Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 151 – Tặng ân tình.

- Từ Quân Nhiên, đồng chí có thái độ gì vậy?
Lại Nguyệt Tinh quát lớn, cô ta vô cùng bất mãn với tên phó bí thư Đảng Ủy Công xã dám mở miệng chống đối lãnh đạo UBND thành phố này, hắn cho rằng được lãnh đạo trung ương nói đỡ một câu là có thể làm càn trước mặt mình sao? Cũng không thèm xem xét, một nhân vật nhỏ nhoi không có nền tảng thì có thể tạo ra bao nhiêu sóng gió?
Từ Quân Nhiên nhìn Lại Nguyệt Tinh bình tĩnh nói:
- Bí thư Lại, tôi chỉ nói ra những điều tôi biết mà thôi.
Nói xong câu đó, hắn ta quay đầu nhìn chằm chằm vào Trương Kính Mẫn:
- Bí thư Trương, công trình lần này là công trình trọng điểm của tỉnh ủy Lĩnh Nam, nếu chúng tôi vi phạm hợp đồng, e rằng sau này sẽ chẳng có cơ hội để mà tiến quân vào Lĩnh Nam. Hơn nữa, tổn thất không chỉ là tiền bạc, mà còn là uy tín của chúng tôi.
Từ Quân Nhiên nhìn Trương Kính Mẫn và Chu Dật Quần với ánh mắt đầy ngụ ý, bình tĩnh giải thích:
- Đến lúc đó, phóng viên Trung Ương đến rồi, tôi thực sự không biết nên nói thế nào? Lẽ nào lại nói rằng do các vị lãnh đạo muốn tổ chức một bữa tiệc chia tay mới hủy hợp đồng?
Tất cả mọi người đều cứng họng, sự việc đã đến nước này, chỉ có thằng ngu mới không nhận ra là chuyện gì, rõ ràng Lại Nguyệt Tinh và Hoàng Tử Tề muốn nhằm vào Từ Quân Nhiên, nhưng lại bị Từ Quân Nhiên phản pháo hạ gục.
- Cái này . . .
Trương Kính mẫn trầm ngâm, hồi lâu không nói nổi một lời.
Ông ta là người thông minh, đương nhiên có thể hiểu rõ ý của Từ Quân Nhiên, mặc dù không hiểu hợp đồng kia thực sự là thế nào nhưng nhìn bộ dạng cứng họng của Hoàng Tử Tề sau khi nghe Từ Quân Nhiên nói thì Trương Kính Mẫn cũng mơ hồ đoán được, công trình ở bên Lĩnh Nam người ta thực sự không quan tâm đến lãnh đạo huyện Võ Đức hay lãnh đạo thành ủy, thời gian chậm trễ được tính là thời gian vi phạm hợp đồng, đây là chuyện bình thường đối với họ.
Điều quan trọng là Trương Kính Mẫn nhận thấy sự bất đắc dĩ trong câu cuối của Từ Quân Nhiên, dường như cậu thanh niên này có thù oán với Hoàng Tử Tề.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được quan sát Từ Quân Nhiên một chút, suy nghĩ, sau đó mới mở miệng nói:
- Trước tiên mọi người quay về nghĩ ngơi đi, chủ tịch thành phố cậu ở lại, đồng chí Tiểu Từ cũng ở lại, chúng ta nói chuyện một chút.
Ông ta là người đứng đầu thành ủy, tại hiện trường chẳng ai có chức vụ to hơn anh ta, sắp xếp như vậy ai cũng không thể nói được gì mà đành phải gật đầu đồng ý. Mặt Hoàng Tử Tề tối sầm lại, bước ra khỏi phòng, còn Lại Nguyệt Tinh thì trợn mắt nhìn Từ Quân Nhiên rồi mới đi ra.
Rất nhanh, trong phòng họp nhỏ chỉ còn lại Từ Quân Nhiên và hai vị lãnh đạo cao cấp của là thành ủy. Một là Bí thư thành ủy, môt là Chủ tịch thành phố, ánh mắt của cả hai vị lãnh đạo cấp sở đều tập trung vào Từ Quân Nhiên.
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, bây giờ cậu có thể nói thật chứ?
Chu Dật Quần nhìn Từ Quân Nhiên, mỉm cười nói. Nãy giờ anh ta lạnh lùng quan sát Từ Quân Nhiên với Lại Nguyệt Tinh và Hoàng Tử Tề giao đấu, ông rất kinh ngạc với thái độ không hề sợ sệt của chàng thanh niên khi đối mặt với hai vị quan lớn cấp phó vụ trưởng là rất, nhưng không nằm ngoài dự đoán, dù sao bây giờ người ta là thanh niên ưu tú được các vị lãnh đạo cấp cao xem trọng, quả thực có cái bản lĩnh kiêu ngạo này, điều quan trọng là ông ta đã coi Từ Quân Nhiên là người của phe mình, tất nhiên ông ta sẽ vui mừng khi thấy Từ Quân Nhiên và những người khác không cùng phe nảy sinh mâu thuẫn.
Từ Quân Nhiên thì không có ác ý gì với Chủ tịch thành phố Chu, mặc dù người này cũng là loại mê đấu tranh quyền lực, nhưng ít nhất thì lúc này anh ta cũng là người tán đồng cải cách.
- Đúng vậy, đồng chí tiểu Từ, bây giờ chỉ còn ba chúng ta, đồng chí cho chúng tôi biết cái công trình này rốt cuộc là thế nào?
Trương Kính mẫn nhìn Từ Quân Nhiên nói với vẻ trịnh trọng.
Lúc này hắn cần phải đối đãi như vậy với Từ Quân Nhiên, thường ngày những người liên hệ với anh ta đều biết, bí thư Trương tính tình nóng nảy, không quen nói chuyện nhỏ nhẹ với người khác, sở dĩ ông ta khách khí như vậy với Từ Quân Nhiên, một mặt do Từ Quân nhiên thực sự có ảnh hưởng tới tiền đồ của ông ta, mặt khác lại là vì như Từ Quân Nhiên vừa nói, chuyện đội công trình này có thể làm cho cả thành phố Toàn Châu này được mọi người nhìn với ánh mắt cải cách tiên tiến, đồng thời cũng có thể làm cho cả thành phố Toàn Châu bị những người ít hiểu biết lên án là lạc hậu.
Phúc đi liền với họa, chuyện này xét ra cũng chẳng tốt đẹp như vậy, như tình hình hiện nay, tuy từ chuyện đội xây dựng thuộc chế độ sở hữu tập thể mà cả thành phố Toàn Châu đều được chia sẻ cơ hội tìm lợi ích chính trị, những cũng chính vì vậy mà thu hút sự chú ý của giới truyền thông. Nếu quả thực như Từ Quân Nhiên nói, do vấn đề hợp đồng khiến đội xây dựng mất đi cơ hội phát triển, đến lúc đó truyền thông cả nước đồng loạt đưa tin, Trương Kính Mẫn và Chu Dật Quần sẽ chịu không nổi mà ra đi.
Cái đạo lý này hai người bọn họ đều hiểu rất rõ, cho nên mới nhìn chằm chằm Từ Quân Nhiên đợi hắn nói xem rốt cuộc là chuyện gì.
Từ Quân Nhiên cười cười, mặc dù dưới sự soi mói của hai vị lãnh đạo hắn có chút hồi hộp nhưng vẫn nghiêm túc nói:
- Thưa hai vị lãnh đạo, công trình này là do bạn học của tôi làm, anh ấy nhờ người bên Lĩnh Nam giúp đỡ mới giành được công trình, cũng đúng lúc vừa rồi tôi đi Thủ đơ công tác có nhắc tới đội xây dựng của chúng ta, anh ấy có bạn làm xong Sở xây dựng của tỉnh Lĩnh Nam mới nhờ giúp đỡ để giành được công trình.
- Ồ?
Trương Kính Mẫn sững sờ, liếc một cái với Chu Dật Quần, nở nụ cười rồi vỗ vai Từ Quân Nhiên:
- Tốt, tốt, đồng chí Tiểu Từ đã có tâm ý như vậy, đó là cái phúc của thành phố Toàn Châu chúng ta, vậy khi nào bạn của cậu đến, chúng ta phải hậu tạ cậu ta.
Chu Dật Quần cũng gật gật đầu:
- Đúng vậy, chuyện này cậu ta đã giúp đỡ nhiều.
Từ Quân Nhiên cười, chậm rãi nói ra một cái tên rồi mới lên tiếng:
- Đây là bố ông chủ công ty xây dựng bên Lĩnh Nam.
- Cái gì!
Trương Kính Mẫn và Chu Dật Quần ngây người kinh ngạc, bố của Tăng Khâm mặc dù không phải là thế hệ trước có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng dù sao giờ hiện giờ cũng là một thành viên của UBND tỉnh Lĩnh Nam, có thể là ủy viên tỉnh ủy, đường đường là lãnh đạo cấp quốc gia, công ty xây dựng này lại có quan hệ như vậy, điều này khiến Chu Dật Quần và Trương Kính Mẫn cảm thấy vô cùng bất ngờ.
- Tiều Từ, cậu không đùa đấy chứ?
Trương Kính Mẫn nhìn Từ Quân Nhiên giọng trầm xuống.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Bí thư Trương, cho dù gan tôi có to gan đến đâu cũng không dám đem chuyện này ra làm trò đùa.
Trương Kính Mẫn và Chu Dật Quần nhìn nhau, hai người bỗng nhiên rất vui mừng, may mà vừa rồi không đồng ý với đề nghị của Lại Nguyệt Tinh, nếu không thì bây giờ đâm lao phải theo lao.
Nhìn biểu hiện của họ, Từ Quân Nhiên suy nghĩ, rồi bỗng lên tiếng:
- Hai vị lãnh đạo, thực ra tôi thấy buổi liên hoan đưa tiễn không cần thiết lắm.
- Tại sao?
Chu Dật Quần ngoác miệng hỏi.
Từ Quân Nhiên cười rồi nghiêm túc giải thích:
- Đội xây dựng chỉ là sang tỉnh bên để làm công cho người ta, chỗ đứng còn chưa vững chắc, chúng ta lại phất cờ khua chiêng tuyên truyền rầm rộ như vậy, ngộ nhỡ có người sang tỉnh bên thăm dò, phát hiện ra chúng ta hô khẩu hiệu thì to mà thực tế thì không phải như vậy, lúc đó chắc chắn sẽ bị lên án. Trung ương đã cho phép phát triển kinh tế sở hữu tập thể, tôi cho rằng thành phố chúng ta hoàn toàn có thể mượn gió đông để xây dựng thêm một vài xí nghiệp sở hữu tập thể nữa, mà vẫn có thể thúc đẩy quần chúng phát triển kinh tế kinh doanh các thể.
Cái đạo lý mà hắn nói rất đơn giản, phóng viên cũng không phải là bọn ngu, huyện Võ Đức và lãnh đạo thành phố Toàn Châu trước đây không hề lộ diện, nay lại xuất hiện ở Công xã Trấn Lý gia, rõ ràng là muốn cướp công, ngộ nhỡ sự thực mà bọn họ không biết trước bị lộ ra, đến lúc đó không kiếm được tí lợi lộc nào mà ngược lại còn chuốc bực mình vào người.
Đúng là gừng càng già càng cay, Chu Dật Quân và Trương Kính Mẫn đều hiểu rõ ý của Từ Quân Nhiên, nhưng Trương Kính Mẫn lại nhìn vào vị trí của chủ tịch thành phố, hội đồng nhân dân tỉnh ủy, nói một cách lưỡng lự:
- ý cậu là, cậu vẫn sẽ phát triển kinh tế tập thể ở Công xã Trấn Lý Gia ư?
Từ Quân Nhiên chột dạ, nghĩ đến chuyện kiếp trước từng nghe nói qua có liên quan đến Trương Kính Mẫn, rồi gật đầu:
- Đúng vậy, tôi đã thương lượng với bí thư Lý, muốn bao thầu nhà máy bia hiện đang bị lỗ của huyện ta, ngoài ra xã chúng ta còn có một mỏ quặng đen, có thể khai thác khoảng 10 năm, điều này đã được các chuyên gia trong tỉnh thảo luận, tôi đang cân nhắc xây dựng một nhà máy chuyên sản xuất bút chì.
Ngừng một chút, Từ Quân Nhiên chậm rãi:
- Nếu nhanh thì hai nhà máy này đầu sang năm có thể sinh lời.
Trương Kính Mẫn vui mừng, hài lòng gật đầu:
- Vậy, hai việc này, thành phố sẽ ra một vài chính sách hỗ trợ đồng chí, sau này có việc gì thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ giải quyết cho đồng chí.
Trần Sở Lâm đã từng nói với hắn, ứng cử viên chức Chủ tịch tỉnh khoảng tháng 10 mới chính thức nhậm chức, còn về ứng cử viên chức chủ tịch thành phố thì phải đến mùa hè sang năm mới có kết quả, dù sao việc bổ nhiệm một cán bộ cũng không phải là việc nhỏ, huống hồ việc này có liên quan đến sự thay đổi ban lãnh đạo của cả tỉnh Giang Nam, mặc dù là Trung ương cũng phải châm chước mới có thể quyết định.
Nhiều lúc sự việc chỉ đơn giản như vậy, cũng không nhất thiết phải quắc mắt cau mày nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh lùng, nói một cách văn vẻ thì có những việc có thể lật ngược tình thế.
Từ Quân Nhiên không thể không thừa nhận, cán bộ của thế hệ này so với thế hệ sau đơn giản hơn nhiều, mặc dù Trương Kính Mẫn và Chu Dật Quần đều là cán bộ cấp cao, khi đề cập đến những việc liên quan đến kinh tế thị trường thì còn thua xa một số vị chủ tịch thành phố, bí thư thành uỷ kia, Từ Quân Nhiên nói ra một đống chuyện lộn xộn làm họ trở nên mù mờ, chỉ cảm thấy những chuyện mà cậu sinh viên trước mặt mình nói ra có vẻ là thật, nhưng bản thân thì lại không hiểu lắm, dù sao những việc như cải cách chế độ nhà máy bia, xây dựng nhà máy v.v… trước đây đều là chuyện xí nghiệp nhà nước, về cơ bản xã cũng không nghĩ đến việc làm này.
Chu Dật Quần trầm ngâm một lát rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ, đồng chí có bảo đảm hai nhà máy này sẽ có lợi nhuận không?
Hắn cũng chẳng phải thằng ngốc, Trương Kính Mẫn vừa tạo đều kiện thuận lợi cho Từ Quân Nhiên thì hắn cũng phải tỏ chút thái độ mới được, nếu không đến lúc có lợi ích thì lại chẳng có phần của mình.
Thuyết Phục được hai vị lãnh đạo chính quyền thành phố, Từ Quân Nhiên trong lòng vô cùng sung sướng, điều này chứng tỏ kế hoạch của mình có thể thực hiện được rồi. Nghe Chu Dật Quần hỏi, Từ Quân Nhiên nghĩ rồi đáp:
- Tôi cần một khoản vốn để khởi động, không biết thành phố có thể giúp đỡ để vay không?
Chu Dật Quần vung tay:
- Vay tiền để làm gì? Ngân sách thành phố mặc dù eo hẹp, hỗ trợ nông thôn phát triển là chuyện phải làm, thế này đi, cho cậu 50 nghìn, đủ không?
Lấy lòng người khác, đã làm thì phải làm cho triệt để.
Bạn cần đăng nhập để bình luận