Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 313: Cung Vương phủ

Từ trước đến nay, Từ Quân Nhiên không phải là lần đầu tiên đến thủ đô, nhưng nơi mà hắn thích lui tới nhất vẫn luôn là cung Vương Phủ trong truyền thuyết, cũng chính là nơi ở của tên quan tham hạng nhất triều đinh nhà Thanh Hòa Thân.
Trước đây Từ Quân Nhiên từng xem qua một cuốn sách viết về Ban chủ nhiệm Trú Kinh, bên trong phần giới thiệu về Hòa Thân cực kỳ hay, ở con người Hòa Thân này, tập chung đầy đủ các nhân tố của một vị quan lập nên chế độ: Nghèo khó từ nhỏ, chăm chỉ học hành, may mắn gặp được quân vương, thăng liền ba cấp, coi vua như cha, địa vị cao, mọi việc thuận lợi, khôn khéo giỏi giang, âm hiểm xảo trá, lòng tham vô đáy…
- Chữ tham hại người!
Từ Quân Nhiên đứng bên ngoài cung Vương phủ, đối với những lời Tào Tuấn Vĩ và Trần Hoành Đạt nói hôm nay khi vừa về tới thủ đô, đứng bên cạnh hắn là vẻ mặt hạnh phúc của Lâm Vũ Tình.
Ba người bọn họ đêm qua đến thủ đô, trước đó Từ Quân Nhiên đã cho Tào Tuấn Minh liên lạc với Tào Tuấn Vĩ, để sau khi hắn đến thủ đô thì bọn họ cũng quay về, có chuyện cần bàn bạc.
Sau khi trải qua vài chuyện ở Giang Nam, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy mình cần phải thành lập được một thế lực kinh tế, dựa vào sự hiểu biết của mình về cơ cấu kinh tế tương lai, tối thiểu có thể đem Lâm Vũ Tình đào tạo thành người phụ nữ giàu có hàng đầu của Trung Hoa tương lai.
Ý tưởng của Từ Quân Nhiên đã trải qua sự suy tính kỹ lưỡng, mặc dù nói bản thân không quan tâm tới tiền ít tiền nhiều, nhưng sau này khi làm việc nhất định sẽ liên quan đến phương diện này, Từ Quân Nhiên tuyệt đối không hy vọng bản thân mình cuối cùng chỉ vì vấn đề tiền bạc mà bị người ta chỉ trích.
- Tôi từ nhỏ đã yêu thích nơi này, bà nội nói đây là nơi của kẻ giàu có.
Tào Tuấn Vĩ cười nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cũng biết, Lão Thái Thái lập quốc sơ kỳ của Tào gia vẫn còn. Hai huynh đệ Tào Tuấn Minh và Tào Tuấn Vĩ chính là một tay bà nuôi nấng. Nghe nói lão nhân còn xuất thân trong một gia đình triều thần, trong loạn lạc đồng ý gả cho phụ thân của Tào lão gia. Người thủ đô biết cung Vương phủ cũng không phải là chuyện gì ly kỳ, dù sao cung Vương phủ có vẻ đẹp của vườn Vạn Phúc , cái gì mà Bức Trì, Bức Thính, Phúc Tự Bia, một chữ Phúc nói lên chân lý của phú và quý.
- Không phải vậy sao, người Trung Hoa chúng ta đều thích phúc, nói thẳng ra chính là gia đình bình an.
Lâm Vũ Tình đứng bên cạnh mở miệng nói. Trong thời gian mấy tháng này, cô đã thay đổi rất nhiều, không nói đến trang điểm càng đậm phong cách Tây, ngay cả khí chất trên người cũng đã cho thấy phong cách của một phụ nữ chuyên nghiệp thế hệ sau.
Trần Hoành Đạt lúc này cũng mặc bộ trang phục Tây, liếc tấm bia chữ Phúc lừng lẫy một cái, vừa cười vừa nói:
- Nếu tôi nói, nhiều người đến cung Vương phủ này như vậy thực ra phần lớn đều là vì hưởng lây phúc khí của cung Vương phủ, tên Hòa Thân này tuy nói là tên tham quan lớn bậc nhất Trung Hoa nhưng phúc khí lại không nhỏ.
Đám người Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Vĩ ha ha cười lớn, trong lòng cảm thấy lời anh ta nói không sai, thủ đô có câu nói, đến Trường Thành thì xem đại khí, đến Cố Cung thì xem Vương khí, đến cung Vương phủ thì xem phúc khí. Nói trắng ra, mỗi nơi có thể thu hút được người thì đương nhiên là vì nơi này có thứ hấp dẫn người.
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, có sự tích lại của đời trước, cái gọi là bầu đại khí oai nghiêm hắn đương nhiên không thiếu. Nếu như ngay cả điểm trí tuệ này cũng không có, Từ Quân Nhiên làm nên việc gì được, Còn cái gọi là vương khí, ngược lại Từ Quân Nhiên cảm thấy cũng chưa chắc không cần, chính mình còn chưa tới cấp bậc đó.
- Quân Nhiên, anh nói tên Hòa Thân này, cực kỳ giàu có, tại sao không nghĩ tới để một con đường lui vậy?
Bước ra khỏi cảnh lớn của cung Vương phủ, Tào Tuấn Vĩ đột nhiên hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Ông ta không nói không nghĩ tới, mà vào thời điểm đó không cho phép ông ta để đường lui.
Trung Hoa trên dưới năm ngàn năm, đạo lý không phân biệt sang giàu đã tồn tại từ xưa, có quyền nhất định có tiền, đây chính là khắc họa chân thật của mỗi quan viên trong thời đại phong kiến, còn cục diện người giàu không sang, kẻ sang không giàu này của Trung Hoa hôm nay, Từ Quân Nhiên biết rằng rất nhiều năm về sau đều sẽ tiếp tục như thế.
- Đúng rồi, anh nói để chúng ta đầu tư sửa đường, rốt cuộc là dự định như thế nào? Tôi nghe nói sang năm anh bị điều đến thủ đô.
Tào Tuấn Vĩ vừa đi vừa nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười, nhìn về phía Lâm Vũ Tình, chỉ nhìn Tổng Giám Đốc Lâm của Bằng Phi uy phong bát diện hiện tại, lúc này lại cúi đầu giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì, nhỏ giọng nói:
- Tôi chỉ nghe lão Bí Thư thì thầm vài câu nên mới nói cho Tào Nhị ca.
Từ Quân Nhiên cũng biết, cô lo lắng cho tình cảnh của mình, rốt cuộc không kể trong tỉnh thay đổi như thế nào, dưới nhìn nhận của người dân huyện Võ Đức, tình cảnh của Từ Quân Nhiên lúc này cũng không may mắn cho lắm.
Vốn dĩ trong huyện đều đang đồn thổi, mấy tập thể xí nghiệp của công xã trấn Lý gia, trong huyện có nhã ý thu về cho huyện quản lý, việc này khi Tần Quốc Đồng đảm nhiệm chức chủ tịch huyện càng đạt đến đỉnh điểm, đặc biệt là Tần Quốc Đồng biểu đạt công khai trong cuộc họp, yêu cầu công xã trấn Lý gia và Tần gia trại công xã liên hợp tổ chức xây dựng khu phát triển, lúc đó mọi người thậm chí cho rằng Từ Quân Nhiên ngay lập tức sẽ bị điều ra khỏi huyện Võ Đức rồi. Nếu không phải sau đó Tần Quốc Đồng rớt đài, không khéo bây giờ Từ Quân Nhiên thực sự sẽ phải rời khỏi huyện Võ Đức rồi.
Sau đó Từ Quân Nhiên và Lưu Liễu dụng kế, khiến Tần Quốc Đồng rớt đài, đúng lúc hắn rời thành tỉnh ngồi xe đến thủ đô,Tỉnh ủy đã chính thức bổ nhiệm nguyên Sở trưởng sở nhất văn phòng tổng hợp Tỉnh Ủy Lưu Bân đảm nhiệm phó Bí thư huyện ủy của toàn thành phố huyện Võ Đức, chính phủ nhân dân huyện thay mặt chủ tịch huyện. Đồng thời chỉ định là người do chủ tịch huyện chính phủ huyện đề cử.
Nhưng trong mắt của rất nhiều người, vị trí của Từ Quân Nhiên vẫn không ổn định, bởi vì Huyện ủy đã ra quyết định, miễn chức vụ phó Bí thư Đảng ủy công xã trấn Lý gia của đồng chí Từ Quân Nhiên, trên người của Từ Quân Nhiên hiện tại chỉ có một chức vụ Phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch huyện, nói bị mất quyền lực có chút quá đáng nhưng cũng đã không có quyền lực gì rồi.
Ở trên quan trường mà nói, một kẻ một khi mất đi quyền lực, trong con mắt của người ngoài tiền đồ của hắn coi như chấm dứt.
Ngay cả Nghiêm Vọng Tung và Lâm Vũ Tình ở nơi Lĩnh Nam xa xôi cũng biết rồi, có thể thấy bên trong huyện Võ Đức và công xã trấn Lý gia lúc này, lòng người bàng hoàng đến mức độ nào.
Vỗ nhẹ tay của Lâm Vũ Tình, Từ Quân Nhiên cho cô một cái mỉm cười yên tâm, sau đó mới nói với Tào Tuấn Vĩ:
- Tôi sang năm chắc chắn phải vào thủ đô, chỉ có điều tình hình bên trong huyện các cậu không cần lo, nên thế nào thì hãy như thế đó, có một số kẻ không sập được trời.
Tào Tuấn Vĩ và Trần Hoành Đạt liếc nhau một cái, thật không ngờ Từ Quân Nhiên lại có lòng tin lớn như vậy.
Quang cảnh trước mắt này, mấy nhà xưởng đó của công xã trấn Lý gia không nói phát triển như thế nào, chỉ sự phát triển của công ty xây dựng ở thành phố Bằng Phi là đủ để tất cả mọi người có sự quan tâm khác thường đối với xu thế tương lai của Từ Quân Nhiên, phải biết công ty xây dựng này là Từ Quân Nhiên đề nghị bọn họ làm, phương hướng phát triển sau này còn cần Từ Quân Nhiên bày mưu tính kế. Tào Tuấn Vĩ tự nhận có bản lĩnh lôi kéo được công trình, nhưng tuyệt đối không có lòng tin phát triển công ty này giống như lời của Từ Quân Nhiên khi vừa bắt đầu, biến thành tập đoàn lớn hơn.
Dừng một chút, Tào Tuấn Vĩ nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Ý của anh là vấn đề của huyện Võ Đức không phải là vấn đề?
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, hắn đương nhiên hiểu ý của Tào Tuấn Vĩ, gật đầu nói:
- Không cần lo lắng, vào thủ đô là do chính tôi chủ động yêu cầu, đại ca đang liên hệ, chuẩn bị cho tôi đến trường Đảng Trung ương học, đến thủ đô làm chức chủ nhiệm văn phòng thủ đô, coi như nghỉ ngơi một chút.
Tào Tuấn Vĩ giờ mới hiểu được, cùng hai người Trần Hoành Đạt không nhịn được bật cười, Lâm Vũ Tình bên cạnh còn có chút không hiểu, nhưng thông minh như cô đương nhiên biết đàn ông đều thích người phụ nữ yên lặng cho nên không mở miệng hỏi, nếu như Từ Quân Nhiên muốn nói với mình nhất định sẽ nói.
Trường Đảng trung ương ý như thế nào, Lâm Vũ Tình cũng không hiểu, nhưng Tào Tuấn Vĩ và Trần Hoành Đạt xuất thân ở thủ đô lại hiểu rất rõ, một khi Từ Quân Nhiên đi vào học tập ở trường Đảng trung ương, cái nơi rách nát bé tẹo của huyện Võ Đức này lại chứa không nổi con rồng lớn như hắn này rồi.
Từ Quân Nhiên cười cười, tình hình trước mắt là do hắn tự lựa chọn, Từ Quân Nhiên vẫn luôn cảm thấy bản thân mình không thể chỉ đặt tầm mắt ở tầng huyện Võ Đức hay tỉnh Giang Nam, bởi vì từ sau khi Từ Quân Nhiên ý thức được bản thân có cơ hội thay đổi lại vận mênh con người, hắn liền có một ý tưởng rất thực tế đó chính là sẽ có một ngày hắn có thể đứng trên đỉnh cao quyền lực của Trung Hoa, phải thay đổi những tiếc nuối mà mình đã nhìn thấy trước đây.
Trước đây Từ Quân Nhiên làm đến vị trí Bí thư Thành ủy, hắn đã từng trải qua, đã nhìn thấy được rất nhiều thứ, điều khiến hắn rất bất lực, đây là vì nguyên nhân của thời đại tạo thành, rất nhiều thiếu xót, thậm chí đều là vì một số sai lầm ngoài ý muốn mà xuất hiện.
Hiện tại có cơ hội để thay đổi tất cả, Từ Quân Nhiên nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Từ Quân Nhiên cảm thấy kế hoạch hiện tại của mình rất khả thi, bởi vì sự nghiệp mà hắn để lại ở huyện Võ Đức đã đủ để giúp huyện Võ Đức phát triển, hoặc là nói một cách chính xác, cục diện lộn xộn phức tạp của tỉnh Giang Nam không thích hợp với mình, Từ Quân Nhiên đã nghĩ qua rất nhiều lần, đến tột cùng một nơi như thế nào thì thích hợp với mình.
Xa không nói, Từ Quân Nhiên biết rất rõ rằng Giang Nam hiện tại các thế lực có mặt khắp nơi, so với tình hình mình từng gặp phải trước đây còn phức tạp hơn nhiều. Lấy huyện Võ Đức làm ví dụ, hai ông Dương Duy Thiên và Lưu Bân này, một người là Bí thư huyện, một người là chủ tịch huyện, đều có mối quan hệ tốt với mình, nhưng đừng quên phía sau bọn họ bất kể là Hạ Thu Thực hay Chu Đức Lượng đều không phải là đèn đã cạn dầu, hơn nữa Tôn gia phía sau thế lực Tào Hệ và Tôn Chấn An đại diện bởi Hô Diên Ngạo Ba, những người này một khi nhìn thấy sự phát triển của huyện Võ Đức tất nhiên sẽ phát triển mở việc công tác như thế trên toàn tỉnh, tới lúc đó sự phát triển của Giang Nam tất nhiên sẽ tiến bộ vượt bậc nhưng cũng mang đến sự xung đột lợi ích, cũng không khác nhau là mấy.
Huống chi Từ Quân Nhiên có thể chưa quên, mình còn có không ít kẻ thù ở tỉnh Giang Nam,vì chuyện của Trịnh Vũ Thành mà đắc tội với Phó chủ tịch tỉnh thường vụ Hạ Thu Thực thì không nói hai vị đại lão Tỉnh Ủy Trần Sở Lâm và Nhâm Cửu cũng bị mình đắc tội, hơn nữa bên trong thành phố hai vị Đảng ủy Thành ủy Hoàng Tử Tề và Lại Nguyệt Tinh thì đang để ý, Từ Quân Nhiên lại không cảm thấy , bản thân lúc này lựa chọn ở lại huyện Võ Đức là một chuyện tốt, cho dù phải về tỉnh Giang Nam thì cũng phải đợi một cơ hội tốt.
Nói thẳng ra là điều mà Từ Quân Nhiên đợi là khoảnh khắc mà Chu Đức Lượng và Tôn Chấn An thu lưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận