Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 766: Quấy rối người đẹp

Chỉ có điều, nếu như cô gái này từng gây sự hiểu lầm cho người khác thì không còn đẹp nữa rồi.
Bây giờ, Từ Quân Nhiên còn đang cao hứng. Nhưng, được chứng kiến bộ mặt của đối phương, chỉ trong nháy mắt sự cao hứng đó liền biến mất.
-Sao lại là cô?
Từ Quân Nhiên kinh ngạc, nhìn cô gái xinh đẹp phía trước đang cười ha ha.
-Buồn cười như vậy sao, chị Từ?
Từ Quân Nhiên nói. Cô gái trước mặt hắn, đúng là Từ Lệ bạn tốt của Cung Nhược Nam. cũng là người lần trước đã nhầm Từ Quân Nhiên là nhân viên phục vụ và còn đùa giỡn.
Gần đây, Từ Lệ khá bận. Nghe nói hình như cô đi nơi khác. Hôm nay, Từ Quân Nhiên không hề nghĩ người tới lại là cô.
-Làm sao mà không cười được. Cái cậu này có phải lại cõng em Băng Hân ăn vụng kia không?
Từ Lệ cười hì hì nhìn Từ Quân Nhiên. Cô biết Tạ Băng Hân, tuy không là người quen, nhưng cũng nói chuyện được.
Từ Quân Nhiên liếc mắt. Đối với người phụ nữ thành thục, khêu gợi này theo bản năng hắn có chút sợ hãi. Không biết vì cái gì, với thân phận của mình, Từ Lệ không hề sợ hãi chút nào mà hứng thú đùa giỡn với chính hắn – một “tiểu xử nam ngây thơ”. Nếu Từ Quân Nhiên là một thiếu niên ngây thơ thì cũng thôi đi. Nhưng, vấn đề là hôm nay, linh hồn hắn sớm đã trải qua nhân thế tang thương. Đối mặt với những khiêu khích nóng bỏng, nếu nói tâm hồn không xao động là nói dối. Không phải cô gái này là bạn vị hôn thê của mình thì Từ Quân Nhiên đã nảy sinh ý xấu rồi.
Ho khan vài tiếng, Từ Quân Nhiên nghĩ nghĩ rồi quay người đi ra chỗ quán bar. Có từ Lệ ở đây, hắn không có lý do để giả làm nhân viên phục vụ nữa. Hắn đi tới chỗ khác có khi lại gặp việc hay đấy.
Ra khỏi cánh cửa, nhìn vào bóng đêm, Từ Quân Nhiên lên xe của mình lái đi. Một lúc sau, hắn tìm được một nhà phòng khiêu vũ và đi vào. Vừa vào cửa, hắn nghe thấy tiếng nhạc điếc tai nhức óc.
Từ Quân Nhiên tự tìm một chỗ ngồi. Trên sân khấu đang trình diễn một cảnh vũ nữ thoát y vũ càng làm cho người xem bị khiêu khích. Đương nhiên, chỉ cần bỏ tiền ra thì ở nơi đây, làm gì cũng có thể.
Lúc này, xa xa có một cô gái với vóc dáng rất kháđã thu hút sự chú ý của hắn. Chiếc váy màu đen làm nổi bật da thịt như tuyết trắng mềm mại của cô gái cùng dáng người như vẽ. Khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm. Đôi mắt thanh tịnh xinh xắn, mở to. Cái miệng nhỏ nhắn như trái đào hồng. Cái má trắng, mịn màng dù có giận ai cũng như đang cười. Chiếc váy đen càng làm đôi chân trần lộ ra làm lòng người lay động. Thực là sắc nước, hương trời. Thoạt nhìn, cô giống như một người có tri thức bậc cao.
Từ Quân Nhiên đánh giá cô gái này rất kiêu ngạo. Cô một thân, một mình ở đây nhảy múa. Xung quanh, không ít nam nhân có thiện chí đang chọc ghẹo cô. Còn cô gái kia, dường như không hề quan tâm đến họ. Dáng người cô phô ra để cho rất nhiều người rục rịch muốn động. Có không ít lang sói thỉnh thoảng dùng thân liếm cái thân thể kia của cô gái.
Lúc này, là buổi chiếu phim tối ở Hoa Hạ tạm thời chưa hoành tráng như sau này. Đồi trụy và độc, hai thứ này là đồ cao cấp của địa phương xuất hiện. Nhưng, càng nhiều nữa thì là những kẻ… kia lưu manh, du côn chỉ có ở những nơi như thế này mới có thể phát tiết cái thứ tinh lực trong người.
Giống như hiện tại, cô gái kia đường hoàng trong sàn nhảy, sẽ có người vừa ý cô.
Rất nhanh, mấy nam nhân mặc sơ mi hoa vây lại. Họ nhanh chóng đuổi người bên cạnh cô gái. Không nói chuyện gì, chúng chỉ cười hì hì lượn quanh cô gái.
Cô gái là người thông minh, quan sát thấy xung quanh không ổn liền định rời khỏi. Cô không nghĩ là đám người kia đã sớm chuẩn bị, nên mặc cho cô gái đi như thế nào thì đám người đó đều vây quanh. Cô gái thấy thế không nói gì thêm, tiếp tục theo âm nhạc ưỡn ẹo thân thể. Dù sao, đây cũng là nơi công cộng, phòng khiêu vũ có bảo vệ nên cô nghĩ họ không dám làm càn quá mức.
Đám người kia vây quanh cô gái. Không ít người không muốn dính tới họ nên chủ động giữ khoảng cách. Nếu không phải có rất nhiều người ở đó thì đám người kia không kìm nén được muốn nhào tới rồi. Có lẽ cô gái kia muốn đến nơi này nên không kinh hoảng chút nào.
Từ Quân Nhiên đứng bên thờ ơ, lạnh nhạt quan sát đám người.
- Các người muốn làm gì ?
Giọng cô gái tức giận. Cô tiếp quản Công ty của mẹ đã nhiều năm lại ngồi ở vị trí cao, khởi xướng, nạt nộ vênh mặt, hất hàm sai khiến. Bọn lưu manh kia trong lúc nhất thời bị hù dọa.
-Ha ha, tới đây tự nhiên là tôi muốn khiêu vũ.
Người cầm đầu đám du côn kia xuất hiện. Đó là một thanh niên nho nhã, khoảng hơn hai mươi tuổi.
Đôi mi thanh tú cau lại, cô gái nhìn thanh niên kia và nói:
- Tôi không biết anh.
Tiếng âm nhạc vang lên. Từ Quân Nhiên nhìn cô gái kia. Hắn sững sờ, không nghĩ tới người đó là Lý Vân. Lần trước, tại Lĩnh Nam, hắn đã gặp cô gái này. Lập tức, hắn mỉm cười xem kịch vui: cô gái kiêu ngạo ứng đối với đám lưu manh này như thế nào.
Từ Quân Nhiên lờ mờ nhớ ra người trẻ tuổi kia là con của Phó Cục trưởng Cục Công an Thủ đô. Không biết gã ta họ tên gì, bỏi cái đám con cháu này không có tư cách nói chuyện với Từ Quân Nhiên chứ đừng nói là được hắn nhớ tên họ.
- Cô bé, anh là Đàm Vọng Đông. Chúng ta làm bạn nhé.
Thanh niên đó cười, nói với Lý Vân.
Cô nhìn đối phương, lắc đầu:
-Không có hứng thú.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô đã thấy tức giận. Hôm nay, vốn tâm trạng không tốt nên cô tới đây để thư giãn chút ít. Cô không nghĩ sẽ gặp bọn người này, thật là không may.
Đàm Vọng Đông liếc mắt, đám người kia lập tức bao quanh Lý Vân. Chúng đều là côn đồ trên phố. Có con của Phó Cục Trưởng công an thành phố làm hậu thuẫn nên chúng chẳng hề e ngại. Chỉ thấy Đàm Vọng Đông mượn ngọn đèn u ám che dấu can đảm vuốt, nắm bờ mông đẫy đà khỏe đẹp cân đối của Lý Vân theo tiếng nhạc ầm ĩ.
Lý Vân run lên. Dường như cô rất có kinh nghiệm ứng đối với loại này. Cô không la to mà quay đầu nhìn xung quanh muốn đổi vị trí. Nhưng, người chung quanh như thủy triều, lại chen chúc rất đông nên cho dù là nửa bước cô cũng khó rời đi.
Vì vậy Lý Vân dừng lại. Nhìn hai tay Đàm Vọng Đông vươn ra, vuốt ve, cô lạnh lùng nói:
-Họ Đàm. hôm nay Ngươi có lá gan to trêu ta. Ngươi không sợ ta quay đầu lại tìm giết chết ngươi sao?
Cô thực sự tức giận. Hôm nay, tâm trạng của cô không tốt lại gặp tên trơ tráo này, thật là vô cùng khó chịu.
Đàm Vọng Đông sững sờ khi nghe Lý Vân nói. Hắn không nghĩ tới cô gái này còn có thể nói như vậy. Xem ra, cô cũng là nhân vật độc đấy. Nói không chừng, sau lưng cô còn có chỗ dựa. Lúc này, ở hắn, tinh trùng đã lên não, nên không nghĩ ngợi được nhiều. Hắn cắn răng một cái. Đưa tay vén váy sa mỏng màu phấn xanh nhạt, rồi thăm dò vào chính giữa hai bắp đùi thon dài.
Lý Vân vừa sợ, vừa giận, ánh mắt không giấu phẫn nộ. Đột nhiên, cô biểu lộ hồi hộp, há miệng muốn kêu rồi lại cố nhịn:
-Hỗn láo, ngươi chớ quá mức!
Cô chuyển động bờ mông muốn tránh bàn tay Đàm Vọng Đông. Nhưng tay Đàm Vọng Đông đã sờ soạng lên cấm địa. Cô gái kinh hãi khép chặt đùi, rồi lập tức buông ra. Đại khái là kẹp chặt bắp đùi cũng là kẹp chặt tay người này lại. Như thế, chẳng phải là cho sắc quỷ được hưởng thụ.
-Ha, ha, còn là một người rất nhạy cảm.
Khuôn mặt Đàm Vọng Đông nở một nụ cười hèn mọn bỉ ổi. Gã nhón mũi chân để thân thể của mình dán thật chặt vào mông Lý Vân. Thậm chí, cô cảm giác được cái kia trên người hắn dựng lên chọc vào bờ mông của cô.
Nhìn màn kia, từ Quân Nhiên không nhịn được cười. Lý Vân có cặp đùi thon dài, lại đi giày cao gót. Đàm Vọng Đông chỉ cao hơn một mét sáu mươi. Hắn đưa thân thể của mình dán tại vị trí lý tưởng nên nhất định phải nhón mũi chân.
Đàm Vọng Đông hưng phấn để thân thể của mình kề sát Lý Vân. Nửa thân không ngừng nhún nhảy, thực hiện trò hề.
Cách đó không xa, Từ Quân Nhiên nhìn hành động của đôi trai gái này. Hắn chứng kiến Đàm Vọng Đông híp đôi mắt lại thưởng thức. Trong lòng Từ Quân Nhiên không thể giải thích được, như có một ngọn lửa bốc cháy lên.
“Mẹ ơi, yêu tinh kia thực sự là hút người a”
Từ Quân Nhiên âm thầm thán một câu.
Hắn không phải loại người chưa dính khói bụi trần gian. Bây giờ, hắn là một xử nam. Nhưng, trước đây, hắn cũng đã ăn tủy trong xương mới biết chỗ nào của người đẹp là hấp dẫn. Từ lâu, hắn không ăn mặn rồi. Vốn tại bar Dạ sắc hắn bị Từ Lệ khơi gợi lên lửa. Hiện tại, hắn thấy một màn kia nên trong nội tâm làm sao không có cảm giác như vậy.
Trong sàn nhảy, Lý Vân tức giận lắc lư bờ mông chỉ muốn thoát khỏi va chạm của người đàn ông kia. Ngược lại, sự tức giận đó chỉ khiến cho Đàm Vọng Đông càng thêm phấn khởi. Hắn đem hai tay từ dưới vươn vào trong váy người đẹp ôm lấy bắp đùi của cô. Nửa thân dưới phập phồng dán chặt lấy bờ mông chuyển động của cô gái theo chuyển động gia tốc.
Rốt cục, Lý Vân không còn cách nào khác để nhẫn nại với sự sỉ nhục tới cực điểm. Cô cắn răng, khuôn mặt tỏ ra cực kỳ căm giận. Cô hung hăng đạp một đạp. Giày cao gót xứng đáng là vũ khí phòng sói tuyệt hảo. Chân cô dẫm đạp lên chân Đàm Vọng Đông.
- Con điếm thối. Con mẹ nó!
Bị một cô gái như vậy tìm cách phản ứng lại, Đàm Vọng Đông có cảm giác bị mất mặt. Gã tức giận mắng một câu rồi đưa một tay giáng thẳng vào mặt Lý Vân một cái bạt tai. Gã không nghĩ tới cổ tay lại bị đau. Gã muốn nâng tay lên mà không được.
Cảm giác tay mình bị người ta tóm lấy. Đàm Vọng Đông không chút do dự quay lại mắng to:
-Việc không liên quan tới ngươi mà dám nhúng vào. Ngươi không muốn sống nữa sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận