Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 389: Cục diện huyện Phú Lạc.

- Quân Nhiên, sao tội gì cậu phải vậy…
Tạ Mỹ Quyên nhìn Từ Quân Nhiên, không nhịn được cất lời khuyên nhủ:
- Việc này nếu chuyển góc độ một tí thì cũng không phải là không được.
Từ Quân Nhiên lắc đầu, nói:
- Chị Mỹ Quyên, có lúc không thể quay đầu được. Chu Minh Kiều và tôi chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng có kết giao. Tự nhiên ông ta lại nỡ cho tôi một khoản tiền lớn như vậy, ông ta có mục đích gì? Đừng nói tới việc kết giao với tôi, mà bản thân Từ Quân Nhiên tôi cũng tự hiểu rằng bản thân tôi bây giờ không đáng giá nhiều tiền như vậy.
Tạ Mỹ Quyên nở nụ cười khổ. cô hiểu cách nghĩ của Từ Quân Nhiên. Hắn không muốn có quan hệ dây dưa nhiều với đám rắn độc này. Tuy nhiên, một người rất hiểu về tình hình của huyện Phúc Lạc như cô cũng biết, nếu Từ Quân Nhiên muốn lập được thành tích ở huyện này cần có mối giao tình với người như Chu Minh Kiều.
- Quân Nhiên, cậu…
Tạ Mỹ Quyên do dự một chút rồi khẽ nói:
- Chẳng lẽ cậu không biết à? Chủ tịch Huyện Vương và Chu Minh Kiều có mối giao tình rất tốt. Đắc tội với Chu Minh Kiều, cậu….
Từ Quân Nhiên nhướng mày. Hắn quả thực không nghĩ tới điều này. Không ngờ Chu Minh Kiều lại là người của Vương Trường Lâm. Có điều nghĩ đi nghĩ lại, Từ Quân Nhiên liền nở nụ cười. Chuyện ở công xưởng máy lần trước, bản thân hắn đã đắc tội với Vương Trường Lâm. Chí nhiều thì sợ gì đau. Giờ Từ Quân Nhiên không còn sợ sẽ đắc tội với vị chủ tịch huyện Vương nữa.
- Chị Quyên yên tâm. Chẳng có gì ghê gớm đâu.
Từ Quân nhiên nghĩ tới đây, khẽ mỉm cười nói với Tạ Mỹ Quyên cho cô yên tâm.
Tạ Mỹ Quyên thấy Từ Quân Nhiên cố chấp như vậy không biết làm sao đành thở dài than thầm.
- Ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn tôi mời.
Từ Quân Nhiên đột nhiên nói với Tạ Mỹ Quyên.
Tạ Mỹ Quyên liếc hắn một cái, nói:
- Vừa tan tầm đã bị Phùng Tuấn kéo tới chỗ cậu, tôi nào để ý được tới chuyện cơm nước.
Quan sát chỗ ở của Từ Quân Nhiên, Tạ Mỹ Quyên lại nói:
- Cậu cứ ở mãi nhà khách cũng không được đâu. Hay là thế này, tôi tìm giúp cậu một căn nhà gần đây cho cậu thuê, cũng phải có chỗ trú chân chứ, thế nào?
Từ Quân Nhiên nghĩ cũng cảm thấy lời nói của Tạ Mỹ Quyên rất có lí. Hắn ít nhiều cũng phải ở huyện Phú Lạc này mấy năm chứ ít à. Cứ ở nhà khách thế này quả thực không phải là cách hay. Người đông lắm chuyện đã đành, Từ Quân Nhiên cũng không thích môi trường ở đây. Giờ hắn chẳng có cách nào chứ không đã đi tìm mua nhà từ lâu rồi.
Suy tính một chút, Từ Quân Nhiên gật gật đầu, nói:
- Thế thì được. Tôi sẽ không khách khí với chị nữa.
Tạ Mỹ Quyên năm nay 31 tuổi, lớn hơn Từ Quân Nhiên tròn 7 tuổi. Hắn gọi cô là chị cũng chẳng có gì quá đáng. Tuy nhiên điều quan trọng là Tạ Mỹ Quyên là em họ của Chu Trạch Thành, Từ Quân Nhiên cũng muốn thông qua cách này phát tín hiệu tốt qua bên chỗ Chu Trạch Thành. Dù sao hắn cũng nhận ra được Chu Trạch Thành rất tốt với mình. Mà nguyên nhân đó chính là vì Chu Trạch Thành nhìn ra bối cảnh gia đình hắn chứ không phải vì hắn.
Từ Quân Nhiên biết rõ bản thân một khi đã được cân nhắc lên cấp Chánh Khoa thì chắc chắn sẽ đứng đầu một đơn vị nào đó. Đến lúc đó có đến tám chín phần là phải thay Vương Tường Lâm hay Mã Tụ Bảo. Như vậy cũng có nghĩa là Từ Quân Nhiên lúc đó sẽ trở thành xã trưởng hoặc bí thư đảng ủy xã. Mà ở vị trí nào thì hắn đều phải đối mặt với một vấn đề hết sức nghiêm trọng đó là làm thế nào có thể chỉ huy cả đám người ở xã đó. Nói thẳng ra là hắn sẽ chỉ là một lãnh đạo trên danh nghĩa, còn kỳ thực thì chẳng làm gì được ai.
Quan trường là một nơi rất coi trọng mối quan hệ và lí lịch. Từ Quân Nhiên vốn là không phải là người ở xã Trường Thanh. Không có tâm phúc đã đành, nhưng số cán bộ gần gũi với hắn cũng rất ít. Đến lúc đó dù Từ Quân Nhiên có muốn bắt người khai đao để gây dựng uy tín thì cũng phải đối diện với một cục diện khó khăn. Cục diện đó chính là chỉ cần hắn liên quan tới việc đuổi hay miễn nhiệm của một cán bộ xã thì chắc chắn sẽ phải thông qua thảo luận của đảng ủy xã và đảng ủy huyện. Đồng thời, quyết định cuối cục lại ở trong tay huyện ủy. Dù những cán bộ đó ở xã Trường Thanh trên danh nghĩa là thuộc cấp dưới của hắn, nhưng hắn chỉ có quyền đề nghị nêu danh thôi. Quyết định cuối cùng vẫn thuộc về huyện.
Nếu có thể thì Từ Quân Nhiên hi vọng quan hệ của hắn với lãnh đạo huyện không quá căng thẳng. Nhưng hắn cũng biết quan trường không có chỗ thừa cho việc ở giữa, có thể lựa chọn hoặc là đứng ở phe Tề Tam Thái, hoặc đứng sang phía Vương Trường Lâm. Hắn chắc chắn không thể được lòng cả hai. Vấn đề này tuy giờ không thực sự rõ ràng. Tuy nhiên, dần theo thời gian hắn cắm rễ ở huyện Phú Lạc, vấn đề này sẽ càng ngày càng rõ ràng hơn. Dù sao, nếu đã thành cán bộ cấp chánh khoa thì nhất định sẽ liên quan tới việc đứng ở đội ngũ nào.
Mà vấn đề khác ở huyện Võ Đức lúc ban đầu chính là lúc đó hắn có mối giao tình rất tốt với Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên. Chính vì vậy nên mặc hắn lựa chọn như thế nào đều không có sự sai sót, không đắc tội với ai. Nhưng giờ đây, Từ Quân Nhiên chỉ có thể lựa chọn một bên. Hay nói một cách khác là hắn phải chấp nhận đắc tội với bên còn lại.
- Cậu đấy. Tôi sẽ tìm chỗ. Sau đó cậu chuyển qua đó nhé.
Tạ Mỹ Quyên vừa cười vừa nói.
Từ Quân Nhiên bị những lời nói của cô cắt đứt dòng suy nghĩ. Hắn khẽ gật đầu. Hai người cùng đi ra khỏi nhà khách huyện ủy nơi hắn đang ở, đi đến một khách sạn nhỏ cách đó không xa.
Theo sự thâm nhập phát triển của cải cách mở cửa, miền Bắc bắt đầu dần dần có những khách sạn tư nhân. Dù đại bộ phận vẫn chỉ kinh doanh về ăn uống, nhưng Từ Quân Nhiên biết rõ chỉ vài năm sau, đến đầu những năm 90 thì cả Trung Hoa đâu đâu cũng sẽ thay đổi như vậy. Người ta càng ngày sẽ càng coi trọng hiệu quả và lợi ích kinh tế. Mà theo vậy, tiền trong tay con người ta sẽ càng ngày càng nhiều. Và đến cuối cùng nền kinh tế thị trường sẽ trở thành nền kinh tế chủ đạo.
- Giờ ở trên phố, người bày quán bán hàng ngày càng nhiều.
Tạ Mỹ Quyên gọi hai món, rồi quay sang nói với Từ Quân Nhiên.
- Mở sạp hàng nhỏ, thắng thì làm quan huyện, loa vừa vang lên, không làm chủ tịch tỉnh.
Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói lại câu đồng dao lưu truyền rộng rãi trên thủ đô. Hắn nói với Tạ Mỹ Quyên.
- Chị Tạ. Chị phải biết nước ta nghèo bao nhiêu năm nay. Dân ta sợ đói nghèo từ lâu rồi. Giờ khó khăn lắm mới thay đổi được chính sách, động viên phát triển kinh tế tư nhân. Chị nói xem quần chúng nhân dân không nắm chặt cơ hội này mới lạ ấy chứ.
Tạ Mỹ Quyên gật gật đầu đầy thâm ý. Từ Quân Nhiên nói rất có lý. Con người ta là như vậy, càng thiếu cái gì thì khát vọng đạt được nó càng lớn. Trước kia sau ba mươi năm trong thời kỳ xây dựng đất nước, Trung Hoa luôn luôn ở thời kỳ vô cùng thiếu thốn vật chất. Mà nói thẳng ra là nghèo.
Mà những người dân sợ nghèo của Trung Hoa giờ đột nhiên thấy được cơ hội phát triển trước mặt, một cơ hội có thể cho họ leo lên từ đói nghèo, đương nhiên không bao giờ dễ dàng buông tay.
Cho nên, Trung Hoa hiện giờ đang phấn chấn với trào lưu làm ăn mới như thế này căn bản cũng không có gì là lạ.
- Đúng rồi, trong huyện đã thảo luận về vấn đề chọn xã trưởng mới của xã Trường Thanh đấy.
Tạ Mỹ Quyên đột nhiên hạ thấp giọng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên sững sờ:
- Sao nhanh vậy?
Hắn quả thực không nghĩ mọi việc lại nhanh như vậy. Hắn vốn cho rằng, bản án của Hồ Đại Hải chắc cũng phải mất một thời gian. Chu Trạch Thành cũng nói rồi, dù sao cũng phải để đến sau Tết mới quyết định được.
Tạ Mỹ Quyên gật gật đầu, nói:
- Đêm qua, Vương Tường lâm đã chủ động nói thẳng với bên huyện ủy rằng hắn và Hồ Đại Hải cấu kết tự ý khai thác mỏ than Hồng Tinh.
Dừng một chút, cô nói vẻ thần bí:
- Buổi sáng còn mở cuộc họp thường ủy. Xem ra trong huyện cũng có nhiều biến đổi đấy.
Thái độ của Từ Quân Nhiên hết sức nghiêm túc. Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao Tạ Mỹ Quyên khuyên hắn không nên đắc tội với Chu Minh Kiều. Nói cho cùng thì ý của Tạ Mỹ Quyên chính là không hi vọng hắn vì việc này mà đắc tội với chủ tịch huyện Vương Trường Lâm. Mà vì đó có thể ảnh hưởng tới chuyện đề bạt của hắn ở xã Trường Thanh.
- Chị Mỹ Quyên, chị cảm thấy, chủ tịch huyện Vương và bí thư Tề, hai người thì người nào đáng tin cậy hơn?
Từ Quân Nhiên đột nhiên cất giọng hỏi Tạ Mỹ Quyên.
Tạ Mỹ Quyên sửng sốt mất một lúc. Nhưng cô trả lời theo bản năng:
- Tất nhiên là bí thư Tề rồi.
Lời vừa nói ra, cô đã hiểu ý của Từ Quân Nhiên. cô không dám tin hỏi:
- Ý của cậu là, bí thư Tề sẽ ủng hộ cậu?
Từ Quân Nhiên lắc đầu, nói:
- Tôi không biết bí thư Tề sẽ làm thế nào. Nhưng mà tôi tin ông ấy với tư cách là một đảng viên liêm khiết. Đừng quên rằng tôi cũng đã đến nhậm chức được gần một tháng rồi, rất nhiều sự việc không cần mọi người nói ra tôi cũng có thể tự nghe thấy, nhìn thấy.
Không thể không nói rằng từ Quân Nhiên không ngờ Tề Tam Thái lại là người như vậy. Trong thời gian ở nhà khách của huyện ủy, hàng ngày hắn đều ăn cơm ở ngoài, đương nhiên tìm hiểu được kha khá chuyện ở cái huyện Phú Lạc này. Phải thừa nhận rằng bia vàng bia bạc không bằng bia miệng. Có lúc một viên chức dù có thành tích nổi trội như thế nào, thái độ ôn hòa như thế nào thì trong mắt dân chúng, tất cả những chuyện xấu xa ở phía sau đều không che giấu được quần chúng.
So sánh với người dẫn đầu rất nổi tiếng trong phong trào cải cách ở huyện và thành phố Vương Trường Lâm thì Tề Tam Thái là đại diện của cán bộ kiểu cũ. Theo cách nghĩ của hắn thì những người như vậy tương đối thủ cựu, cách đối nhân xử thế ắt sẽ bảo thủ, thích dùng những kinh nghiệm trước kia của mình để phán xét sự việc. Mà tất cả các sự việc hắn tìm hiểu được quả thực đều như vậy. Tề Tam Thái là một quan chức rất lạc hậu, kiên quyết cho rằng phải ủng hộ chính sách của nhà nước một cách vô điều kiện. Nói theo lời của y thì hiểu cũng phải tuân theo mà không hiểu cũng phải tuân theo. Trung ương không bao giờ sai, sai là ở khả năng giải thích và khả năng chấp hành của các cán bộ cấp dưới chưa được đúng.
Tuy nhiên, người như vậy thì tác phong sẽ rất mực nghiêm túc. Cổng nhà Tề Tam Thái luôn đóng kín trong các ngày lễ tết. Cho dù là ai cũng không được vào. Ngay cả một cán bộ vừa được đề bạt muốn nhân dịp Tết tới nhà y cũng đừng có mơ. Ngoài ra, khi phải quyết định những nhiệm vụ quan trọng liên quan tới nhân sự, hoặc khi phải điều chỉnh cán bộ, ông ta thường ở nguyên trong văn phòng chứ không chịu về nhà, và cũng không chịu gặp gỡ ai để cho họ có cơ hội nói tình nói lý. Đồng thời lúc đó ông ta cũng sẽ ở cùng với hai cán bộ khác, không để cho ai có cơ hội dùng quan hệ cá nhân để xin xỏ.
Bề ngoài lãnh đạo khởi xướng cải cách, nhưng thực tế là chơi trò bịp bợm mưu lợi cá nhân như Vương Trường Lâm lại khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy một ông già thủ cựu như Tề Tam Thái lại đáng yêu hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận