y làm một chân trong cục Thương nghiệp. Nhưng thật sự không thể ngờ được cái tên này lại có cái đuôi không sạch sẽ như vậy, gót chân còn chưa đứng vững đã có ý nghĩ muốn tranh quyền đoạt lợi với Lý Tố Mai, giờ thì hay rồi, để Từ Quân Nhiên nắm được đuôi không nói, lại còn chuốc lấy một đòn vào mình nữa chứ.
Trải qua chuyện lần này, Lý Bân cũng biết trong tình hình hiện nay nếu mình gấp gáp muốn thành công e là không được nữa rồi. Anh ta nhớ lại lúc trước khi đến huyện Nhân Xuyên nhậm chức Bí thư Lâm đã từng dạy dỗ anh một trận, vì vậy trong lòng âm thầm ra quyết định, tạm thời hành quân lặng lẽ, không thể đánh giáp lá cà với Từ Quân Nhiên được, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ không có kết cục tốt. Dù sao thì cũng sắp tới đợt tuyển cử đại hội đại biểu nhân dân rồi, đối với mình mà nói thì làm sao để vượt qua được cửa ải này mới là điều quan trọng nhất.
Từ Quân Nhiên cũng không quan tâm đến chuyện này, mặc dù nói hôm nay hắn đã là Bí thư Huyện ủy rồi, nhưng đối với hắn mà nói thì công việc hiện nay không còn được nhàn rỗi như khi còn làm Chủ tịch Huyện nữa. Bí thư Huyện ủy chuyên xử lý các hạng mục công việc của cả một Huyện, chính vì vậy công việc cần phải làm rất nhiều. Hiện giờ Từ Quân Nhiên đã hiểu được vất vả mà Bạch Lâm phải chịu khi làm Phó chủ tịch Thành phố rồi, trước đây ông ta từng phản đối ý kiến của hắn rất nhiều lần nhưng chắc chắn đó cũng không phải là ý nghĩ thật sự của ông ta, mà nguyên nhân tồn tại lớn nhất chính là bởi vì điều kiện kinh tế của Nhân Xuyên quá kém.
- Bí thư, nhà máy mới ở xã Thanh Sơn tổ chức buổi cắt băng khánh thành muốn mời ngài qua đó, ngài xem …
Lưu Hoa Cường đứng trước mặt Từ Quân Nhiên, cung kính hỏi.
Thời gian thấm thoát trôi, mới chớp mắt mà đã tới mùa xuân trăm hoa đua nở, Trung Quốc Đại lục năm 1989, cơn gió xuân cải cách đã thổi khắp đất nước, huyện Nhân Xuyên cũng đang tràn ngập trong cơn gió này, mặc dù mới chỉ là trung tuần tháng tư nhưng trong huyện đã bùng nổ khí thế triển khai kiến thiết toàn huyện, khí thế ngất trời trong các công trường trên phố khiến người ta ngỡ như hiện đang là mùa hè. Vào tuần trước, phía Thành phố đã tuyên bố sẽ tiến hành điều chỉnh nhân sự của các sở ban ngành của huyện Nhân Xuyên, Đặng Văn Binh được điều từ cục Kiến thiết Thành phố lên đảm nhiệm chức Phó cục trưởng Thường vụ, ông ta để lại cái ghế Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy, hiện giờ đã được Lưu Hoa Cường ngồi vào thay thế.
Lưu Hoa Cường trở thành Ủy viên thường vụ huyện thì càng trở nên cẩn thận hơn, bảo vợ nhượng lại công việc kinh doanh phòng ca múa cho người thân làm, anh ta cũng không muốn xảy ra chuyện gì làm tổn hại đến thanh danh của mình.
Điểm quan trọng nhất chính là trong lòng Lưu Hoa Cường luôn luôn cảm thấy Bí thư Từ không hài lòng với chuyện vợ anh ta mở phòng ca múa, nếu không cũng sẽ không xuất hiện khoa trương vào cái ngày có chuyện xảy ra lần trước như vậy. Đối với anh ta mà nói, những cái khác có lẽ đều có thể bỏ qua không tính nhưng thái độ của Từ Quân Nhiên đối với mình có tầm ảnh hưởng rất quan trọng đến phát triển về sau của anh ta, cho nên Lưu Hoa Cường thà không làm công việc kinh doanh này cũng không thể để hình tượng của bản thân trong ấn tượng của Từ Quân Nhiên là một kẻ hám tiền của.
Lăn lộn trong chốn quan trường, nhất là sau này muốn lên đến một vị trí nhất định nào đó, chuyện kiêng kị nhất chính là để lại ấn tượng xấu trong mắt lãnh đạo. Có lẽ loại ấn tượng này nhìn qua thì có vẻ như là rất tầm thường, nhưng vào thời điểm quan trọng, nó sẽ làm thay đổi cách nhìn của lãnh đạo với người đó, thậm chí nó còn làm thay đổi cả cuộc đời chính trị của người đó.
Đối với Lưu Hoa Cường mà nói thì Từ Quân Nhiên chính là cái phao có thể thay đổi vận mệnh của anh ta.
Nghe thấy lời của Lưu Hoa Cường, Từ Quân Nhiên buông chiếc bút máy trong tay xuống, ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy đi, anh đi thông báo cho bên phía huyện ủy, để Chủ tịch Lý tới đó, tôi không tới.
Lưu Hoa Cường sửng sốt một chút, sau đó lập tức gật đầu, quyết định của Bí thư Từ không phải người như mình có thể chất vấn, nếu như lúc còn ở huyện ủy trước đây, Lưu Hoa Cường còn có thể nghi ngờ quyết định của Từ Quân Nhiên rồi đưa ra ý kiến của bản thân, nhưng hiện tại Từ Quân Nhiên đã là lão đại nắm trong tay quyền hành tối cao của huyện Nhân Xuyên, Lưu Hoa Cường không biết vì sao, anh ta luôn có cảm giác dường như khí thế của Bí thư Từ ngày càng mãnh liệt, có đôi lúc chỉ ngồi một chỗ không nói lời nào cũng đủ để khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực. Chứ đừng nói đến chuyện thỉnh thoảng nói ra một câu, luôn khiến cho người ta phải suy nghĩ nửa ngày mới có thể trở lại thực tại.
Hiện tại nghe theo phân phó của Từ Quân Nhiên, tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc khó hiểu, nhưng Lưu Hoa Cường vẫn chỉ biết gật đầu nhận lệnh, xoay người rời khỏi văn phòng của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ngồi trong văn phòng của mình, khóe miệng nở nụ cười, mặc kệ những người phía dưới nghĩ như thế nào, mình vẫn là mình, chẳng qua là tại bọn họ cứ thần thành hóa lời nói của mình mà thôi. Nhưng đây dù sao cũng không phải là chuyện gì xấu, dù sao thì một người bên trên nếu như chỉ cần liếc mắt là người phía dưới đã có thể đoán ra suy nghĩ của mình thì đây mới là thất bại lớn nhất.
Lần này xã Thanh Sơn cắt băng cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, Từ Quân Nhiên đi cũng được mà không đi cũng chẳng sao, đối với hắn mà nói thì hiện nay uy thế trong huyện của hắn cũng đã đủ cao rồi, không cần thiết phải thông qua việc tham gia các hoạt động như vậy để nâng cao uy thế của mình. Mặt khác, nếu như quá tích cực tham gia những hoạt động kiểu này, ngược lại sẽ bị người khác hiểu lầm cho rằng mình là một người chuyên quyền. Đã làm lãnh đạo trong một thời gian dài, Từ Quân Nhiên nhận thấy phương diện nhận thức của mình đang dần dần thay đổi, nếu như lúc trước hắn chỉ biết mình phải làm gì để nắm được càng nhiều quyền lực càng tốt thì hiện nay hắn chỉ một lòng nghĩ đến chuyện làm thế nào để phát triển kinh tế – xã hội của toàn huyện. Cái gọi là ở vị trí nào thì lo vị trí ấy quả nhiên không sai, có một số việc đúng là phải đến được vị trí nào đó thì cũng mới có thể lo lắng được.
Thay vì tự mình phải đương đầu với ngọn sóng đầu gió chém chém giết giết, chi bằng tặng cho Lý Bân cái chức Chủ tịch Huyện này, dù sao thì anh ta cũng không có ảnh hưởng gì đến mình cả, hơn thế nữa còn khiến cho người ta thấy mình có lòng rộng lượng nữa chứ. Đối với Từ Quân Nhiên mà nói thì vị trí của hắn ngày hôm nay quyết định ý nghĩ của hắn, có nhiều thứ đôi khi không cần thiết phải tranh giành đến cuối cùng nó cũng vẫn sẽ rơi vào tay mình thôi.
Sau khi cẩn thận suy xét một lát, Từ Quân Nhiên nhìn ra ngoài trời thấy đã là giữa trưa rồi, đứng dậy rồi một mình lặng lẽ rời khỏi trụ sở Huyện ủy, đến khu vực đang phát triển hiện nay là trấn Hoa Đào, dù sao thì khoảng cách cũng không xa lắm nên đi bộ cũng không mất quá nhiều thời gian.
Khu vực đang phát triển này là do Vương Mãnh triển khai năm đó, vốn đầu tư vào rất lớn, được xưng là không có mười triệu thì không được vào, nhưng sau đó đã bị Từ Quân Nhiên dùng thủ đoạn thay đổi phương châm là khu tập trung phát triển kinh doanh chỉ cho những doanh nghiệp lớn tới đầu tư thành chỉ cần là doanh nghiệp có khả năng kinh doanh dù nhỏ cũng có thể tới đây đầu tư. Lúc này đã trở thành khu vực phát triển tương đối nhanh, ngựa xe như nước vô cùng náo nhiệt, mấy hôm trước trong huyện còn thành lập Ủy ban quản lý, chuyên phụ trách khu vực này.
Tới Ủy ban quản lý, Từ Quân Nhiên cảm thấy hình như có rất ít người trong Ủy ban, hiện giờ mới hơn mười một giờ, chẳng lẽ người ở đây tan làm sớm như vậy?
Lại đi một vòng lớn trong vườn, Từ Quân Nhiên phát hiện mấy văn phòng trong khu vực phát triển này lại không có ai cả, điều này khiến cho sắc mặt của Từ Quân Nhiên trầm xuống.
Từ Quân Nhiên đi vòng quanh xem xét một lát, lại tới văn phòng cục công Thương trong khu vực này, vào bên trong nhìn thoáng qua một lượt, vừa đúng lúc nhìn thấy Phó cục trưởng Đổng cục công Thương đang loay hoay tìm đò gì đó, Từ Quân Nhiên đứng ở cửa ra vào ho khan một tiếng, Đổng Phương ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Từ Quân Nhiên, vội vàng đứng thẳng người, nói:
- Bí thư Từ, ngài tới ạ.
- Sao tôi cảm thấy người trong Ủy ban quản lý lại ít như vậy?
Từ Quân Nhiên cau mày hỏi Đổng Phương.
Đổng Phương đáp:
- Sáng nay có một nhà đầu tư từ phía Nam đến, Chủ tịch Lý đã triệu tập tất cả mọi người 11:30 đến phòng họp, chuẩn bị hoan nghênh đối phương.
Ông ta nói xong liền nhìn đồng hồ đeo tay nói:
- Còn vài phút nữa là đến giờ họp, Bí thư Từ ngài tới vẫn kịp giờ đó.
Từ Quân Nhiên ừ một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã biết, đối với chuyện này hắn ngược lại không có ý kiến gì, bởi lúc trước hắn đã giao cho Lưu Hoa Cường để phía bên Huyện ủy làm việc với bên phía cục công Thương, công tác thu hút đầu tư của cục công Thương hiện nay đều do phía bên Huyện ủy phụ trách, cho nên có một số công việc cũng không cần thiết phải báo cáo với mình nữa.
Chỉ có điều mặc dù là như thế nhưng trong lòng Từ Quân Nhiên vẫn có chút không thoải mái, dù thế nào thì mình cũng mới là người đứng đầu trong huyện, chuyện lớn như vậy mà Lý Bân lại không cho người thông báo cho mình, quả thật có chút không đúng lắm.
Từ Quân Nhiên vừa cùng Đổng Phương đi về phía phòng họp vừa nói:
- Lý Bân triệu tập nhiều người đi hoan nghênh nhà đầu tư như vậy, chắc chắn là muốn thể hiện cho nhà đầu tư thấy huyện Nhân Xuyên vô cùng coi trọng khoản đầu tư lần này. Tuy nhiên việc này cũng đúng thôi, bởi các nhà đầu tư đều rất sĩ diện, rất muốn người ta tôn trọng bọn họ, càng nhiều người bọn họ càng vui. Chỉ là không biết vì sao Lý Bân lại mời nhà đầu tư phía Nam tới, dù sao thì trong thời điểm hiện nay, người đồng ý đến phía Bắc đầu tư trên thực tế là không có nhiều.
Mở cửa phòng họp ra, Từ Quân Nhiên nhìn thấy Quan Ba cùng những người phụ trách khác trong Huyện ủy đã ngồi ở đó, ngoài ra còn có một vài nhân viên “nịnh hót” cũng tới ngồi ở hàng ghế phía sau.
- Bí thư Từ đã đến ạ.
Quan Ba nhìn thấy Từ Quân Nhiên đến, vội vội vàng vàng đứng lên nghênh đón, sau một hồi khách khí hàn huyên, Quan Ba giải thích với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Lý cùng với Cục trưởng cục công Thương đã tới thành phố để đón tiếp nhà đầu tư nên có thể sẽ tới muộn một chút.
Trong lòng Từ Quân Nhiên nhíu mày, nhưng trên mặt lại tỏ ra như không có chuyện gì mỉm cười gật đầu, ngồi bên cạnh Quan Ba.
- Chủ tịch Quan, lần này nhà đầu tư tới đây là công ty nào vậy?
Sau khi ngồi vào ghế Từ Quân Nhiên quay sang hỏi Quan Ba.
Cho dù trong lòng Từ Quân Nhiên có ý kiến với nhà đầu tư này hay Lý Bân nhưng đối với lần đầu tư này hắn cảm thấy rất vui. Dù sao thì đây cũng là việc có lợi cho huyện Nhân Xuyên phát triển kinh tế – xã hội. Với tư cách là người đứng đầu huyện, đương nhiên là Từ Quân Nhiên ủng hộ chuyện này, chỉ cần mọi chuyện tiến triển theo hướng có lợi trong việc nâng cao mức sống sinh hoạt cho người dân huyện Nhân Xuyên, Từ Quân Nhiên cũng không ngại làm lá cho Lý Bân làm hoa, làm nền cho vị Chủ tịch Huyện “vĩ đại, cao cả” này.
Làm lãnh đạo nhất là người đứng đầu, chịu đựng một chút thiệt thòi này có là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận