Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 598: Đánh nhau rồi.

- Anh Từ, sao anh giấu kỹ thế.
Trương Mai cười nói với Từ Quân Nhiên. Vừa rồi cô ta còn hùa theo Lâm Viễn gọi Từ Quân Nhiên là cán bộ Từ cơ đấy.
Từ Quân Nhiên đã từng gặp quá nhiều trường hợp trước ngạo mạn sau cung kính kiều này rồi. Hắn đã mất cảm giác với nó nên cười cười rồi nói:
- Tôi nói rồi. Tôi công tác ở huyện Phú Lạc.
Lâm Viễn cười méo xẹo. Vừa rồi gã mới nhớ ra Từ Quân Nhiên là ai. Ông già nhà gã đã từng nói vài lần về hắn. Đây là Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất tỉnh Tùng Hợp. Hắn còn được bậc thủ trưởng cao nhất nói về tiêu chuẩn của thanh niên ưu tú nhất. Phó bí thư huyện ủy Phú Lạc là hắn, chủ tịch huyện Từ Quân Nhiên.
Người ta quả thực không hề khoác lác. Dù là Chu Quang Minh hay Tiền Khiêm Ích đều không quản được hắn. Những người đó dù có bằng lòng với hắn hay không nhưng nếu gặp đều phải tỏ thái độ cung kính chào hắn một tiếng chủ tịch huyện.
- Chủ tịch Huyện Từ, có chỗ nào thất lễ ngài bỏ qua nhé.
Lâm Viễn cũng là người thông minh. Gã hiểu lúc nào nên căng, lúc nào nên thôi. Người ta là người ngang cơ với ông già nhà mình. Gã thì có gì để so sánh với hắn. Chuyện hôm nay đã trở thành câu chuyện cười lớn như vậy, đồn ra ngoài không chừng mọi người còn cho rằng chủ tịch thành phố Lâm cố ý chơi chủ tịch huyện Từ. Mà lúc đó nếu để bí thư thành ủy Trần tức giận thì e rằng gã còn bị ông già mắng cho một trận.
Từ Quân Nhiên cười cười, nói:
- Không sao. Cũng tại tôi không nói rõ mà.
Hắn không để ý chuyện này. Lâm Viễn đối với Từ Quân Nhiên cũng chỉ như một đứa trẻ chưa lớn. Tuy mọi người tuổi tác không hơn nhau là mấy, thậm chí Lâm Viễn có khi còn lớn hơn hắn mấy tuổi.
- Ha ha, anh Từ trẻ như vậy đã làm chủ tịch huyện. Hâm mộ quá đi mất.
Tiểu Hoa cũng cười nói chen vào. Tuy tuổi trẻ ngông cuồng, nhưng mấy người trẻ tuổi ngồi ở đây cũng không phải là những người không biết gì. Một chủ tịch huyện trẻ như vậy, sau này tiền đồ phát triển sẽ lớn lắm.
Từ Quân Nhiên cười bình tĩnh. Hắn cũng chẳng để ý những lời nói này.
Thôi Tú Anh ngược lại cảm thấy rất vui vẻ. Cô không nghĩ mọi chuyện hôm nay lại có diễn biến như vậy.
Tiền cơm Lâm Văn đã thanh toán cả. Sau khi ăn cơm, mọi người rũ nhau đi khiêu vũ. Mọi người nói bên bệnh viện số 1 vừa mở một sàn nhảy. Tuy lúc này vẫn chưa có karaoke nhưng Từ Quân Nhiên biết, Lâm Vũ Tình đã chuẩn bị mở một quán dưới sự chỉ điểm của hắn. Cô đang chuẩn bị đưa karaoke và vũ trường vào Trung Hoa. Còn vũ trường mà đám Thôi Tú Anh nói chắc chỉ là một nơi để những thanh niên bí mật gặp gỡ tụ họp mà thôi. Dù sao, xã hội của những năm 80 vẫn đang ở trong giai đoạn chuyển đoạn.Thanh niên đều thích nhảy nhót ca hát.
- Đi cùng em nhé. Một lần thôi. Em chưa được đi tới đó bao giờ.
Thôi Tú Anh nhìn Từ Quân Nhiên bằng ánh mắt chờ đợi.
Từ Quân Nhiên cười vẻ bất lực. Hắn chẳng thích đi tới những chỗ huyên náo. Có điều hôm nay Thôi Tú Anh đang vui. Hắn cũng không muốn làm cô mất hứng. Thế là, bất đắc dĩ, Từ Quân Nhiên đành chấp nhận gật đầu cười đồng ý.
Từ chỗ ăn cơm tới bệnh viện số 1 cũng không xa lắm. Cả đám rồng rắn kéo nhau đi bộ tới đó. Thôi Anh Tú vui vẻ kéo tay Từ Quân Nhiên. Trong miệng cô đang nhẩm giai điệu của một bài hát không tên nào đó.
Vũ trường đã ở trước mắt, tiếng nhạc xập xình. Mấy cô gái tỏ vẻ rất vui vẻ, ríu rít nói cười. Nhìn vũ trường được trang trí rất ổn, Từ Quân Nhiên bất giác nở ra một nụ cười. Xem ra, nó phải có cái bệ đỡ khá lớn. Nếu không, ở thời đại này khó mà mở được một nơi như thế này.
Đúng lúc này, một người từ bên cạnh chạy qua. Thôi Anh Tú không cẩn thận bị người đó quệt phải. Cô nghiêng người, kêu ối một tiếng sợ hãi. Từ Quân Nhiên nhanh chóng ôm lấy eo cô giữ lại. Có điều, mắt mũi cô đã ứa nước mắt, chứng tỏ cú va đập vừa rồi khá đau.
Từ Quân Nhiên nhướng mày, đang chuẩn bị đợi kẻ kia xin lỗi là mắng cho vài câu, thì không ngờ kẻ đó lại cất giọng chửi thề:
- Con mẹ mày. Mù à.
Sắc mặt lập tức trở nên khó coi, Từ Quân Nhiên đột nhiệt nổi giận đùng đùng. Hắn nhìn đối phương, trầm giọng quát:
- Xin lỗi ngay.
- Xin lỗi bà mày à.
Kẻ đó không thèm để ý tới Từ Quân Nhiên. Sau khi mắng trả một tay, gã đưa tay hướng về phía Từ Quân Nhiên như muốn cho hắn một cái bạt tai.
Ánh mắt Từ Quân Nhiên run lên. Hắn đưa tay giữ tay tên tiểu tử kia lại, đồng thời tặng gã một cước. Tên tiểu tử quỳ sụp xuống đất, miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
- Xin lỗi. Ngay.
Giọng nói của Từ Quân Nhiên lạnh như một mũi dao.
- Tao đ…..
Lời của tên tiểu tử còn chưa dứt, đã bịTừ Quân Nhiên giẫm mạnh chân lên lưng. Chỉ hơi dùng lực một chút gã đã kêu ầm lên rồi. Cảm giác của gã lúc này chẳng khác gì bị núi Thái Sơn đè lên người vậy. Cả người bò rạp dưới đất, miệng mũi dí sát xuống nền nhà.
Từ Quân Nhiên cắn răng, từ từ ngồi xổm xuống. Hắn nhả từng chữ một:
- Tôi cho cậu một cơ hội cuối. Xin lỗi. Sau đó tôi sẽ thả cậu. Nếu không hôm nay tôi không đảm bảo cậu có thể lành lặn rời khỏi chỗ này.
Tâm trạng của hắn vốn đã không ra gì. Công việc trong huyện gặp nhiều rào cản. Là một chủ tịch huyện mà có mỗi việc xử lý trưởng phòng tài chính cũng bị bao người ngăn trở. Hôm nay vừa bị người ta coi thường ngay trên mâm cơm. Kết quả, tên tiểu tử tóc dài này hôm nay coi như xui xẻo vì lại trở thành cái thớt cho hắn chém.
Sự việc nói thì dài nhưng thực ra diễn ra chỉ trong mười mấy giây. Tên tiểu tử kia không ra ngoài một mình. Nhanh chóng, đồng bọn của gã phát hiện sự bất thường. Mấy tên thanh niên quần áo lòe loẹt đồng loạt xông tới.
- Anh Từ, có người muốn kiếm chuyện?
Biểu hiện của Lâm Viễn lúc này khiến Từ Quân Nhiên hơi ngạc nhiên. Gã không trốn một bên mà ngang nhiên đi tới bên cạnh hắn.
Từ Quân Nhiên cười gằn một tiếng. Hắn đẩy Thôi Tú Anh sang cho Lâm Viễn, khẽ trầm giọng:
- Trông cô ấy cho tử tế.
Nói xong, hắn quay mặt về phía mấy tên thanh niên.
Lúc này, thanh niên đánh nhau thường thích dùng dao găm của quân đội. Đây là loại dao găm ba cạnh. Nếu đâm vào người chảy máu rất nhanh mà không mất mạng. Chỉ chốc lát, nó có thể khiến đối phương mất khả năng chiến đấu. Lúc đó, một tên đầu trọc cầm dao găm nhắm thẳng phía Từ Quân Nhiên lao tới.
Từ Quân Nhiên chỉ nghiêng người sang trái một chút rồi bắt cánh tay của gã. Hắn bẻ quặt một cái, cánh tay của gã ngay lập tức như bị rời ra. Con dao găm sắc nhọn đâm thẳng vào tay của gã.
- Á …
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tên đầu trọc ngồi sụp xuống ôm lấy cánh tay mình kêu thảm thiết. Máu tươi ròng ròng chảy ra từ kẽ tay của gã.
- Tôi nói lại một lần nữa. Xin lỗi.
Tiếng của Từ Quân Nhiên lại vang lên sắc lạnh như dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận