Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 665: Văn phòng.

Đợi đến lúc người phụ nữ kia dẫn đứa bé quay về sạp dưa, đột nhiên thấy một xe dưa hồng đã hết sạch.
Nhìn chiếc xe trống không, sắc mặt người phụ nữ lập tức trắng bệch, chụp lấy tay chồng mình, vội vàng hỏi:
- Dưa đâu? Sao lại mất sạch rồi? Lại bị tịch thu nữa rồi à?
Người đàn ông cười khoát khoát tay:
- Em nói linh tinh gì đấy, Chủ tịch huyện Từ đã giúp chúng ta bán hết dưa rồi.
Nói xong, anh ta vui vẻ nói tiếp:
- Vừa nãy Chủ nhiệm Lưu của Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện nói, dưa nhà chúng ta năm nay, Ủy ban nhân dân huyện bao hết rồi.
Những lời anh ta nói là thật, Lưu Hoa Cường đoán Từ Quân Nhiên có ý định giúp nông dân trồng dưa, nên đã nói với người đàn ông kia đem hết dưa còn lại trong nhà anh ta đến Ủy ban nhân dân huyện, dù sao Ủy ban nhân dân huyện cũng đang phát phúc lợi cho nhân viên bên dưới, dưa hồng này giá không cao, còn có thể lấy lòng Chủ tịch huyện, cớ sao lại không làm chứ.
Nghe chồng nói xong, người phụ nữ lập tức sững sờ, há to miệng không nói được gì, khóe mắt hơi đỏ lên.
Từ Quân Nhiên cười, đứng dậy nói:
- Chị à, trước kia chúng tôi suy nghĩ không chu đáo, không để ý đến suy nghĩ của quần chúng, tôi xin lỗi mọi người.
Lời hắn nói là thật, trước kia chỉ nghĩ đến cải thiện tình hình vệ sinh của huyện, lại quên để ý đến tình hình thực tế ở cơ sở nông thôn, cho nên mới gây ra nhiều khó khăn cho người nông dân, trong lòng Từ Quân Nhiên thực sự khó chịu. Hắn không phải dạng người sợ quan lớn ép kẻ dưới, ngược lại hắn đối đãi với người bên dưới còn rộng rãi hơn những người trên nhiều. Lần cải trang vi hành hôm nay, giúp hắn biết được không ít khó khăn của quần chúng cơ sở, cho nên Từ Quân Nhiên rất ngượng ngùng, dù gì mình cũng là Chủ tịch huyện, lo chuyện ăn uống của họ, vậy mà không thể làm tốt công việc của mình.
Người phụ nữ hoảng hốt, che miệng một lúc không nói được gì, sau đó lại khóc rống lên, đè con mình xuống đất, dập đầu với Từ Quân Nhiên mấy cái!
Từ Quân Nhiên ngẩng người, nửa ngày sau mới phản ứng lại được.
Trong cuộc họp Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, Từ Quân Nhiên đích thân chủ trì, và đề xuất ý kiến, sau này những khu vực sầm uất trong nội thành toàn huyện sẽ chia ra vài khu đặc biệt, cho phép quần chúng nông thôn đến đây bán đồ, hơn nữa sẽ không trưng thu các loại phí quản lý. Và yêu cầu chỉ có một, đó là nông dân phải đảm bảo vệ sinh sạch sẽ vị trí mình đặt quầy hàng.
- Chủ tịch huyện, làm như vậy, có cần xin phép bên huyện ủy không?
Sau khi cuộc họp kết thúc, Quan Ba bước vào phòng làm việc của Từ Quân Nhiên, có chút chần chờ hỏi.
Dù sao chuyện này cũng do bên Huyện ủy khởi xướng, Chủ tịch huyện một câu đã thay đổi, Quan Ba lo lắng Bạch Lâm bên huyện ủy sẽ phản kích.
Từ Quân Nhiên khoát tay:
- Xin ý kiến cái gì, chuyện này vốn chúng ta làm sai, không gì chối cãi được.
Không phải hắn không coi Bạch Lâm ra gì, mà thật sự cảm thấy mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần thiết phải tranh luận với bên Bạch Lâm, vốn chuyện xây dựng vệ sinh nội thành là chuyện của Ủy ban nhân dân huyện, trước đây Bạch Lâm hỏi đến chẳng qua để tăng tầm ảnh hưởng với bên Ủy ban nhân dân huyện thôi, giờ mình phát hiện ra sai sót liền tiến hành cải cách, nếu Bạch Lâm có ý kiến, Từ Quân Nhiên cũng chẳng ngại để y đích thân đi xem tình hình thực tế như thế nào. Hơn nữa Từ Quân Nhiên cũng cảm thấy, Bạch Lâm không phải tên ngốc, mấy chuyện không đâu này, y sẽ không làm, dù sao chuyện này cũng chẳng dính gì đến lợi ích thực tế.
Quả nhiên, như những gì Từ Quân Nhiên nói, bên Huyện ủy dường như chẳng chút để ý đến chuyện này, căn bản không hề có ý kiến về văn kiện này của Ủy ban nhân dân huyện.
Mùa hè trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới tháng tám, một ngày thứ hai nọ, Ủy ban nhân dân huyện tổ chức nghi thức chào cờ thường lệ, thấy hơn trăm nông dân đứng vây trước cổng. Bảo vệ gác cổng nghĩ là người đến kêu oan, vô cùng sợ hãi, ai ngờ đến tám giờ, những nông dân này xếp hàng ngay ngắn, trịnh trọng nhìn vào trong sân, hướng về phía lá cờ đỏ, gập người ba cái về phía quốc kỳ.
Làm xong chuyện này, những người dân kia lập tức rời đi, không hề có ý định ở lại.
- Chủ tịch huyện lợi hại thật!
- Chẳng phải vậy sao, nếu không phải là Chủ tịch huyện, chúng ta làm sao có được danh tiếng tốt thế này.
Những người biết được vì sao, không khỏi sinh lòng bội phục đối với Từ Quân Nhiên.
Bạch Lâm thì chẳng có ý kiến gì về chuyện này, hoặc có thể nói, cho dù có ý kiến, người bên cạnh cũng không thể nào nhận ra. Ngay cả Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Đặng Văn Binh phàn nàn trước mặt y về chuyện này, cũng bị Bạch Lâm ép xuống.
Nguyên nhân rất đơn giản, khoảng thời gian gần đây, Bí thư thành ủy Đoạn Thế Kiệt đã mấy lần ám chỉ với Bạch Lâm, bảo y phải khách khí với Từ Quân Nhiên một chút. Ý của Đoạn Thế Kiệt rất đơn giản, muốn Bạch Lâm nhìn xa một chút, đừng chỉ cực hạn ở một huyện Nhân Xuyên nhỏ bé này.
Phỏng đoán tâm tư lãnh đạo, là một môn học rất lợi hại. Bạch Lâm có thể đứng sừng sững ở huyện Nhân Xuyên lâu như vậy, chính là dựa vào bản lĩnh này. Từ trong câu nói của Đoạn Thế Kiệt y đã nhạy bén nhận ra chút dấu vết, đó là Bí thư thành ủy Đoạn hiện nay, e là đang cùng Từ Quân Nhiên ở trong giai đoạn tuần trăng mật, nếu lúc này mình gây rắc rối với Từ Quân Nhiên, chắc chắn sẽ khiến Đoạn Thế Kiệt không hài lòng, cảm thấy mình không nghe theo lệnh ông ta.
Làm một cấp dưới, nếu khiến người lãnh đạo trực tiếp nảy sinh bất mãn với mình, điều đó chứng tỏ, cấp dưới này chắc chắn không phải là cấp dưới đạt yêu cầu. Huống hồ, thân là Bí thư huyện ủy, Bạch Lâm biết rất rõ, đừng thấy hiện tại mình có địa vị vững chắc ở huyện Nhân Xuyên, nhưng tiền đề phải có Đoạn Thế Kiệt ủng hộ mình, nếu không có sự ủng hộ của người đứng đầu thành ủy này, lời nói của Bạch Lâm ở huyện Nhân Xuyên có còn có tác dụng như vậy không, đó là điều khó biết.
Đã có nhận thức như vậy, dĩ nhiên đối với rất nhiều chuyện của Từ Quân Nhiên ở huyện Nhân Xuyên, Bạch Lâm đều lựa chọn mắt nhắm mắt mở, nói trắng ra, y hiểu ý Đoạn Thế Kiệt, Đoạn Thế Kiệt hy vọng Bạch Lâm và Từ Quân Nhiên sống hòa bình ở huyện Nhân Xuyên, nếu có thể, chỉ cần Đoạn Thế Kiệt chiếm thế thượng phong ở thành phố, chắc chắn sẽ cho Bạch Lâm nhiều lợi ích.
Còn về việc vì sao Từ Quân Nhiên càng ngày càng xa cách Chủ tịch thành phố Bối Siêu Quần, Bạch Lâm thầm đoán, rất có thể là liên quan đến một ván cờ nào đó trên thành phố trước đây, có thể lần đó Bối Siêu Quần dùng Từ Quân Nhiên làm lá chắn, để Chủ tịch huyện Từ ý thức được, ngoài mặt Chủ tịch thành phố Bối mày qua lại với mình, trên thực tế là nhìn vào bối cảnh của mình mà thôi.
Bạch Lâm có thể nghĩ đến điều này, dĩ nhiên Từ Quân Nhiên cũng có thể nghĩ đến, tuy Bối Siêu Quần là người của Phương Trung Nguyên, nhưng không có nghĩa, mình sẽ phải bị ông ta thao túng. Đổi lạ là bất kỳ ai bị đẩy ra làm tấm lá chắn cho người khác, chắc chắn sẽ không bình tĩnh chấp nhận.
Điểm này, Từ Quân Nhiên biết rõ, Đoạn Thế Kiệt biết rõ, Bối Siêu Quần cũng biết rõ.
Cho nên, quan hệ giữa Bối Siêu Quần và Từ Quân Nhiên hiện nay, là trong sự khách khí mang chút bất hòa, duy trì một bề ngoài bình thản mà thôi.
Người bên trên biết rõ điều này, người bên dưới chưa hẳn đã biết, mọi người chỉ nhìn thấy Chủ tịch huyện Từ càng ngày càng phát triển tốt, khá nhiều lãnh đạo thành phố đã mấy lần công khai biểu dương sự phát triển của huyện Nhân Xuyên, ngay cả Bí thư huyện ủy cũng ít khi phản bác đề nghị của Chủ tịch huyện Từ. Hiện tại tình hình huyện Nhân Xuyên mọi người đều biết rất rõ, đừng thấy Từ Quân Nhiên chỉ mới nhậm chức Chủ tịch huyện hai năm, thế lực của hắn đã càng ngày càng lớn, dần dần ngay cả người đứng đầu huyện ủy cũng phải kiêng kỵ hắn.
Từ Quân Nhiên không có ý kiến gì về những chuyện này, tình hình kinh tế huyện Nhân Xuyên đang phát triển theo chiều hướng tốt, hắn cũng đã tiến hành kế hoạch phát triển mà mình suy nghĩ trước.
Công tác hấp dẫn đầu tư đã được Từ Quân Nhiên đưa lên lịch trình, vốn ý định của Từ Quân Nhiên là đem những đất đai huyện Nhân Xuyên có thể sử dụng chỉnh hợp thành một Khu khai thác phát triển kinh tế, về sau vì công tác tuyển cử nhiệm kỳ mới và không ít chuyện ở thành phố làm trễ nãi, hiện nay Bạch Lâm tỏ thái độ rút lui, Từ Quân Nhiên lập tức đưa chuyện này vào lịch trình.
Sau khi trao đổi với Đoạn Thế Kiệt, Từ Quân Nhiên đã hiểu rõ suy nghĩ của Bạch Lâm, lần trước sau khi phê bình y trên báo, y rất ít khi nhúng tay vào chuyện của Ủy ban nhân dân huyện, Từ Quân Nhiên đem hết chuyện lớn nhỏ cố gắng báo cáo với Bạch Lâm, nhìn bề ngoài quan hệ giữa hai người rất hòa hợp.
Hôm qua Văn phòng Chủ tịch huyện đã đưa ra thông báo họp, không có Phó chủ tịch huyện nào dám chậm trễ, ngay cả Phó Chủ tịch huyện đang có việc ở thành phố Lưu Hải Dương cũng vội vàng quay về. Hiện tại danh tiếng của Từ Quân Nhiên ở huyện như mặt trời ban trưa, ngàn vạn lần không thể đắc tội với hắn đã trở thành suy nghĩ chung của rất nhiều người.
Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, các lãnh đạo cơ quan trực thuộc đều được mời về tham gia cuộc họp.
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Trưởng ban tài chính Lưu Sướng:
- Tôi nói này ông thần tài, năm nay anh đừng than nghèo kể khổ với tôi nữa đấy.
Lưu Sướng cười ôn hòa:
- Chủ tịch huyện, nhờ sự lãnh đạo của anh, cuộc sống của huyện ta càng ngày càng tốt, sao có thể than khóc được chứ.
Mã Vạn Lý từ khi được lên làm Trưởng ban Phát thanh truyền hình, đã thay đổi vẻ thận trọng ngày xưa, cả người bừng bừng tinh thần, cười nói:
- Trưởng ban Lưu, tài chính có tiền rồi, vậy anh xem có thể giúp Ban Phát thanh truyền hình chúng tôi thay vài thiết bị không, máy quay của đài truyền hình đã dùng mấy chục năm rồi đấy.
Lưu Sướng nở nụ cười:
- Được, Chủ tịch huyện đồng ý, tôi sẽ ký tên chi tiền ngay.
Tất cả mọi người cười ha ha, dĩ nhiên đều biết tính Từ Quân Nhiên, chút chuyện này mà đòi tiền, Chủ tịch huyện đại nhân bình thường không nỡ tiêu tiền, chắc chắn sẽ không đồng ý.
Vừa lúc đó, cửa phòng họp bị đẩy ra, Từ Quân Nhiên vẻ mặt tươi cười đi vào.
Thư ký Vương Hiểu Long của Từ Quân Nhiên đi sát theo sau hắn, nhìn thấy Vương Hiểu Long đặt chén trà của Từ Quân Nhiên lên bàn, rồi đem mấy thứ như sổ, bút đặt lên rồi lui ra ngoài.
Khi Từ Quân Nhiên bước vào, người trong phòng họp đều đứng dậy, đây là quy củ chốn quan trường, là người đứng đầu Ủy ban nhân dân huyện, Từ Quân Nhiên có đủ tư cách khiến tất cả mọi người thể hiện sự kính trọng với hắn, cho dù sự kính trọng này có xuất phát từ đáy lòng hay không, chỉ cần hắn đã đến, những người này buộc phải đứng dậy nghênh đón, nếu không nghênh đón, tức là coi trời bằng vung, vi phạm nguyên tắc của toàn thể chốn quan trường.
Cũng không phải Từ Quân Nhiên kiêu căng, nhiều quy củ, mà vì đây là quy tắc ngầm trên chốn quan trường.
Tôn trọng cấp trên, tôn trọng lãnh đạo, cho dù là ai, chỉ cần thân ở trong quan trường, sẽ không cách nào tránh khỏi chuyện này.
Bắt tay với Phó chủ tịch thường vụ huyện Quan Ba, Từ Quân Nhiên cười nói với tất cả mọi người:
- Mọi người đến cả rồi.
Quan Ba nở nụ cười:
- Chủ tịch huyện, anh không biết, vừa nghe đến chuyện thu hút đầu tư, các đồng chí đều rất kích động, đều ngóng chờ chuyện này.
Từ Quân Nhiên cười gật gật đầu, bắt tay với mấy Phó chủ tịch huyện, sau đó đưa hai tay làm động tác mời ngồi:
- Mọi người ngồi xuống cái đã, chúng ta từ từ nói về chuyện này.
Những người tham gia cuộc họp đều bắt tay chào hỏi Từ Quân Nhiên, lúc này mọi người mới ngồi xuống.
- Hôm nay nội dung chủ yếu của cuộc họp chỉ có một. Làm thế nào để triển khai công tác chiêu mộ đầu tư.
Từ Quân Nhiên đi thẳng vào vấn đề chính, dù sao mọi người đều biết tính tình của mình, có vòng vèo thì cũng chẳng ý nghĩa gì. Nhìn mọi người đều đang chăm chú nghe mình nói, Từ Quân Nhiên nói tiếp:
- Một năm gần đây, tình hình phát triển của huyện Nhân Xuyên chúng ta rất tốt, sau khi đường quốc lộ thông xe, giao thông giữa huyện Nhân Xuyên và bên ngoài đã thuận lợi, không cần đến hai tháng, con đường quốc lộ từ phía nam đến thành phố Bạch Hà cũng được thông suốt, các vị, cơ hội phát triển của huyện Nhân Xuyên đã đến!
Nhấc chén trà của mình lên uống một ngụm, Từ Quân Nhiên nói tiếp:
- Đường quốc lộ các hương trấn trong huyện trên cơ bản đều đã hoàn thành, những việc đầu tiên để thu hút đầu tư trên cơ bản đã hoàn thành những công tác cơ bản, trước mắt chỉ có một chuyện, làm thế nào để thu hút đầu tư đến huyện chúng ta, điều này cần các đồng chí đang ngồi đây làm một vài chuyện, sau đây mời đồng chí Quan Ba nói về sắp xếp cụ thể của huyện. Mọi người có ý kiến gì cứ thoải mái đóng góp.
Nói xong, Từ Quân Nhiên gật đầu với Phó chủ tịch thường vụ huyện, ý bảo gã có thể bắt đầu.
Quan hệ của Quan Ba và Từ Quân Nhiên hiện nay vô cùng mật thiết, nghe vậy liền giở sổ mình ra, chầm chậm nói:
- Qua nghiên cứu và quyết định, việc chuẩn bị thu hút đầu tư của huyện bao gồm một loạt tuyên truyền ở tỉnh và thành phố, lợi dụng tác dụng của bản tin tỉnh, tuyên truyền những chính sách ưu đãi trong công tác thu hút đầu tư huyện Nhân Xuyên lên. Ngoài ra, Chủ tịch huyện Từ sẽ lên tỉnh làm vài hoạt động, hy vọng thông qua Hội đàm thu hút đầu tư toàn tỉnh để thu hút đầu tư…
Nghe đến đây, Từ Quân Nhiên gật đầu, nói với Lưu Sướng:
- Những chuyện này cần phải tiêu tiền, bên tài chính huyện, có gì khó khăn không?
Lưu Sướng cười ha ha:
- Chủ tịch huyện yên tâm, chuyện này không thành vấn đề.
Y là do một tay Từ Quân Nhiên đề bạt lên, biết rõ Chủ tịch huyện Từ coi trọng chuyện này nhường nào, nên dĩ nhiên sẽ không cản trở Từ Quân Nhiên.
Phó chủ tịch huyện Diệp Tuyển Trạch do dự một chút:
- Có việc gì cần chúng tôi làm không?
Nghe tin Chủ tịch huyện Từ chuẩn bị làm một vố lớn, chắc chắn kết quả sẽ nảy ra va chạm với bên Huyện ủy, thậm chí khiến vài người bất mãn, đẩy huyện Nhân Xuyên lên chỗ đầu sóng ngọn gió cải cách mở cửa. Tuy nói trong lòng khâm phục năng lực của Từ Quân Nhiên, nhưng người như Diệp Tuyển Trạch vẫn có chút lo lắng, dù sao cả nước đang thảo luận về mối quan hệ giữa cải cách mở cửa và tự do hóa giai cấp tư sản, y cũng không hy vọng trở thành vật hy sinh của Từ Quân Nhiên.
Xu cát tị hung là bản năng của con người, người trên chốn quan trường đều là nhân tinh, chẳng ai muốn đem tiền đồ chính trị của mình ra làm tiền cược, huống hồ chỉ bất cẩn một chút là sẽ mất mũ cánh chuồn thậm chí là đánh bạc cả tính mạng, trừ phi là những cán bộ thân thiết quyết tâm theo Từ Quân Nhiên, nếu không cho dù là ai, đều phải xét đến đường lui cho mình.
Từ Quân Nhiên cũng không tức giận, hắn dĩ nhiên biết suy nghĩ trong lòng những người này, dù sao ai làm quan cũng đều có theo đuổi riêng của mình. Mỗi người mỗi chí hướng, không thể miễn cưỡng, Từ Quân Nhiên cũng biết không phải tất cả mọi người đều có bản lĩnh biết trước tương lai như mình, biết được cải cách mở cửa mới là lối thoát duy nhất của tất cả mọi người.
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên cười nói:
- Công việc chủ yếu của các đồng chí, đó là phụ trách công việc mình đang giữ. Huyện đã chia các xã trấn cho mọi người phụ trách, hấp dẫn đầu tư không phải do các anh làm, các anh chỉ cần cân đối xã trấn mà mình quản lý, phải để các thương gia tin tưởng vào huyện Nhân Xuyên chúng ta, chuyện làm thế nào để giữ chân thương gia lại, nhiệm vụ của các anh rất nặng nề.
Nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, mấy Phó chủ tịch huyện đó, không hẹn mà cùng thở phào, như buông được gánh nặng ngàn cân. Trong lòng hiểu rõ, chỉ cần chuyện này không mở rộng, cục hạn trong phạm vi nhất định, mình cùng lắm chỉ quản một hai xã, khi có chuyện thì làm một chút là được, công tác thu hút đầu tư của huyện, e là dù xảy ra vấn đề cũng chẳng liên quan gì đến mình.
Vừa lúc đó, Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Lưu Hoa Cường mở miệng, cười nói:
- Công việc quan trọng nhất của công tác thu hút đầu tư, tôi xung phong nhận, Chủ tịch huyện Từ đi đâu, tôi theo đó, đừng thấy tôi không có văn hóa gì, thực ra tôi làm những việc này sẽ không để xảy ra vấn đề gì đâu.
Nói xong, anh ta nói với Quan Ba:
- Chủ tịch huyện Quan, với tư cách Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, công việc cụ thể cứ giao cho chúng tôi đi, xin Chủ tịch huyện yên tâm, Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện chúng tôi có thể đảm đương được chuyện này.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười:
- Nói thật, công tác hấp dẫn đầu tư này triển khai cụ thể như thế nào, các nơi trên cả nước đều đang tìm tòi lấy kinh nghiệm. Giờ chúng ta làm việc này cũng có chút tính mạo hiểm, việc này có ít người xông lên trước cũng có ý nghĩa bảo vệ mọi người, chúng ta chỉ cần làm tốt những công việc phía sau là được rồi, công tác thu hút đầu tư cụ thể có tôi xông lên trước là được rồi, trong lúc tôi ra ngoài triển khai thu hút đầu tư, công việc của Ủy ban nhân dân nhờ đồng chí Quan Ba quan tâm nhiều thêm.
Lưu Hoa Cường mỉm cười:
- Chủ tịch huyện, anh nói xem, Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân tôi đây không đi, có phù hợp không?
Lý Tố Mai Trưởng ban thu hút đầu tư được Từ Quân Nhiên mời từ Văn phòng tỉnh về ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng:
- Chủ tịch huyện, tôi cảm thấy công việc thu hút đầu tư này, tác dụng của các đồng chí nữ rất lớn, tôi khẩn thiết yêu cầu được cùng anh đi làm một vài việc.
Bọn họ nói vậy, Từ Quân Nhiên có chút ngại ngùng, bọn họ một lòng một dạ đi theo mình, nếu mình không đồng ý, có vẻ như quá kiêu căng, sau này nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến quyết tâm đi theo hắn của mọi người. Cho nên rơi vào đường cùng, Từ Quân Nhiên đành gật đầu nói:
- Hai người các anh, đã nói như vậy rồi, vậy thì cùng tôi làm tốt công việc thu hút đầu tư thôi. Nhưng tôi nói trước, không được để ảnh hưởng đến những việc khác.
Lý Tố Mai vui vẻ gật đầu:
- Xin thủ trưởng yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Đối với cô mà nói, có cơ hội ở cạnh Từ Quân Nhiên làm chút việc, đã là rất vui mừng rồi. Huống hồ sau chuyện lần trước, Lý Tố Mai không biết vì sao, mình luôn muốn được nhìn thấy bóng dáng người đàn ông này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận