Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 868: Vị khách bất ngờ

Người tốt có báo đáp?
Nghe được lời Từ Quân Nhiên nói, Hồng Anh cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Người tốt có báo đáp cái gì, tôi đã không tin rồi. Hiện giờ chỉ hi vọng lão Đoàn nhà tôi có thể bình an là được.
Từ Quân Nhiên không nói gì nữa, trong lòng Hồng Anh nói đã để lộ, hiện giờ quả thực tâm ý cô nguội lạnh, đổi lại bất cứ ai trải qua mười năm đau đớn như cô, chỉ sợ cũng đều có cảm giác giống nhau.
- Chị dâu, chị yên tâm, cuộc sống của lão Đoàn, chắc chắn sẽ khá giả.
Từ Quân Nhiên nghiêm túc nói với Hồng Anh.
Hồng Anh cười nhạt, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe cách đó không xa vang lên giọng nói kinh ngạc của Tiền Đông Minh:
- Cái gì? Cục trưởng Hà đã đến?
Cục trưởng Hà?
Từ Quân Nhiên cau mày, liền thấy đám người Tiền Đông Minh bước nhanh tới cửa ra vào, nhanh chóng nghênh đón một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đi vào, mặc áo Tôn Trung Sơn, trông có vài phần khí thế.
- Sao hắn lại tới đây?
Hồng Anh nhíu mày một cái, cũng không đứng dậy. Bởi vì chuyện của chồng, địa vị của cô ở Hồng gia không cao, tuy rằng mẹ rất yêu thương cô, nhưng trường hợp này cô và chồng mình cũng không được ngồi bàn thủ tịch, đương nhiên đã chứng minh rất nhiều chuyện, cho nên hiện giờ đỡ lão thái đi nghênh đón vị Cục trưởng Hà kia, đương nhiên là Tiền Đông Minh cùng anh rể hai của Hồng Anh.
- Chị dâu, người nọ là?
Từ Quân Nhiên nhìn người này hơi quen mắt, lại không biết đối phương, đương nhiên mở miệng hỏi Hồng Anh một câu.
Đoàn Văn Hiên cười khổ, vội vàng nhỏ giọng nói bên tai Từ Quân Nhiên:
- Cục trưởng Cục Giáo dục Hà Viễn Chinh, ngày hôm qua lúc ngài nhậm chức, ông ấy có dự họp đại hội, chẳng qua không có tư cách bắt tay ngài.
Lời này của gã không phải lấy lòng Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên chính là Thường ủy Thành ủy. Trong đại hội cán bộ ngày hôm qua, Thường ủy Tỉnh ủy tuyên bố bổ nhiệm,nhưng có tư cách nắm tay giới thiệu với hắn, đó đều là cán bộ cấp Sở trong thành phố mới được. Ít nhất cũng là ủy viên cấp một của Thành ủy. Còn hàng ngũ Cục trưởng hay Chủ nhiệm các ban ngành, lúc nào Từ Quân Nhiên muốn gặp họ, hoặc là lúc thị sát ngành nào đó, mới có thể được Từ Quân Nhiên nhận ra.
Đây là đẳng cấp quan trường, cấp bậc thấp, phải đứng phía sau.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Tôi từng thấy qua cái tên này.
Dù sao cũng là người đứng đầu phụ trách cơ cấu cấp dưới, tuy rằng Từ Quân Nhiên không biết tình hình của Hà Viễn Chinh, nhưng trong tay hắn có một bản danh sách người phụ trách từng cơ cấu hành chính của chính quyền Thành ủy Nam Châu, tên của Hà Viễn Chinh cũng ở trong đó.
- Cục trưởng Hà sao lại tới đây, thật là lạ.
Hồng Anh lầu bầu, không chú ý tới chồng mình và Từ Quân Nhiên đang xì xào bàn tán ở bên cạnh.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Chị dâu, sao vậy? vị Cục trưởng Hà này không quen biết gia đình mọi người sao? Không phải nói, bà nhà mình là lãnh đạo cũ của Cục Giáo dục sao?
Hắn thực sự tò mò, cho nên mới hỏi.
Khóe miệng Hồng Anh lộ vẻ khinh bỉ:
- Vị Cục trưởng Hà này của chúng tôi, chắc là nhớ tới tình cũ? Mẹ của tôi đã về hưu bao nhiêu năm, chút chuyện hương hỏa kia không có, nếu thực sự coi mẹ tôi là lãnh đạo cũ, tôi cũng không trở thành quản lý căn tin Cục Giáo dục nhiều năm như vậy. Người này nổi tiếng không có lợi thì không làm. Đoán chừng là anh rể cả hoặc anh rể hai của tôi mời tới.
Có thể thấy, cô không có ấn tượng gì tốt với vị Cục trưởng Hà này.
Từ Quân Nhiên cười cười, nâng chén trà trước mặt mình nhấp một miếng, cũng không nói gì thêm.
Mấy người bọn họ ở bên này nói chuyện, ở bên kia Tiền Đông Minh đã dẫn một đoàn thân thuộc của Hồng gia tới cửa nghênh đón, dù sao mặc dù Hà Viễn Chinh chỉ là Cục trưởng Cục Giáo dục, nhưng cũng là cán bộ cấp Phòng ở thành phố, đối với Hồng gia mà nói, đương nhiên là nhân vật lớn.
- Cục trưởng Hà, ngài khỏe chứ, chào ngài.
Tiền Đông Minh nhiệt tình tỏ vẻ thân mật với Hà Viễn Chinh.
Hà Viễn Chinh nhìn hơn bốn mươi tuổi, tóc hơi thưa, nửa đầu trước bóng loáng, giống như hòa thượng. Thấy bà cụ Hồng gia nghênh đón mình, gã vội vàng đi nhanh vài bước, nắm bà lay lay nói:
- Lão lãnh đạo, tôi tới thăm ngài, hi vọng ngài phúc như cây trường sinh Đông Hải, thọ như tùng bất lão Nam Sơn.
Lão thái rất hưởng thụ, vội vàng gật đầu:
- Không dám không dám, cảm ơn Cục trưởng Hà.
Sau khi hàn huyên vài câu, mọi người cùng tiến vào sảnh yến hội, Hà Viên Chinh được đưa tới bàn thủ tịch.
- Cục trưởng Hà, mời ngài ngồi.
Tiền Đông Minh kéo Hà Viên Chính ngồi xuống vị trí trung gian.
Hà Viên Chinh cau mày lắc đầu, quay người nói với lão thái Hồng gia:
- Lão lãnh đạo, hôm nay ngài là thọ tinh, mời ngài ngồi đi.
Vị trí này người cao quý nhất mới có thể ngồi, nếu là bình thường Hà Viễn Chinh đã ngồi rồi, nhưng hôm nay dù thế nào gã cũng không dám.
- Cái này, không thích hợp đâu.
Lão thái do dự một chút, cũng không lập tức ngồi xuống. Bà cũng là người lăn lộn trong quan trường, đương nhiên biết rõ theo lý thuyết, cho dù Hà Viễn Chinh ngồi xuống cũng không ai dám nói gì.
Lúc này Tiền Đông Minh vừa muốn nói chuyện, Hà Viễn Chinh đã đỡ lão thái ngồi xuống, mọi người cũng đành phân chủ khách ngồi theo.
- Hôm nay Cục trưởng Hà có thể đến thọ yến của mẹ tôi, Hồng gia từ trên xuống dưới đều cảm thấy vẻ vang, tôi đại biểu gia đình chúng tôi, cảm ơn Cục trưởng Hà đại giá quang lâm. Cục trưởng Hà, tôi mời ngài một ly.
Tiền Đông Minh với tư cách con rể cả của Hồng gia, đương nhiên cũng được mọi người coi trọng nhất, lúc này đứng dậy thay mặt mẹ vợ ngỏ ý cảm ơn Hà Viễn Chinh.
Hà Viễn Chinh bưng chén rượu nhấp một miếng tượng trung, ánh mắt đảo qua mọi người trên bàn, nhướng mày trầm giọng hỏi:
- Đồng chí Hồng Anh và đồng chí Đoàn Văn Hiên ở đâu?
Hà?
Tất cả mọi người thoáng ngây người.
Phải biết Hồng Anh và Đoàn Văn Hiên bị mọi người Hồng gia coi là tồn tại không cần thiết. Đừng nói đám người Tiền Đông Minh, coi như bản thân bà cụ Hồng gia cũng không hài lòng lắm với con gái và con rể của mình, nếu không cũng sẽ không để họ ngồi ở bàn khác. Tuy nói không đến mức đuổi hai người này ra, nhưng cũng có ý mắt không thấy thì lòng không phiền.
Nhưng hôm nay Hồng Anh và Đoàn Văn Hiên, lại đượcHà Viễn Chinh nhắc tới tên họ, hơn nữa nhìn ý tứ của Hà Viễn Chinh, hôm nay dường như gã đến tìm Đoàn Văn Hiên và Hồng Anh.
- Cục trưởng Hà, ngài cần gì?
Hai cậu con rể Hồng gia chần chờ nhìn Hà Viễn Chinh.
Tiền Đông Minh nhìn thoáng qua sắc mặt Hà Viễn Chinh, lại nhìn mẹ vợ của mình, khẽ cắn môi trầm giọng nói:
- Cục trưởng Hà, nếu hai vợ chồng Hồng Anh nhà chúng tôi có gì sai, tôi chịu tội thay họ. Tính tình của Tiểu Đoàn là như vậy, có đôi khi những người trong nhà chúng tôi cũng tức giận với hắn. Ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với hắn.
Nói xong lời này, Tiền Đông Minh ngửa cổ lên, một ngụm uống hết ly rượu trắng.
Tuy nói bình thường cảm thấy Đoàn Văn Hiên hơi khó chịu, nhưng dù sao cũng là anh em đồng hao của mình, hôm nay lại là sinh nhật mẹ vợ, dù thế nào Tiền Đông Minh cũng sẽ không để Hà Viễn Chinh can thiệp vào thọ yến này.
Hà Viễn Chinh ngây người một lúc, lập tức cười cười, liên tục lắc đầu:
- Tổng giám đốc Tiền hiểu lầm rồi, tôi chỉ nói mấy câu với đồng chí Hồng Anh.
Tất cả mọi người mơ hồ, không rõ Hà Viễn Chinh rốt cuộc muốn làm gì. Một lãnh đạo cấp Phòng vô oan vô cớ muốn tìm Hồng Anh nói chuyện, đây là ý gì?
Lúc này, Hồng Anh và Đoàn Văn Hiên ngồi ở bên đương nhiên cũng nghe được lời nói chuyện của họ. Hồng Anh đứng dậy, đi tới bàn bên cạnh, nhìn thoáng qua Hà Viễn Chinh, cười nói:
- Cục trưởng Hà, ngài tìm hai chúng tôi có chuyện gì?
Bây giờ cô không quan tâm gì hết, bản thân và chồng đã xui xẻo tới không thể xui xẻo hơn, đường đường tốt nghiệp đại học bị buộc làm nhân viên quản lý căn tin, chồng bị ghẻ lạnh mười năm ở Văn phòng Thành ủy, mỗi ngày bị người khác hô tới quát lui, còn có gì khiến người ta nản lòng thoái chí hơn việc này không?
Hà Viễn Chinh lại cười cười, dường như không cảm thấy ý lạnh nhạt trong lời nói của Hồng Anh, gã đứng dậy sắc mặt bình tĩnh bắt tay Đoàn Văn Hiên, nói một câu chúc mừng, sau đó cười nói với Hồng Anh:
- Đồng chí Hồng Anh, trong Cục trải qua nghiên cứu quyết định, điều nhậm cô làm Phó Hiệu trưởng trường tiểu học thực nghiệm số một của thành phố chúng ta, ngày mai sẽ nhậm chức.
Y vừa dứt lời, Hồng Anh lập tức ngẩn người, không thể tin được nhìn Hà Viễn Chinh, thân thể lắc lư vài cái, giọng nói hơi run lên:
- Cục… Cục trưởng Hà, ngài… ngài không phải nói đùa chứ?
Hà Viễn Chinh cười ha ha:
- Đồng chí Hồng Anh, cô thấy tôi giống như người nói đùa sao?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trợn tròn mắt, đây là thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận