Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 512: Mỗi người một vẻ.

Lần này khi Từ Quân Nhiên nhận được điện thoại của Tề Tam Thái, hắn đã không cỏ cảm giác ngạc nhiên như trước nữa. Hắn hiểu rất rõ rằng bí thư Tề chắc cũng đã nhận được tin.
- Bí thư Tề, chào anh. Xin hỏi anh có chỉ thị gì không?
Từ Quân Nhiên khách khí hỏi.
Dù sao thì người ta cũng là bí thư huyện ủy, hắn nên giữ sự tôn trọng cả về công lẫn việc tư. Từ Quân Nhiên cũng biết không phải Tề Tam Thái vô tình vô nghĩa mà người ta chắc chắn không thể thích một cấp dưới khó khống chế nắm bắt như hắn.
Trong giới chính trị, một người xảy ra việc gì thì sẽ giống như một người ngã sấp mặt trên đường cái. Ngã không sợ mà đáng sợ là đúng lúc đó một chiếc xe lao tới. Trong giới chính trị, còn có khả năng nhiều chiếc xe lao tới đè bạn đúng lúc bạn bị ngã.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là hắn đã may mắn. Đúng lúc hắn chuẩn bị bị con xe tải nghiền nát thì sự biểu dương của thủ trưởng cấp cao nhất lại như một ngọn cỏ cứu mệnh của hắn. Nó khiến hắn trong giây lát thoát khỏi vực sâu tăm tối nhất.
Giờ này phút này, hắn tin rằng tất cả các lãnh đạo trong huyện ủy thậm chí rất nhiều người trong thành ủy đều bắt đầu run tay.
- Tiểu từ này. Công việc ở dưới xã có thuận lợi không. Có khó khăn gì thì nói thẳng với tôi.
Tề Tam Thái nói với Từ Quân Nhiên bằng giọng thân thiết. Sự nhiệt tình trong lời nói khiến người ta không thể thấy được chỉ cách đó mấy hôm y đã lạnh nhạt không mở cửa cho Từ Quân Nhiên như thế nào.
Trong lòng Từ Quân Nhiên khẽ hừ một tiếng. Tuy nhiên ngoài mặt hắn vẫn cười rồi nói:
- Hờ hờ, cám ơn bí thư đã quan tâm. Tất cả đều ổn cả.
Giọng nói bình tĩnh không để lộ chút nào ý bất mãn của hắn đối với Tề Tam Thái. Đã lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm, Từ Quân Nhiên hiểu một điều rằng nội dung ngôn từ trong cuộc sống rất rõ ràng. Nó có hàm ý nhất định. Tuy nhiên, chỉ cần dính vào với giới chính trị và quan trường, nội hàm của nó liền phong phú hơn rất nhiều. Thế nào là thành thục? Có người nói đó là kiến giải. Có người nói đó là sự quyết đoán. Có người nói đó là sự giỏi giang trong điều khiển những sự việc phức tạp. Có người còn ám chỉ đó là sự khéo léo đưa đẩy. Mà trong lúc này, điều cần thiết chính là hắn phải biết khéo léo đưa đẩy.
Quả nhiên, sau vài câu quan tâm, Tề Tam Thái nói với Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, giờ đồng chí tới huyện ủy một chuyến. Tôi muốn nghe báo cáo về việc xây dựng kinh tế xã Trường Thanh. Công tác cải cách mở cửa ở hệ thống các thị trấn và thôn xã là con đường đi phía trước của huyện chúng ta đấy.
Ngữ điệu lời nói của y không còn kiêu ngạo như trước nữa. Từ Quân Nhiên có thể cảm thấy được sự thân thiết của Tề Tam Thái qua điện thoại.
Trong lòng hắn cũng rõ trên đã vậy thì dưới dễ thở. Thủ trưởng cấp cao nhất đã nói rồi, ít nhất trong thời gian tới đây, công việc của huyện Phú Lạc sẽ xoay vòng trong mấy chữ đi sâu cải cách mở cửa. Ngay cả việc mọi người nghĩ như thế nào thì bây giờ cũng chẳng quan trọng. Nếu không với tính cách bảo thủ như Tề Tam Thái thì sao có thể đột nhiên đưa ra yêu cầu nghe hắn báo cáo công tác chứ.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Từ Quân Nhiên cũng hiểu rằng đó là việc tốt đối với hắn. Có lá bài bảo hộ này, ít nhất trong thời gian tới, vị trí của hắn sẽ vững như núi thái sơn. Cũng tương tự đối với các lãnh đạo khác trong huyện, Từ Quân Nhiên nắm khá rõ nhận thức Tề Tam Thái. Vị bí thư già này tuy có tư tưởng bảo thủ, nhưng không có nghĩa rằng người đó là người dễ bị lừa gạt trên quan trường. Nói ông ta là một con cáo già thì cũng chẳng sai. Làm lãnh đạo ở huyện Phú Lạc mười mấy năm, bản lĩnh của ông ta hắn đã nghe được từ miệng của những người khác nhiều rồi.
Ngay cả Tề Tam Thái cũng đã tỏ rõ thiện ý với mình. Xem ra lãnh đạo thành ủy chắc cũng chịu áp lực không hề nhỏ.
Trong lòng Từ Quân Nhiên đã hạ quyết tâm. Dù thế nào, hắn cũng muốn lợi dụng cơ hội này lấy một ít lợi ích từ trong tay của các vị lãnh đạo ủy ban huyện.
Kinh nghiệm thành công của một chính trị gia không phải ai cũng học được. Tuy nhiên, bài học thất bại của chính trị gia thì ai cũng có thể được hấp thu. Nghiên cứu về những thất bại trên quan trường còn có giá trị hơn là nghiên cứu thành công của các chính trị gia. Rút ra được bài học kinh nghiệm từ người khác biến nó thành tài phú của cuộc đời mình. Đây chính là một con đường tắt có thể tránh cho mình khỏi phải đi vòng qua người khác. Hầu hết sai lầm của người làm quan trong thiên hạ đều giống nhau về cơ bản chỉ khác về tiểu tiết. Đã là lỗi sai thì có thể quy nạp, rồi có thể tránh. Những máu và nước mắt của họ, những thất bại và bước ngoặt của họ chính là bảng chỉ đường tốt nhất. Lặp lại sai lầm mà người khác đã gặp phải là thất bại lớn nhất trên quan lộ.
Kiếp này Từ Quân nhiên đã từng vô số lần nhớ lại những được mất của hắn ở kiếp trước. Hắn phải công nhận rằng bản thân kiếp trước đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Bởi có nhiều trưởng bối trợ giúp, có nhiều lúc trong nhiều việc, hắn đã đưa ra nhiều quyết định sai lầm. Giờ nhìn lại, có lúc nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại song song với nhau. Một người nếu không có được bản lĩnh thì khó có được thành công.
Hắn đi ra ngoài cửa, dặn dò Hoàng Hải:
- Anh Hoàng, bảo tài xế đưa xe ra, tôi muốn lên huyện ủy báo cáo công việc.
Hoàng Hải ngây người, dường như hơi ngạc nhiên. Cũng phải nói thêm rằng mấy ngày trước chính gã và Từ Quân Nhiên đã đi một vòng quanh huyện, tận mắt chứng kiến Từ Quân Nhiên bị đối xử lạnh nhạt như thế nào. Thế mà hôm nay bí thư Từ lại nói phải lên thị trấn, chẳng lẽ hắn không sợ lại bị người ta đóng cửa không tiếp lần nữa sao?
Quân Nhiên cười hề hề đang định nói gì thì thấy Cát Đại Tráng đi nhanh tới. Từ xa, y đã gọi to:
- Bí thư, Bí thư, đợi chút, bí thư.
Từ Quân Nhiên cau mày, dừng bước hỏi:
- Anh Cát, có chuyện gì vậy?
Cát Đại Tráng không thấy vẻ kiêu căng như hôm qua mà mặt mũi tươi tỉnh khách sáo nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, như thế này. Công trình chợ nông sản quý một sắp kết thúc rồi. Lần trước cậu nói với tôi về cái công ty mở rộng đó. Tôi nghĩ đi nghĩ lại tôì thấy cũng rất có lý. Tôi muốn hỏi cậu lúc nào rảnh để nói chuyện kỹ hơn được không.
Từ Quân Nhiên nhìn y, phát hiện Cát Đại Tráng mặt tái nhợt, thở hổn hển, trông có vẻ không có gì là vờ vịt. Xem ra y vừa chạy từ văn phòng tới. Chắc anh ta cũng vừa nhận được điện thoại từ trên huyện ủy, sợ đắc tội với hắn rồi bị báo thù đây mà.
Từ Quân Nhiên gật đầu nhàn nhạt, nói:
- Đợi tôi lên huyện về rồi nói.
Cát Đại Tráng luôn miệng rối rít đồng ý. Y nhìn theo Từ Quân Nhiên lên chiếc xe jeep đi khỏi rồi mới quay người đi.
Ngồi trên xe, khóe miệng Từ Quân Nhiên để lộ ra một nụ cười. Đối với dạng tiểu nhân như Cát Đại Tráng, hắn chẳng mấy để tâm:
- Duy ích tác uy, duy ích tác phúc.
Là quân vương đứng trên đỉnh cao danh vọng vênh mặt hất hàm sai khiến làm uy làm phúc quen rồi. Thứ thích nhất là khắp nơi mọi người đều khom lưng uốn theo, tâng bốc, nịnh hót để quân vương trên điện cao vui vẻ hưởng thụ. Trên thích cái gì thì dưới cũng phải thích theo. Nếu quân vương đã có ham mê, tự khắc sẽ có những dạng tiểu nhân gian nịnh lợi dụng cơ hội, đầu cơ chính trị lừa gạt hòng kiếm được lòng tin của quân vương. Chẳng phải thế sao. Bạn vất vả khổ sở giết địch tranh công, làm những việc chính trị thực sự, nhưng quay đầu lại còn lâu mới đuổi kịp bọn gian nịnh chỉ biết cười lấy lòng người khác. Chỉ vài câu tâng bốc rẻ tiền nhưng khiến cho người ngồi trên Kim Loan Bảo Điện vui là được. Còn bạn vất vả bao nhiêu mới nhen nhóm được chút tình cảm với quân vương, nhưng chỉ một câu gièm pha của những kẻ xu nịnh kia cũng đủ khiến cho nó biến mất tăm hơi.
Trên quan trường cũng giống hệt như vậy. Lãnh đạo cấp trên không thể lúc nào cũng ở bên cạnh mình. Đắc tội những kẻ tiểu nhân như Cát Đại Tráng, Từ Quân Nhiên thực sự phải cẩn thận. Y bất cứ lúc nào cũng có thể cắn trộm sau lưng hắn. Chẳng bằng cho y ít lợi ích vừa phải, khiến y có ích cho mình lại hay hơn.
Hắn đi thẳng tới trung tâm huyện nhưng không biết trong lúc này, tin tức đã xôn xao khắp thị trấn huyện.
Lôi Chính Vũ gọi điện thoại cho Từ Quân Nhiên rồi đến văn phòng của Lý Xuân Thủy.
Lý Xuân Thủy đang xem báo, nhìn thấy Lôi Chính Vũ vào, y mỉm cười, nói:
- Ông Lôi, có việc gì không? Thằng ranh Lôi Bạo lại gây họa cho ông rồi sao.
Y quen biết Lôi Chính Vũ cũng đã lâu nên tất nhiên biết một người như Lôi Chính Vũ hiếm khi đi lại với ai công khai trong thường ủy. Số lần Lôi Chính Vũ tới văn phòng của y cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà hầu hết, đều vì thằng con Lôi Bạo kia.
- Anh Lý, có việc cần nói chuyện với anh.
Giọng Lôi Chính Vũ hết sức nghiêm túc.
Lý Xuân Thủy cười cười, chỉ chiếc ghế đối diện nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Lôi Chính Vũ ngồi xuống ghế, Lý Xuân Thành hỏi:
- Sao, có tình hình gì mới sao?
Y hỏi vậy vì thấy sắc mặt Lôi Chính Vũ hết sức nghiêm túc. Hiếm khi y thấy như vậy. Cũng phải nhắc lại rằng giờ trong hệ thống huyện ủy chia làm nhiều phe phái. Ngoài bí thư huyện ủy Tề Tam Thái và chủ tịch huyện Lý Xuân Thủy, thì bọn Lôi Chính Vũ giờ đang thuộc phe Lý Xuân Thủy là những người có thế lực lớn nhất. Những việc khiến Lôi Chính Vũ có thái độ nghiêm túc như vậy thật sự không nhiều.
- Anh Lý, anh xem báo hôm nay rồi chứ?
Lôi Chính Vũ móc ra một bao thuốc rồi tự châm cho mình một điếu, lại ném cho Lý Xuân Thủy một điếu.
Lý Xuân Thủy hơi ngây người. Y tiện tay cầm thuốc lên tự châm thuốc. Sau đó y hỏi:
- Báo nào? Chỗ tôi đang có một vụ án. Sáng nay vừa nghe đội cảnh sát báo cáo. Thế nào?
Lôi Chính Vũ bật cười méo mó. Trong lòng ông ta thầm nghĩ quả nhiên là ông ta không biết, nếu không làm sao lại thản nhiên tới vậy.
- Là nhật báo Tùng Hợp.
Lôi Chính Vũ nói.
- Gì cơ?
Tay Lý Xuân Thủy đang cầm chén trà lên bất giác run run. Trong lòng y khẽ rung lên một tiếng. Đương nhiên, y hiểu sức nặng của Nhật Báo Tùng Giang ở tỉnh này như thế nào. Tờ báo này là tiếng nói của Tỉnh ủy, là chiếc chong chóng lái chiều gió của chính trị tỉnh. Hằng ngày không có biết bao cán bộ trong ở Tùng Hợp đều mong ngóng chờ đợi nội dung của tờ báo này. Họ đều hi vọng tìm được dấu vết nào đó, để từ đó thăng chức nhanh hơn. Nhưng quan trọng hơn là, các địa phương giống như huyện Phú Lạc thì có khả năng còn có cơ hội xuất hiện trên mặt báo nữa.
- Ông đừng nói với tôi là cấp trên biểu dương huyện chúng ta nhé.
Lý Xuân Thủy mãi một lúc lâu sau mới nhìn sang phía Lôi Chính Vũ cất giọng hỏi vẻ kỳ lạ. Lôi Chính Vũ dù sao cũng là trưởng phòng tuyên truyền huyện ủy. Làm công tác tuyên truyền thì nếu xảy ra chuyện như vậy, y có biểu hiện kỳ lạ như thế chắc cũng là có thể hiểu.
Thấy Lý Xuân Thủy vẻ mặt vẫn như không. Lôi Chính Vũ bất giác lắc lắc đầu. Người bạn nối khố này của ông ta cái gì cũng tốt trừ việc quá tự tin. Ông ta đã nói tới nước này mà y vẫn cho rằng chẳng có gì to tát cả. Cũng phải nghĩ xem chuyện gì xảy ra đến mức mình phải cất công tới tận tâm đây chứ?
Nhìn ánh mắt của Lý Xuân Thủy, Lôi Chính Vũ chầm chậm nhả từng chữ một:
- Là Từ Quân Nhiên. Thủ trưởng cao nhất của chúng ta đã biểu dương hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận