Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 489: Cậu muốn như thế nào.

Từ Quân Nhiên nhìn Diệp Hữu Đạo, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Anh Diệp, anh nói xem, Lôi Bạo với Tất Vân Đào, đều là người như thế nào?
Diệp Hữu Đạo dường như không ngờ Từ Quân Nhiên sẽ hỏi vấn đề này, ngẩn người một hồi sau bỉu môi nói:
- Đều cùng một giuộc.
Câu này của anh ta không hề vu oan cho hai tên kia, đều là người nổi tiếng ở huyện Phú Lạc, thật sự giống nhau, đều là thứ chả ra gì.
Từ Quân Nhiên bưng ly rượu trước mặt lên uống một ngụm, nghĩ một chút nói:
- Vụ án Tất Vân Đào, hai người rốt cục đánh đến mức nào rồi?
Diệp Hữu Đạo cũng biết Từ Quân Nhiên không đối phó với hai tên đó, chậm rãi nói:
- Cậu biết đó, hai bên đều không dễ chơi. Trịnh Thủ Nghĩa với bí thư Lôi đều cậy quyền, nếu không bí thư Lý cũng không bảo chúng tôi kết thúc vụ án, cũng may trong nhà người bị hại nhận được không ít tiền bồi thường, nếu không thì. . . hắc hắc . . .
Lời anh ta còn chưa dứt, Từ Quân Nhiên cũng hiểu ý anh ta rồi, nếu hai bên Lôi Bạo và Tất Vân Đào không đấu sức, chỉ sợ người bị hai ngay cả tiền bồi thường cũng không lấy được.
- Giúp tôi điều tra một chút, Lôi Bạo đã làm những chuyện gì trong huyện?
Từ Quân Nhiên đột nhiên mở lời nói mới Diệp Hữu Đạo.
Diệp Hữu Đạo ngẩn người:
- Ý cậu là?
Bất kể nói như thế nào, Lôi Bạo dù sao cũng là con trai thường ủy huyện Lôi Chính Vũ, bí thư Lôi phó bí thư huyện ủy, quản lý việc tuyên truyền, tuy Từ Quân Nhiên cũng là cán bộ cấp chánh khoa, nhưng muốn đối phó Lôi Chính Vũ, nhất định không thể thắng nổi.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, nói với Diệp Hữu Đạo:
- Yên tâm đi, tôi chỉ là muốn bí thư Lôi giúp một chuyện thôi.
Diệp Hữu Đạo do dự một chút, cuối cùng gật đầu:
- Tôi biết rồi.
Nói xong, ánh mắt Diệp Hữu Đạo nhìn Từ Quân Nhiên, hai người nhìn nhau cười phá lên, bọn họ đều hiểu, bắt đầu từ giờ phút này, hai người chân chính trở thành bạn đồng minh không chỉ là quan hệ bạn bè như trước.
Sở dĩ để Diệp Hữu Đạo điều tra Lôi Bạo, là do Từ Quân Nhiên cảm thấy, nếu mình muốn nắm rõ mọi chuyện của xã Trường Thanh, tên Lôi Bao này, có lẽ chính là bước đột phá.
Chưa đến mấy ngày, Từ Quân Nhiên liền nhận được chỉ thị của huyện, phương thức thi công thị trường nông sản xã Trường Thanh đã được xác định. Một công ty xây dựng tên là Phong Nguyên, điều khiến người khác bất ngờ chính là công ty xây dựng này lấy danh nghĩa công ty xây dựng của thành phố.
- Xem ra, Lôi đại thiếu gia cũng có quan hệ với bên thành phố.
Từ Quân Nhiên ngồi trên ghế so pha, người bên cạnh là Vương Hiểu Nhu đang giúp anh bóp chân.
Hôm nay Tạ Mỹ Quyên vào thành phố họp, Từ Quân Nhiên đến thị trấn, đang chán nản muốn chết nên anh liền chạy đến chỗ Vương Hiểu Nhu, cũng may Vương Hiểu Nhu có ở nhà, hai người lâu ngày không gặp, nên có một loại chút cảm giác kích thích như lén lút.
- Cậu không sợ bị chị Quyên phát hiện sao?
Vương Hiểu Nhu vừa bóp chân cho Từ Quân Nhiên vừa nhỏ giọng hỏi. Bây giờ xem như cô chấp nhận rồi, đời này gặp phải ma tinh như hắn xem như cô xui xẻo, trinh tiết cô giữ ba mươi mấy năm cho hắn thì thôi, ngay cả trái tim cũng trao cho hắn, mới mấy ngày không gặp, giống như người mất hồn vậy, trước đây thường nghe người ta nói người phụ nữ như thế nào một khi gặp được người đàn ông mình thương yêu sẽ trở nên ngốc nghếch. Khi đó cô còn cảm thấy họ nói quá, bây giờ mới biết, thì ra gặp đúng đối tượng, thì sẽ trở nên như vậy.
- Tôi không biết, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ nói cô ấy biết.
Từ Quân Nhiên cười khổ một hồi, chậm rãi nói. Nói thật, hắn rất áy náy với Tạ Mỹ Quyên, không chỉ có Tạ Mỹ Quyên, hắn cũng rất có lỗi với Lâm Vũ Tình, tuy hai người này không chỉ bày tỏ với hắn một lần, không yêu cầu danh phận gì, nhưng trong lòng Từ Quân Nhiên, vẫn cảm thấy xấu hổ với người ta. Hắn buột phải thừa nhận hắn rất đào hoa, mỗi người phụ nữ hắn đều thích như nhau, nhưng bình tĩnh xem xét, đào hoa vốn dĩ là một sai lầm.
Chuyện tình cảm, trước giờ không hề có lỗi lầm thật sự.
Từ Quân Nhiên thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Vương Hiểu Nhu. Bây giờ hắn chỉ có thể dùng cách này đề an ủi bản thân.
Ngày hôm sau, Từ Quân Nhiên trực tiếp đến thẳng cục kiến thiết huyện, lần này hắn đến thị trấn mục đích chính là giải quyết vấn đề thi công chợ nông sản, trước đây Từ Quân Nhiên đã biết, đơn vị thi công này là của Lôi Bạo. Xem ra y không biết đã trả giá Tất Vân Đào như thế nào, mới tóm được công trình này. Về phần Cát Đại Tráng được lợi gì, Từ Quân Nhiên cũng không biết, cũng không muốn đi tìm hiểu, điều hắn cần làm bây giờ, chính là để Lôi Bạo biết khó mà lui.
Cục trưởng cục kiến thiết huyện họ Tiền, thấy Từ Quân Nhiên đến liền tiếp đón rất nhiệt tình.
- Bí thư Từ, hôm nay ngài đến có việc gì không?
Cục trường Tiền vẻ mặt rạng rỡ, người không biết còn cho rằng ông ta là bạn bè thân thiết với hắn, nhưng trên thực tế, quan hệ giữa hai người ngoài hội nghị ra, hôm nay là lần gặp mặt riêng tư đầu tiên.
Từ Quân Nhiên cũng biết đối phương cũng chỉ khách khí thôi, nở nụ cười đón lấy điếu thuốc người ta đưa tới, mồi thuốc xong mới thành thật nói với cục trưởng Tiền:
- Cục trường Tiền, hôm nay tôi đến là muốn hỏi vấn đề liên quan đến đơn vị thi công chợ nông sản xã Trường Thanh, huyện suy nghĩ về phương diện nào, mà quyết định cho công ty xây dựng Phong Nguyên tiến hành?
Nếu muốn phát triển trong quan trường, vậy thì phù nề của cấp trên càng đáng quan tâm hơn sống chết của người thân, chó nhỏ của cấp trên càng đáng được vuốt ve hơn con mình. Từ Quân Nhiên không tin, nếu không có người bảo hoặc hỏi thăm, cục trưởng Tiền như ông ta sẽ đưa ra giấy chứng nhận chứng minh công ty xây dựng Phong Nguyên có tư cách tham gia thi công chợ nông sản xã Trường Thanh cho chính quyền huyện hay không, Từ Quân Nhiên muốn biết, đằng sau Lôi Bạo, rốt cuộc là lãnh đạo huyện ủy nào?
Quả nhiên, cục trưởng Tiền do dự một hồi, cười ha ha, nhìn Từ Quân Nhiên cười:
- Bí thư Từ cậu không phải làm khó người anh già này sao?
Đối với cục trưởng Tiền, Từ Quân Nhiên có lẽ là người may mắn nhất huyện, rất được lãnh đạo ưu ái. Nhưng, đó không đồng nghĩa với việc Từ Quân Nhiên hắn có thể khiến cho cục trưởng Tiền như ông đây thay đổi thái độ. Kiêng kỵ không có nghĩa là sợ hãi, đây là tâm trạng của rất nhiều người trong quan trường. Đối mặt với một tân binh non nớt mới ra đời như Từ Quân Nhiên, lãnh đạo cấp chánh khoa làm mười mấy năm trong huyện Phú Lạc như cục trưởng Tiền đây, từ tận đấy lòng chẳng qua cũng chỉ là có chút ngưỡng mộ đố kị ghen ghét mà thôi, hơn nữa, khi ông ở độ tuổi Từ Quân Nhiên, khi đó chẳng là gì cả. Nếu không có trận đại nạn mười năm trước, e là cả đời ông chỉ có thể làm công nhân lò ngói.
Từ Quân Nhiên liếc mắt nhìn cục trưởng Tiền, hít một hơi thuốc lá, nhả ra những vòng khói không lớn không nhỏ, sau đó dập tắc đầu thuốc là vào gạt tàn, khóe miệng nở nụ cười tươi như châm chọc:
- Cục trưởng Tiền, con người tôi, trong mắt chỉ có hai loại người, một là bạn, hai là địch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận