Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 133: Tâm sự.

Nếu là người bình thường, giờ phút này lại đối mặt với người đứng đầu Tỉnh ủy, chắc chắn người đó đã toát hết mồ hôi hột, thậm chí còn căng thẳng đến mức nói không thành lời. Dù sao thì ông lão đứng trước mặt này cũng chính là đại sứ biên cương – nắm giữ tính mạng của mấy chục triệu người ở tỉnh Giang Nam. Nói trắng ra, đây chính là thổ địa đất Giang Nam, là một đại nhân vật một lời đã định.
Nhưng Từ Quân Nhiên không giống người bình thường. Kiếp trước, hắn đã làm đến chức bí thư thành ủy, đã từng gặp qua những lãnh đạo có cấp bậc cao như Chu Đức Lượng. Thậm chí, những nhân vật tầm cỡ hơn, hắn cũng đã từng gặp. Chỉ có điều, vì thân phận của Chu Đức Lượng khá đặc biệt, ông ta thuộc thế hệ những cán bộ lão thành, nói một cách đơn giản chính là nguyên lão. Điều này mới khiến Từ Quân Nhiên thấy hơi căng thẳng. Sự căng thẳng này xuất phát từ việc, Từ Quân Nhiên tôn trọng người này chứ không phải vì thân phận của ông ta.
Huống hồ, Từ Quân Nhiên không thấy mình có điểm gì không thích hợp. Mỗi câu hắn nói, mỗi chuyện hắn làm đều tốt cho người dân trấn Lý gia nói riêng và nhân dân huyện Võ Đức nói chung. Đứng trước mặt bất cứ ai, Từ Quân Nhiên đều không hổ thẹn với lòng mình.
Tấm lòng vô tư, trời cao biển rộng. Những lời này, hôm nay Từ Quân Nhiên mới hiểu.
- Cậu nhóc, cậu nói xem, rốt cục cậu muốn làm gì?
Chu Đức Lượng nhìn Từ Quân Nhiên rồi chậm rãi hỏi.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh đáp lại:
- Cái tôi muốn làm chẳng qua chỉ là làm một việc gì đó để nhân dân được ăn no, mặc ấm, không phải lo nghĩ về kế sinh nhai.
- Sao?
Chu Đức Lượng mỉm cười:
- Suy nghĩ của cậu không tồi. Cậu nói xem, có biện pháp cụ thể gì, nuôi cá ruộng lúa hay thành lập đội xây dựng coi như đã xong. Lão Kim đã nói với tôi rồi. Hai chuyện này, tôi không phản đối cũng không tán thành. Các cậu cứ tự tiến hành đi. Những người lớn tuổi ở thủ đô cũng đã nói, cải cách mở cửa phải biết đổi mới. Bây giờ, tôi đem những lời này chuyển lại cho cậu, trấn Lý gia cải cách cũng như ôm đá qua sông.
Những lời này của ông ta khiến sắc mặt Từ Quân Nhiên biến đổi. Trong khoảnh khắc đó, hắn còn tưởng minh đang bị ảo giác.
Chính miệng người đứng đầu Tỉnh ủy cho phép trấn Lý gia ôm đá qua sông, điều này có ý nghĩa gì?
Chỉ cần không phải kẻ ngốc, lúc này, chắc chắn bất kỳ ai cũng hiểu Chu Đức Lượng đã cho Từ Quân Nhiên một lời hứa.
Thấy Từ Quân Nhiên không nói lời nào, Chu Đức Lượng hỏi tiếp:
- Thế nào? Có chuyện gì sao?
Từ Quân Nhiên vẫn ngây người, trong lòng lại thấy vô cùng kỳ quái. Lời này của Chu Đức Lượng có ý nghĩa rất lớn, người đứng đầu Tỉnh ủy cho hắn một lời hứa như vậy, đây chính là chuyện tốt mà ông trời đã sắp đặt, trừ phi điên hắn mới dám có ý kiến.
Từ Quân Nhiên hít sâu một hơi để tâm trạng kích động của mình bình ổn lại rồi mới nhìn sang Chu Đức Lượng:
- Bí thư Chu, tôi định dùng danh nghĩa của hợp tác xã trấn Lý gia để bao thầu nhà máy bia của huyện chúng ta sản xuất rượu trắng.
Chu Đức Lượng gật đầu:
- Không thành vấn đề, tôi sẽ đánh tiếng với thành ủy các cậu, sẽ không có ai làm khó cậu về chuyện này đâu.
Từ Quân Nhiên vô cùng vui mừng. Chuyện tưởng rằng khó xử lý nhất không ngờ lại trở thành chuyện dễ giải quyết nhất. Dù sao, nhà máy bia của huyện cũng thuộc doanh nghiệp nhà nước, để một đơn vị như hợp tác xã trấn Lý gia bao thầu. Nói như trong hoàn cảnh hiện giờ, đây là một việc như thể coi trời bằng vung. Nhưng không ngờ, chỉ một câu nói của Chu Đức Lượng đã giải quyết mọi việc.
- Bí thư Chu, tôi thay mặt nhân dân trấn Lý gia cảm ơn ngài.
Giọng nói của Từ Quân Nhiên run run, kích động cảm tạ Chu Đức Lượng.
Chu Đức Lượng khoát tay cười:
- Cậu chưa cần cảm ơn tôi đây. Chuyện ở thủ đô, cậu không cần lo. Một ngày tôi còn ở tỉnh Giang Nam này, cho dù thủ đô có ai nói năng linh tinh gì đi chăng nữa cũng không thành vấn đề. Tuy tay bọn họ có vươn ra được, nhưng nếu muốn làm gì đó, họ vẫn còn phải chú ý đến suy nghĩ của tôi. Còn về những nghi vấn của người khác, cậu cũng không cần suy nghĩ làm gì. Nếu cậu có thể khiến người dân có một cuộc sống ấm no, hạnh phúc, ngay cả Thiên Vương cũng không cách chức cậu được. Mấy ngày nay, tôi phải lên thủ đô họp, chuyện còn lại cậu không cần lo.
Nói xong, sắc mặt ông ta nghiêm chỉnh hẳn lên. Ông ta nhìn Từ Quân Nhiên rồi nói:
- Tuy nhiên, chuyện xấu nên nói trước. Vị trí khác nhau sẽ có những cách suy nghĩ khác nhau. Vị trí hiện nay của cậu không giống những phần tử tri thức bình thường. Tôi biết cậu là một thanh niên có khát vọng, nhưng cậu phải nhớ cho kỹ, cho dù cậu làm gì đi nữa, chuyện này không thể tiếp tục lảng tránh nữa rồi. Cậu cần suy nghĩ cho rõ ràng trước khi quyết định bất cứ điều gì.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ trong giây lát đã hiểu ra ý tứ của Chu Đức Lượng. Đến này, trong tình hình này, Chu Đức Lượng không tiện bày tỏ thái độ, cho nên, những việc ông ta có thể làm chính là giúp hắn ngăn chặn những kẻ đâm chọc sau lưng ở bên ngoài Tỉnh. Còn chuyện trong Tỉnh, ngay cả chuyện này hắn cũng không làm nổi sao có thể tiến xa trong chốn quan trường này cơ chứ?
Nghĩ đến đây, hắn liền gật đầu đáp:
- Xin thủ trưởng cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không khiến ngài phải thất vọng.
Chu Đức Lượng dừng bước, nhìn thị trấn tan hoang ở huyện Võ Đức, thật lòng nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu là một thanh niên có tài. Lúc này, tôi đang giúp cậu không phải để cậu báo đáp gì cho tôi. Tôi chỉ mong, cậu có thể duy trì tâm thái này, đặt nhân dân trong tim mình, dùng kiến thức và tài năng của cậu làm nhiều chuyện tốt hơn nữa cho huyện Võ Đức, cho dân chúng Toàn Châu.
Ông ta thở dài rồi nói:
- Dân tộc chúng ta đã trải qua nhiều gian khổ. Quần chúng nhân dân ta đã nếm trải nhiều đau thương. Là những người lãnh đạo, nếu không tạo ra một tương lai tốt đẹp cho nhân dân, chúng ta sẽ hổ thẹn với các vị tiền bối.
Từ Quân Nhiên im lặng. Có lúc hắn thấy mình rất may mắn, hắn có thể trọng sinh về thời điểm này, thời điểm có những người không vì danh lợi hay mưu cầu cá nhân, một lòng một dạ suy nghĩ cho dân chúng. Họ là những vị lãnh đạo luôn đặt nhân dân trong lòng. Tuy Trung Quốc chưa thể phát triển mạnh mẽ trong bàn tay họ, nhưng ai cũng phải thừa nhận, những người này không làm được không đồng nghĩa với việc năng lực của họ không đủ. Chỉ có điều, chính sách và cục điện khi đó đã tạo ra kết cục như vậy.
Người như Chu Đức Lượng, cả đời họ đều tìm cách để cứu nước cứu dân. Trải qua quãng thời gian chiến tranh khói lửa mịt mù và quản thời gian vận động xây dựng đất nước, đến nay, tuy phương hướng cho con đường trước mắt của họ rất mơ hồ, nhưng họ không hề mất đi hy vọng. Họ đang nỗ lực tìm kiếm con đường phát triển đất nước một cách phù hợp. Bất cứ ai có cách để đất nước ngày một mạnh mẽ, nhân dân ngày một sung túc, họ đều sẽ nghiên cứu. Chính vì thế, Chu Đức Lượng mới đồng ý giúp đỡ Từ Quân Nhiên. Nói cho cùng, ông ta muốn xem, cách làm của Từ Quân Nhiên có thể khiến cho huyện Võ Đức phát triển hay không.
- Cậu thân với Tôn Tĩnh Vân sao?
Lúc Từ Quân Nhiên còn đang thất thần, Chu Đức Lượng bỗng hỏi hắn một câu.
Từ Quân Nhiên ngây ngô, gật đầu:
- Trước đây đã từng gặp nhau hai lần ở thủ đô. Lần này, tôi phụ trách đón tiếp họ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Chu Đức Lượng mỉm cười:
- Cậu đó, xem ra ấn tượng của người nhà họ Tôn với cậu không tệ. Lúc gặp tôi, họ đã khen cậu mấy câu.
Tuy không biết lời ông ta nói có ý gì, nhưng Từ Quân Nhiên vẫn cười hì hì. Đôi khi, không trả lời là tốt nhất.
Chu Đức Lượng mỉm cười:
- Đi thôi, đi dạo cũng tương đối rồi, chúng ta nên về nghỉ ngơi thôi.
Nếu ông ta đã nói như vây, dĩ nhiên Từ Quân Nhiên không có ý kiến gì. Tục ngữ đã có câu, gần vua như gần cọp, đi cùng lãnh đạo là vậy, mọi thứ đều phải nghe theo suy nghĩ của lãnh đạo. Lãnh đạo nói đi là đi, nói về nghỉ là về nghỉ.
Từ đầu đến cuối, Chu Đức Lượng đều không hỏi cụ thể, rốt cục Từ Quân Nhiên định giải quyết vụ nuôi cá ruộng lúa và đội xây dựng như thế nào. Vì hai người đều hiểu rõ, chuyện chỉ có thành công mới được xem là kinh nghiệm, nếu không sẽ là bài học đầu tiên cho sự thất bại.
Đưa Chu Đức Lượng về nhà khách huyện ủy xong, Từ Quân Nhiên mới rời khỏi đó. Lúc đi trên đường cái ở huyện Võ Đức, đột nhiên hắn có một cảm giác thỏa mãn, có lẽ là vì có sự ủng hộ của Chu Đức Lượng, hoặc cũng có lẽ là vì việc làm của hắn đã được mọi người thấu hiểu. Tóm lại, Từ Quân Nhiên rất thích cảm giác này.
Ngẩng đầu nhìn trời mới thấy đã đến buổi trưa. Từ Quân Nhiên định về huyện ủy ăn gì đó rồi mới tới gặp Nghiêm Vọng Tung nói chuyện.
Mới đi chưa được mấy bước, hắn đã nghe thấy một giọng nói vô cùng dễ nghe gọi tên mình:
- Phó bí thư Từ?
Từ Quân Nhiên sững sờ, quay đầu nhìn thì thấy Uyển Tiêu Nguyệt đang đứng ở đằng xa, bên cạnh là chiếc xe khôn dành cho phụ nữ.
Cái gọi là xe khôn chính là loại xe đạp không có gióng xe. Trong khoảng thời gian này, đây là thứ được các cô gái yêu thích nhất. Cô bé nào đi chiếc xe này tới trường sẽ là một chuyện thu hút ánh mắt của mọi người. Dù sao, lúc này, một chiếc xe đạp cũng khoảng mấy trăm tệ, bằng lương một năm của một người công nhân bình thường.
Uyển Tiêu Nguyệt có chiếc xe này cũng nhờ có cha là giám đốc nhà máy sản xuất bia. Nhà máy sản xuất bia là doanh nghiệp của huyện, cha của Uyển Tiêu Nguyệt tên là Uyển Đức Tuấn. Theo cấp bậc hành chính, ông ấy cũng là cán bộ cấp phó, tiền lương một tháng cũng không nhỏ, nếu không đã không có tiền mua xe đạp cho con gái.
- Tiêu Uyển? Cô tan làm rồi sao?
Từ Quân Nhiên sững sờ trong giây lát rồi cười hỏi Uyển Tiêu Nguyệt.
Uyển Tiêu Nguyệt đỏ mặt, gật đầu đáp:
- Phải, tối qua, tôi ở bệnh viện chăm sóc chủ nhiệm Cố, hôm nay chủ nhiệm Phùng bảo tôi về nhà nghỉ ngơi.
Từ Quân Nhiên gật đầu, lúc này hắn mới nhớ ra, tối qua, Uyển Tiêu Nguyệt và Hồng Nhan Hân phải chăm sóc Tôn Tĩnh Vân ở bệnh viện huyện, thức cả đêm, chả trách hôm nay trông có chút tiều tụy, mệt mỏi.
- Phó bí thư Từ, anh đang định đi đâu vậy?
Uyển Tiêu Nguyệt nhìn Từ Quân Nhiên rồi hỏi.
Từ Quân Nhiên cười ha hả, bật ra lời nói như thể vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê:
- Cô mà không nói chắc tôi cũng quên mất. Đi thôi, đưa tôi đến nhà các cô đi.
- Hả?
Uyển Tiêu Nguyệt sững sờ nhìn Từ Quân Nhiên, gương mặt ngơ ngác như thể không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thấy cô ngẩn người, Từ Quân Nhiên liền bật cười:
- Sao vậy? không tiện sao.
Uyển Tiêu Nguyệt cúi đầu, làn da trắng nõn ửng hồng. Quả thật cô không hiểu, vì sao đột nhiên Từ Quân Nhiên lại muốn tới nhà mình.
Lúc này, quan hệ nam nữ chưa cởi mở như kiếp sau. Một cô gái đưa bạn trai về nhà, chẳng khác nào đã thừa nhận mối quan hệ yêu đương giữa hai người. Đối với Uyển Tiêu Nguyệt, tuy cô cũng hơi thích Từ Quân Nhiên, nhưng cũng chưa đến mức muốn đưa hắn về gặp người nhà. Chính vì thế, nhất thời cô chưa biết phải trả lời thế nào.
Từ Quân Nhiên không nói nên lời, sau đó, hắn đã hiểu ra ngay rốt cục đang xảy ra chuyện gì. Hắn lắc đầu cười bất đắc dĩ:
- Tiêu Uyển, tôi muốn gặp cha cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận