Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 401:Tào Nhị gây chuyện.

Lại một lần nữa trở lại thủ đô, Từ Quân ngược lại chẳng có cảm giác gì, dù sao mình vừa rời khỏi chưa đến một tháng, tất cả mọi thứ so với lúc mình đi thay đổi kỳ thật cũng không được coi là quá lớn, duy chỉ có một số điểm không giống lắm, chính là thủ đô càng phồn hoa hơn, xe con trên đường cũng nhiều hơn một chút.
Từ Quân Nhiên biết rõ, việc này có liên quan đến bên Thiên Nhai, nhưng hắn không định xáo trộn nữa, vấn đề xe của Thiên Nhai, đối với Trung Hoa mà nói, là một bước tiến bộ và cũng là một thử thách.
Lâm Vũ Tình ngày trước mua một căn nhà cấp bốn ở thủ đô, chủ yếu là để tiện cho việc cô và Từ Quân Nhiên gặp nhau, dù sao Từ Quân Nhiên không có nhà ở đây, tuy hiện tại mối quan hệ với Tôn gia đã tốt hơn nhiều, nhưng dù nói thế nào, dùng lời của Từ Quân Nhiên mà nói, hắn từ đầu đến cuối đều là người họ Từ chứ không phải họ Tôn.
Bên Tào Tuấn Minh nhất định là phải đi thăm hỏi, Tào lão gia bỏ tâm sức để chăm sóc mình, tình nghĩa này Từ Quân Nhiên ghi nhớ trong lòng, tiếp theo chính là vài người bạn thân, bạn học của mình cũng vậy, đều phải đến hỏi thăm, tổng cộng có thể ở lại thủ đô một tuần, Từ Quân Nhiên phát hiện phần lớn thời gian của mình đều dùng vào việc thăm hỏi người thân và bạn bè. Nhưng hắn cũng không có cách nào, đây chính là tình hình của Trung Hoa Hạ, quan hệ tình nghĩa lúc nào cũng phải tính toán cẩn thận mới được.
Thu dọn sơ qua một chút, Từ Quân Nhiên ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày thứ hai, lấy ra một ít đặc sản mà mình mua ở huyện Phú Nhạc, Từ Quân Nhiên đi tới nhà của Tào lão gia ở Tây Sơn thủ đô, chuẩn bị bái kiến Tào lão gia.
Nơi này đương nhiên không phải nơi người bình thường có thể đi vào, Từ Quân Nhiên cho dù có giấy giới thiệu cũng phải đứng đăng ký ở cổng, sau đó đợi tin tức.
Cũng may Tào lão gia không phải ở trong đại nội, nếu không mình thực sự chẳng có cách nào đi vào nhà bọn họ.
Không bao lâu Tào gia đã có người đi ra, chỉ có điều không phải là ông lão mà là Tào Tuấn Vĩ.
- Anh Vĩ, Sao anh lại về rồi?
Từ Quân Nhiên rất kinh ngạc nhìn Tào Tuấn Vĩ trước mặt, nếu như mình nhớ không nhầm, tên này rõ ràng nói định đón tết ở bên Lĩnh Nam.
Tào Tuấn Vĩ lúc này mặc một thân âu phục màu đen, còn làm cái khăn quàng cổ, cộng thêm một cặp kính râm, Từ Quân Nhiên suýt chút nữa cho rằng tên này có phải vì xem phim Hong Kong nhiều quá nên mới làm thành kiểu dáng như vậy, mặc dù nghĩ lúc đó có lẽ còn chưa có tên Tiểu Mã Ca này.
- Đây chẳng phải là tết sao, lão gia và anh cả đều xuống cơ sở rồi, mẹ tôi không có ai bầu bạn, tôi phải phục mệnh về nhà.
Tào Tuấn Vĩ cười hắc hắc, giải thích với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Thì ra là vậy, vậy bên Bằng Phi?
- Công nhân đều nghỉ phép rồi, năm mới gần kề, tiền nhiều hơn cũng phải để người ta về nhà chứ.
Tào Tuấn Vĩ vừa cười nói vừa đón Từ Quân Nhiên vào nhà.
Sau khi chúc tết bà cụ Tào xong, Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Vĩ đi vào phòng của anh ta.
- Buổi tối đi Tôn gia đón năm mới?
Tào Tuấn Vĩ ném cho Từ Quân Nhiên một điếu thuốc, sau khi tự mình châm xong mở miệng hỏi.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Tôi không muốn đi lắm, nhưng ông cụ bắt tôi phải đến.
Tào Tuấn Vĩ nói:
- Cậu cũng đừng ngang bướng nữa, cuộc sống hai năm nay của Tôn lão gia không được tốt, ông cụ có vẻ trong lòng cũng không dễ chịu gì.
Với tư cách một trong những nhà giàu có nhất thủ đô, Tào Tuấn Vĩ đương nhiên không sống ở thủ đô, nhưng hắn biết, như tình hình này của Tôn gia, trừ phi hồi sinh, nếu không căn bản không có cơ hội ngoi lên nữa, dù sao đứng sai đội hình trong chính trị cũng đồng nghĩa với việc bước sai đường, đó là hậu quả phải gánh chịu.
- Đúng rồi, em dâu Vũ Tình đã nói với cậu chưa, cô ấy bây giờ là con gái nuôi của Trang Phu Nhân rồi.
Tào Tuấn Vĩ đột nhiên mở miệng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên sững sờ:
-Ặc, Chuyện là thế nào vậy?
Tào Tuấn Vĩ lắc đầu:
- Tôi làm sao biết được, có thể là do hai người hợp duyên, dù sao việc làm ăn của em Vũ Tình ngày càng lớn, nghe nói, nghe nói còn muốn mở rộng sự nghiệp ra nước ngoài nữa.
Từ Quân Nhiên ngẫm nghĩ, gật đầu không nói gì, chuyện của Lâm Vũ Tình cô ấy tự quyết là được, Từ Quân Nhiên cũng hy vọng sự nghiệp của cô có thể ngày càng lớn mạnh, dù sao ở một số việc, mình cũng mắc nợ cô ấy.
- Cậu chẳng phải tối mới đến nhà lão Tôn sao? Đi, bây giờ anh đưa cậu ra ngoài đi dạo.
Sau khi trò truyện một lúc, Tào Tuấn Vĩ cười hắc hắc nói.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ gật đầu, dù sao ở thủ đô mình cũng chẳng có ai có thể thăm, cùng Tào Tuấn Vĩ đi dạo khắp nơi ngược lại không tệ.
Ra cửa, Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua xe của Tào Tuấn Vĩ đỗ ở cổng, nhíu mày nói:
- Anh lấy xe ở đâu ra vậy?
- Ha ha, của một người bạn.
Tào Tuấn Vĩ cười haha, nói với Từ Quân Nhiên.
Nhìn thoáng qua chiếu xe con sang trọng hơn bảy mươi vạn, Từ Quân Nhiên ý vị thâm sâu nói:
- Anh đừng có gây họa cho lão gia đấy.
- Yên tâm đi, trong lòng anh có tính toán.
Tào Tuấn Vĩ cười nói, mở cửa xe ngồi vào vị trí người lái.
- Xe này là của người ta cho anh trừ nợ đấy, vốn là nói rõ là tiền công trình hết rồi, đem xe này cho anh với giá năm mươi vạn, coi như là của công ty.
Chiếc xe lướt trên đại lộ của Trường An, Tào Tuấn Vĩ vừa lái xe vừa giải thích với Từ Quân Nhiên. Hắn cũng hiểu tính cách của Từ Quân Nhiên, cùng một kiểu đức hành với anh cả nhà mình, đều là dự liệu nhà quan, cẩn thận dè dặt, câu nói vừa rồi cũng là không muốn hắn làm lung tung ở bên Lĩnh Nam, tránh gây phiền phức cho Tào gia.
- Vậy ngược lại không tệ, đúng rồi, việc tôi nói với anh chuẩn bị thế nào rồi?
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, hỏi Tào Tuấn Vĩ.
Tào Tuấn Vĩ cười ha ha:
- Yên tâm đi, sớm đã chuẩn bị xong rồi, tôi đã cho người mở tài khoản bên Mỹ rồi, nhưng cậu thực sự chắc chắn cái thứ cổ phiếu gì đó của bọn họ có thể kiếm tiền?
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Có thể.
Chỉ có một chữ, sau đó không lên tiếng nữa.
- Nghe lời cậu, dù sao chúng tôi không nhanh nhẹ như đầu óc cậu, cậu nói sao thì làm vậy, cùng lắm thì về nhà lái xe cho ông cụ.
Tào Tuấn Vĩ nói chuyện, sắc mặt đột nhiên thay đổi, động tác trên tay không ngừng đập vào vô lăng liên tục, nhưng vẫn không thể nào thay đổi kết quả, cả xe hơi sang trong rung động, không thể không đỗ lại.
- Oạch! Bị đâm rồi!
Tào Tuấn Vĩ chửi một câu trong miệng, sắc mặt thoáng cái liền trầm xuống.
Một con xe đẹp vốn vẫn luôn đi theo sau chiếc xe sang trọng của Tào Tuấn Vĩ, từ đầu đến cuối muốn vượt xa nhưng đều không toại nguyện, kết quả tên này cũng là một nhân vật hung hãn, thừa lúc Tào Tuấn Vĩ nói chuyện với Từ Quân Nhiên không chú ý, đùng đùng ép và vượt xe từ bên phải không nói, còn cố ý vặn đầu xe sang bên này một chút, Tào Tuấn Vĩ suy nghĩ theo bản năng, nhưng vẫn không thể tránh được va chạm.
Hai chiếc xe đều dừng lại, biển phía trước chiếc xe đẹp trị giá bốn năm mươi vạn đó còn là biển của quân đội, hai người đàn ông mặc thường phục từ trên xe bước xuống, miệng chửi bằng giọng thủ đô, một người đi kiểm tra tình hình hỏng hóc của xe, một người hùng hổ tới gõ cửa xe của Tào Tuấn Vĩ, Tào Tuấn Vĩ không nhúc nhích, cũng không cho Từ Quân Nhiên xuống xe, ngược lại thần sắc bình tĩnh đốt điếu thuốc nói:
- Cậu thật có phúc, chờ xem chuyện vui đi, xem anh hai ta xử cậu như thế nào.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu:
- Xử lý chút là được rồi, sắp sang năm mới.
Người bên ngoài gõ cửa hồi lâu thấy Tào Tuấn Vĩ không thèm để ý tới y, lập tức giận tím mặt, nhấc chân đá mạnh cửa xe, vì đang đi giày da, phát ra một loạt tiếng vang bùm bùm, lúc này Tào Tuấn Vĩ không vui vẻ gì, chiếc xe đẹp được lái từ Lĩnh Nam về thật không dễ dàng gì, còn chưa kịp khoe được mấy người bạn, làm sao dễ dàng để người khác làm hỏng được. Anh ta không chút hoang mang trước tiên lấy cặp kính râm từ trong hộp kính đeo lên mắt mình, giả bộ như một người rất có văn hóa bước xuống từ trên xe rồi reo lên:
- Cái anh sao lại có cái bộ dạng như vậy, có chuyện gì từ từ nói chứ.
Nghe khẩu ngữ đó, người không biết còn cho rằng anh ta là thương gia từ phương nam tới.
Từ Quân Nhiên cười khúc khích trong xe, cái tên Tào Tuấn Vĩ này cũng không biết nghĩ gì, mà lại chơi trò giả heo ăn thịt hổ.
Quả nhiên, hai người kia thấy Tào Tuấn Vĩ há miệng nói một câu khẩu âm nơi khác, cộng thêm biển số xe cũng là của Lĩnh Nam, lập tức khí thế hừng hực, trừng mắt chỉ tay vào mũi Tào Tuấn Vĩ ngoác miệng chửi, Tào Tuấn Vĩ vẫn cứ làm ra vẻ như trước, nổi giận nói:
- Sao lại chửi người!
- Chửi thẳng cậu thì sao, tôi còn muốn đánh cậu đấy!
Hai tên đàn ông vung tay muốn đánh Tào Tuấn Vĩ, mà lúc này cảnh sát giao thông đúng lúc di tới, nhìn thấy biển số xe quân đội chữ đen nền trắng phô trương của chiếc xe đẹp, trong lòng lập tức có sự chuẩn bị, chỉ hòa nhã khuyên giải:
- Đừng đánh đừng đánh, có chuyện gì từ từ nói.
Có cảnh sát khuyên can, hai người đàn ông bên trong xe kia càng trở nên hung hăng, chỉ vào Từ Quân Nhiên ngồi trong xe chửi, không biết phải làm sao, Từ Quân Nhiên đành phải bước ra khỏi xe, người tựa vào mui xe phía trước nhìn xem Tào Tuấn Vĩ lừa người như thế nào.
Lúc này vừa hay là giờ cao điểm xe cộ đi lại buổi trưa, hôm nay là hai mươi chín tháng chạp, ngày mai là tết âm lịch, những người vội vã về nhà cũng không ít, vì sự day dưa này của bọn họ, con đường này trong chốc lát bị tắc mất một nửa, xe cộ phía sau không ngừng rú còi, cảnh sát giao thông sốt ruột vô cùng nhưng không thể làm gì được, Tào Tuấn Vĩ vẫn dùng khẩu âm tiếng phổ thông Lĩnh Nam để giải thích, nói mình lái xe bình thường, xe quân đội phạm luật trước, còn muốn đánh người, chẳng nói đạo lý.
Hai tên đàn ông kia dường như bị thái độ của Tào Tuấn Vĩ chọc giận, không cãi lời nào, quay người vào trong xe cầm một cái côn sắt xuống, bước như bay về hướng chiếc xe con sang trọng nện xuống, trong miệng chửi mắng bậy bạ.
Từ Quân Nhiên không thể để anh ta phá xe thật, một tay chống mui xe phía trước, chân quét một đường đạp tên đó té xuống đất.
- Mẹ kiếp, Màydám đập xe ông, không muốn sống nữa đúng không!
Tào Tuấn Vĩ giận tím mặt, cũng chẳng còn tâm tư đùa giỡn nữa, bước về phía trước một cước đá vào bụng của đối phương, khiến cho tên đó ngồi chồm hỗm, Tào Tuấn Vĩ cũng không khách sáo, bước vụt qua, lúc đó liền đánh tên đó ngã xuống đất không bò dậy nổi.
Lúc này con rồng xe cộ đã xếp dài cả một cây số, tiếng rú còi liên tiếp, xem ra có không ít người đều bị tắc nghẽn tại đây rồi.
Cảnh sát giao thông bên cạnh thấy choáng váng, thầm nghĩ hai vị này ra tay cũng hơi độc ác một chút rồi, đây đâu phải là đánh nhau ẩu đả, rõ ràng là điệu bộ muốn đánh chết người.
Nhìn con xe mấy chục vạn đó, Tào Tuấn Vĩ cười hắc hắc, quay đầu về phía Từ Quân Nhiên:
- Đùa à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận