Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 239: Dương Duy Thiên rất lạ.

Tâm tư Từ Quân Nhiên hiện tại hơi loạn, hắn đang nghĩ, trong huyện uỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết?
Không thể không nói rằng, Từ Quân Nhiên ở huyện Võ Đức ngày hôm nay, thực ra ngoài bí thư huyện uỷ Dương Duy Thiên, thì hoàn toàn không có lãnh đạo nào có thể lên tiếng hộ được nữa.
Ngày trước lúc Nghiêm Vọng Tung và Lý Đông Viễn vẫn còn ở đây, một số chuyện trong ban thường vụ huyện uỷ, Từ Quân Nhiên là người biết đầu tiên, vì thế cũng khiến cho hắn đưa ra những lựa chọn và phán đoán chính xác. Nhưng bây giờ hai người một người đã về hưu mang theo đội kiến trúc bên phía Bằng Phi, một người đã vào văn phòng công an thành phố, Từ Quân Nhiên bất ngờ phát hiện, bản thân ngoài Dương Duy Thiên ra, trong hội nghị thường vụ huyện uỷ, rõ ràng không có thường uỷ nào có lời nói có giá trị,
Điều này rất nguy hiểm!
Tục ngữ nói, trong triều có rất nhiều người tốt làm quan, không chỉ là nói quan trường thời cổ đại, mà trong chốn quan trường bây giờ cũng như vậy. Sở dĩ xuất hiện nhiều phe phái, thực tế về căn bản, chính là bởi vì mối quan hệ của bản thân mỗi người không giống nhau. Đối đã những người thân cận với mình, chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều so với những người xa lạ.
Làm quan cũng giống như làm người, có lúc một tin tức tưởng chừng như vô ý, nhưng lại có thể thay đổi cả đại cục.
Kết cấu quyền lực hoàn toàn không phải chỉ có gạch hay ngói tạo thành, mà là do kết cấu kiện tạo thành. Nội bộ kết cấu tồn tại nâng đỡ lẫn nhau. Nếu như một người nào đó xảy ra chuyện, chắc chắn không đơn thuần chỉ là vấn đề của một người, mà là nguyên nhân của kết cấu kiện. Nếu anh đơn giản cho rằng mình là một viên gạch, một viên ngói nhỏ bé, mà không suy nghĩ trở thành một phần tử của kết cấu kiện, thì có khó có thể tồn tại.
Rõ ràng là, hiện tại Từ Quân Nhiên đột nhiên phát hiện, bản thân đã nắm rõ cục diện trong huyện, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì.
Nếu như không có sự ủng hộ của Dương Duy Thiên, anh đã không có cách nào lấy được chút thông tin gì từ trong huyện.
Tình trạng này dù thế nào cũng không nên xảy ra.
Từ Quân Nhiên nghĩ tới đây, sắc mặt bắt đầu u ám dần, bởi vì hắn nghĩ tới một số chuyện, một số chuyện bản thân đã coi là chuyện cũ, nhưng bây giờ lại dần dần trở thành vấn đề to tát.
Đó chính là, nếu như không còn sự ủng hộ của Dương Duy Thiên, tất cả những gì Từ Quân Nhiên hắn đã làm ở huyện Võ Đức này chỉ như nước trong trăng, như kính trong hoa, giống như sự tồn tại của lầu gác trong không trung. Chỉ cần cấp trên hạ lệnh, là hắn sẽ phải rời xa nơi này, thành trò cười cho thiên hạ.
Thành quả đầu tiên của hai người cha con Kim Lệ và Kim Thừa Hữu đã thấy rồi, tác dụng của ruộng lúa nuôi cá rất tốt, kết quả sau khi thí điểm cho thấy, đặc điểm đất đai của huyện Võ Đức, phù hợp để mở rộng diện tích ruộng lúa nuôi cá toàn huyện, điều này cũng có nghĩa là, những gì Từ Quân Nhiên đã chủ trương, trong tương lai nhất định sẽ rất tốt đẹp. Theo con đường phát triển của nhà máy rượu và công ty kiến trúc, Từ Quân Nhiên cảm thấy, trong huyện có một số người suy nghĩ ngày càng linh động, thậm chí có vài người đã cho rằng, rời xa mình, mấy doanh nghiệp của công xã trấn Lý gia này, vẫn có thể phát triển như thường.
Kết quả của cách suy nghĩ như vậy, chính là Tần Quốc Đồng lại nghĩ ra tận dụng cơ hội mở rộng khu vực, tham gia nhiều hơn vào các nhà máy của công xã trấn Lý gia.
Từ Quân Nhiên lại càng tin rằng, chuyện này, Dương Duy Thiên nên cảnh giác, nhưng vì sao ông ta lại không nhắc nhở mình?
- Không đúng!
Từ Quân Nhiên đột nhiên phản ứng lại, Dương Duy Thiên không phải không nhắc nhở mình, ông ta có lẽ đã nhắc nhở mình rồi, nếu không, ông ấy căn bản không cần phải gọi mình từ thủ đô về, sau đó lại sắp xếp công việc cho mình với mấy vị trí tổ trưởng tổ phó như thế, hơn nữa còn thuộc danh nghĩa của huyện uỷ.
Lẽ nào, có thế lực của người nào đó, mà Dương Duy Thiên cũng phải kiêng nể, không dám phản kháng lại ư?
Từ Quân Nhiên nghĩ đến đây, trong lòng không ngừng tự cằn nhằn, đối với hắn mà nói, Dương Duy Thiên lại phải dùng nhiều phương thức khó hiểu như vậy để nhắc nhở mình, lẽ nào, thực sự đã xảy ra vấn đề gì sao?
Lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, thì bên tai vang lên tiếng của Tiêu Hồng Hoa:
- Quân Nhiên, Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hồng Hoa:
- Chủ nhiệm Tiêu, sao thế?
Tiêu Hồng Hoa cười khổ, lắc đầu:
- Không có gì, tôi gọi cậu mãi mà chẳng thấy cậu nói gì.
Anh ta cũng hiểu, mấy doanh nghiệp của công xã trấn Lý gia đều là tâm huyết của Từ Quân Nhiên, hiện giờ Tần Quốc Đồng đến chẳng nói đến câu thứ hai đã lấy đi //một nửa, đổi thành bất kì ai cũng sẽ không đồng ý.
Lông mày cau lại, Từ Quân Nhiên cười khổ:
- Thật ngại quá, tôi vừa nghĩ vài chuyện.
Tiêu Hồng Hoa thu dọn lại vài thứ, cùng Từ Quân Nhiên ra ngoài, vừa đi, vừa xoa thái dương, thần sắc xem ra không được tốt, chuyện hôm nay, trước đó hắn không nghe thấy lời đồn nào, quan trọng nhất là, Tần Quốc Đồng là Chủ tịch huyện, mà Tiêu Hồng Hoa lại là người của Dương Duy Thiên, thân là chủ nhiệm phòng phát triển xây dựng cải cách kinh tế, đối với Tiêu Hồng Hoa mà nói, ở vị trí thuộc hạ của Tần Quốc Đồng, chẳng thoải mái như thế.
- Chủ nhiệm Tiêu, anh cứ đi trước đi, tôi còn có chút chuyện.
Từ Quân Nhiên nghĩ một chút, nói với Tiêu Hồng Hoa.
Tiêu Hồng Hoa gật đầu:
- Tôi đi đến uỷ ban huyện làm việc, chiều gặp lại anh nhé.
Sau khi hai người mỗi người một đường, thái độ của Từ Quân Nhiên vô cùng nghiêm túc, hắn biết, Tiêu Hồng Hoa chắc là đi gặp Dương Duy Thiên, còn mình nên đi tìm ai đây?
Nghĩ một lúc lâu, mắt Từ Quân Nhiên bỗng sáng rực lên, nghĩ đến người được chọn.
Nhìn sắc trời, hắn bước về phía nơi mình cần đến.
- Anh cảm thấy Từ Quân Nhiên thế nào
Từ Quân Nhiên không biết được, sau khi Tiêu Hồng Hoa đến văn phòng bí thư huyện uỷ, Dương Duy Thiên vừa mới tiễn Phùng Hồng Trình và Trịnh Tuệ Bân đang tức giận đùng đùng về, liền hỏi Tiêu Hồng Hoa.
Một người khiến cho lãnh đạo phải nhận xét về mình, thật ra thì có chút không đúng, nhưng thời gian Tiêu Hồng Hoa cùng với Từ Quân Nhiên cũng không phải là ít, hơn nữa Từ Quân Nhiên làm việc cùng ông ấy, nếu nói lời không vừa tai, Từ Quân Nhiên có thể cùng làm việc với Tiêu Hồng Hoa không, không ai rõ hơn ông, hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng không thể coi là thân thiết, Dương Duy Thiên có thể tin tưởng được câu trả lời của Tiêu Hồng Hoa.
Sở dĩ hỏi Tiêu Hồng Hoa như vậy, là bởi vì lúc này Dương Duy Thiên cũng đang phân vân, bản thân nên làm gì, mới là tốt nhất cho cả huyện Võ Đức này.
Bình tĩnh mà xét, trong thâm tâm Dương Duy Thiên thì thích Từ Quân Nhiên, ông rất tín nhiệm Từ Quân Nhiên, hơn nữa còn rất hứng thú với năng lực làm việc cũng như cách giải quyết công việc cẩn thận của hắn. Nhưng, bản thân nhận cuộc điện thoại đó, khiến ông phải đối diện với một sự lựa chọn khó khăn, rốt cuộc nên từ bỏ hay kéo theo cậu ta đây?
Có những lúc không có chủ ý nhất định, một hành động hay một câu nói của người khác, cũng có thể hạ quyết tâm mở rộng cục diện.
Người mà Dương Duy Thiên đã chọn, chính là Tiêu Hồng Hoa.
Chính trị trên một ý nghĩ nào đó có thể nói là thứ dơ bẩn nhất trên thế giới này, giống như trong chốn quan trường thể hiện ra, ngập tràn những lời nói dối, sự dối trá, tham lam, xảo trá và hung tàn, một chính trị gia trưởng thành trong hoàn cảnh như thế, không nghi ngờ gì nữa chính là thiên tài ma quỷ, thiên tài trong giới ma quỷ. Nhưng đang mỉa mai tương lai của quốc gia. Nhất định phải từ những người này đưa ra quyết định, bởi vì bọn họ là những con sư tử cường tráng nhất của dân tộc. Bọn họ đã trải qua những cuộc tàn sát hắc ám nhất, khứu giác nhạy cảm hơn bất kì người nào, có thể nhìn thấu những cạm bẫy, Cũng có thể khua nanh múa vuốt, chuẩn bị sẵn sàng để nghênh chiến khi gặp nguy hiểm. Mà những người lương thiện thuần phác, lúc đó vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ. Bọn họ sống một cách đơn giản và bình thản, dựa vào sự bảo hộ của một số người, điều này rất mâu thuẫn, mà lại không mâu thuẫn chút nào.
Dương Duy Thiên không phải người xấu, cũng không phải một cán bộ lãnh đạo tồi, nói một cách chính xác, ông thậm chí còn là người tốt, một người tốt để lợi ích của muôn dân ở trong lòng.
Nhưng chính người như vậy, lại trơ mắt nhìn Từ Quân Nhiên bị người ta lợi dụng, mà chỉ có thể chọn cách khoanh tay đứng nhìn một cách vô ích, điều này khiến cho thâm tâm ông vô cùng dày vò, thậm chí còn có đau khổ. Điều này khiến những người bên cạch không rõ nội tình lại khá hạnh phúc mà hỏi Tiêu Hồng Hoa.
Mục đích làm như vậy, là hy vọng thông qua vấn đề như thế này, có thể giúp bản thân dễ dàng hơn chút.
Tiêu hồng Hoa dù không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng dù sao anh cũng đã từng cùng Dương Duy Thiên trải qua mấy năm, lúc đầu Dương Duy Thiên vừa mới được điều từ thành phố đến huyện Võ Đức nhậm chức phó bí thư huyện uỷ, lúc thay chủ tịch huyện, anh đã từng làm thư kí cho Dương Duy Thiên, cho nên rất hiểu tính cách của vị lãnh đạo già này.
Cho nên, khi Dương Duy Thiên vừa nói xong câu, liên hệ với cả biểu hiện của Tần Quốc Đồng trong hội nghị công tác kinh tế hôm nay, sắc mặt Tiêu Hồng Hoa bắt đầu tỏ ra phân vân.
Sau một hồi lâu, sắc mặt của Tiêu Hồng Hoa ồn hòa trở lại, đón ánh mắt của Dương Duy Thiên bình thản nói:
- Làm quan cũng được, làm việc cũng được, đều cần xem xét thời thế, thuận thế mà làm. Nói chung có thể trở thành người làm nên sự nghiệp. Đều không thể để tình cảm liên lụy vào.
Phải thừa nhận, anh ta nói không sai, chốn quan trường quan trọng nhất là phải có năng lực quan sát, đó không phải bản lĩnh cứ người khác đùa giỡn bạn là chủ động tránh né hoặc nhớ mãi không quên, mà là bản lĩnh trong lúc khó lựa chọn, chọn cái có lợi nhất cho mình, có lợi nhất cho sự phát triển của đại cục hôm nay và sau này.
Lời nói này của anh ta dù không nói rõ, nhưng cũng có nghĩa là ủng hộ quyết định của Dương Duy Thiên.
Dương Duy Thiên lúc đó trong lòng có chút phiền muộn, lần trước bản thân hào hứng mang tài liệu và thành tích mà Từ Quân Nhiên đạt được ở tỉnh thành, hy vọng chủ tịch Chu có thể cân nhắc phòng tổ chức của uỷ ban thành phố một chút, đưa chức vụ của Từ Quân Nhiên lên cao hơn, nhưng không ngờ sự tình căn bản không dễ như ông tưởng tượng. Tài liệu vừa báo đến uỷ ban thành phố, liền bị đưa trở lại, lý do rất rõ ràng, theo quy định của phòng trung tổ, cán bộ phụ cấp muốn thăng tiến đến cán bộ chính cấp, tối thiểu cần phải có thành tích năng lực nhất định trong công việc, hơn nữa còn cần có cơ sở 3 năm trên cương vị là cán bộ cấp phó, mà Từ Quân Nhiên, rõ ràng là không có.
Trên thực tế, loại quy định này, ngày nay sớm đã không có giá trị, hầu hết trong đó đều đã dứt khoát bị người ta huỷ bỏ gần hết rồi. Nhưng hiện tại đột nhiên có người mang quy định này ra cản trở sự thăng tiến của Từ Quân Nhiên, rốt cuộc là vì cái gì?
Lẽ nào, chuyện này, thực sự là có người muốn chỉnh đốn Từ Quan Nhiên sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận