Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 526: Tiền nhiệm.

Có câu kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, tuy rằng những lời này có vẻ là mong muốn đơn phương, nhưng vẫn có chút đạo lý.
Suy nghĩ mình nên ứng phó Hoàng Thanh Vân thế nào, buổi chiều Từ Quân Nhiên liền đi vào thị trấn, chào hỏi Vương Trường Lâm một tiếng, gặp mặt với thành viên các ban ngành khác của chính quyền huyện một chút, coi như là làm quen một chút hoàn cảnh làm việc của mình, Từ Quân Nhiên đi cùng với Chủ nhiệm văn phòng chính quyền huyện Trương Cường, đi tới phòng làm việc thuộc về mình.
Sau khi vừa vào cửa, Từ Quân Nhiên lập tức ngẩn người, nơi này, thực sự không phải khí khái bình thường.
Xuất hiện trước mặt hắn chính là một chiếc bàn công tác lớn, diện tích của phòng làm việc cũng không nhỏ, sau bàn làm việc là một chiếc ghế ông chủ cao cao, hai bên phía sau đều có một lá cờ quốc kỳ và cờ đảng lớn. Ngay cả ghế sô pha cũng không phải loại cũ kỹ, mà là ghế sô pha mới tính, trên mặt đất còn trải thảm, thậm chí còn đặt mấy chậu hoa không biết tên.
Khiến Từ Quân Nhiên hơi ngạc nhiên là, hắn cảm thấy văn phòng này dường như là mới lắp đặt thiết bị.
Trong mắt lộ vẻ giận dữ, Từ Quân Nhiên nhìn liếc qua Trương Cường, trong lòng bắt không không vừa ý đối với Chủ nhiệm văn phòng này, chẳng lẽ tên này có bệnh sao? Sắp xếp mình vào một văn phòng như vậy, truyền đi người khác sẽ nhìn mình thế nào?
Hít sâu một hơi, Từ Quân Nhiên để nét mặt của mình ôn hòa một chút, nói với Trương Cường bằng giọng điệu rất lạnh nhạt:
- Chủ nhiệm Trương, văn phòng này tôi là lần đầu trông thấy. Không nói gạt anh, tôi thấy văn phòng lãnh đạo cấp Sở ở thủ đô cũng không khí phái như vậy. Chủ nhiệm Trương anh nói, nếu Từ Quân Nhiên tôi ngồi vào, chức quan Phó Chủ tịch huyện này tôi còn có thể làm được bao lâu?
Trương Cường mặt già đỏ lên, cũng may kinh nghiệm cực kỳ phong phú, nhanh chóng che giấu, gã cười giải thích với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch huyện Từ, nghe nói anh sắp tới, tôi nghĩ cần cải thiện một chút hoàn cảnh văn phòng của lãnh đạo, liền tự chủ trương bố trí!
Thật ra trong lòng gã còn có chuyện không nói, vốn văn phòng này là chuẩn bị cho Phó Chủ tịch Thường vụ huyện Đổng Phương Tiếu, kết quả Vương Trường Lâm lại gọi người sắp xếp cho Từ Quân Nhiên, ý tứ đương nhiên là tế nhị.
Từ Quân Nhiên nhàn nhạt nhìn gã một cái lạnh lùng nói:
- Chủ nhiệm Trương, thiện ý này của anh, tôi nhận. Chẳng qua văn phòng này, tôi không có biện pháp ở lại. Làm phiền anh đổi giúp tôi một gian phòng làm việc bình thường là được rồi, không cần phải quá đặc thù như vậy!
Từ Quân Nhiên cũng không phải người không hiểu chuyện, có thể khiến Trương Cường làm như vậy, trong chính quyền huyện cũng chỉ mấy người, nhưng người ta đã không muốn trực tiếp làm rõ với mình, Từ Quân Nhiên cũng không làm cao, một số việc biết rõ trong lòng là được rồi, không cần phải làm rõ ràng.
Trong quan trường, có một loại sách lược, gọi là ‘nâng giết’. Đối thủ cố ý nâng anh lên chơi, nhưng thật ra là âm thầm bố trí bẫy rập, một khi anh mờ mịt không biết chui vào bẫy, đối thủ có thể ra tay quyết đoán tại thời cơ thích hợp, một lần hành động đánh anh ngã xuống đất.
Từ Quân Nhiên thật sự không nghĩ đến, mình vừa mới tăng lên cấp Phó phòng, đã gặp phải chuyện như vậy, nếu không phải kinh nghiệm quan trường kiếp trước của mình phong phú, sớm có đề phòng đối với chuyện như vậy, nói không chừng đã bị những người này lừa dối rồi. Bình tĩnh xem xét, nếu như đổi thành người trẻ tuổi hay người có kinh nghiệm ít một chút, nói không chừng đã bị thuốc mê này làm choáng rồi. Lúc này Từ Quân Nhiên lại đề cao cảnh giác, cũng có lòng đề phòng đối với Trương Cường.
Tục ngữ nói người chết vì tiền chim chết vì ăn, nếu như không phải vì xung đột lợi hại, Từ Quân Nhiên tin tưởng, Trương Cường sẽ không ngáng chân mình như vậy.
Nhiều người dễ làm, chỉ chốc lát sau Trương Cường đã gọi người thu dọn một căn phòng làm việc ước chừng 25 m¬2 trên tầng ba. Từ Quân Nhiên đi vào xem xét, hắn tương đối hài lòng, toàn bộ bố trí không khác nhiều so với người đứng đầu Cục ủy trong huyện. Duy nhất hơi chướng mắt chính là cờ đảng và quốc kỳ vẫn là loại rất lớn. Chẳng qua đã như vậy rồi, Từ Quân Nhiên không muốn ngày đi làm đầu tiên đã khiến người ta cảm thấy mình quá nhiều chuyện, cho nên hắn cũng không nói gì nữa.
Ngồi trên ghế làm việc nghỉ ngơi một lát, Từ Quân Nhiên liền nghe ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Từ Quân Nhiên cao giọng nói.
Cửa bị đẩy ra, Vương hiểu Long bộ mặt câu thúc đi vào. Sau khi Từ Quân Nhiên làm Phó Chủ tịch huyện, chuyện thứ nhất là điều Vương Hiểu Long tới bên cạnh mình, làm thông tấn viên cho mình.
- Ha ha, Tiểu Long đã đến rồi, tùy tiện ngồi đi.
Từ Quân Nhiên chỉ ghế sô pha đối diện, ý bảo gã ngồi xuống.
Vương Hiểu Long hơi căng thẳng, đi tới ngồi xuống sô pha đối diện Từ Quân Nhiên.
Trung Hoa vẫn là một xã hội ‘Quan bản vị’, trong thế giới trật tự ngay ngắn, đẳng cấp thân phận sâm nghiêm, ‘hàm lượng quyền lực’, ‘hàm lượng tài chính’ cao của chức quan thứ khác không cách nào so sánh được. Quyền lớn trong tay dễ làm việc, quan lớn hơn một cấp đè chết người, thể chế kết cấu và chế độ quan liêu mấy ngàn năm trước sau như một khiến cho người Hoa thiếu cảm giác tôn giáo quên chức quan vốn là thứ con người làm ra, lại giao phó ý nghĩa quyền uy siêu phàm cho gã, biểu hiện ra một loại thành kính và kính ngưỡng giống như tôn giáo; tràn ngập tôn kính, sợ hãi, phục tùng, cùng với truy cầu, yêu thích, hâm mộ và ghen ghét đối với chức quan, người làm việc cho quan lại các loại.
Biểu hiện của Vương Hiểu Long hiện giờ là như vậy, dù thế nào gã cũng không nghĩ tới mình lại trở thành thông tấn viên cho một Phó Chủ tịch huyện, với gã mà nói, đây giống như một bước lên trời.
Thời đại đế chế, chức quan là tài nguyên công cộng đầu tư sản xuất cao xuất, quyền lực là sản phẩm công cộng cao nhất, không thể nghi ngờ là đáng để theo đuổi. Quan viên là đại biểu hợp pháp của quốc gia, quân chủ tại chính quyền địa phương, làm quan có nghĩa có tư cách ‘làm chủ cho dân’, cũng có thể khiến người không làm được chuyện tốt hoặc chuyện xấu, có thể mượn thao túng cơ quan quốc gia, xử phạt tài nguyên công cộng, vận dụng bạo lực quan phủ, cơ hội sử dụng quyền uy nha môn, thay đổi vận mệnh của mình, mặc kệ cuộc sống của người khác. Cho nên, mọi người rất tự nhiên muốn làm quan, dân chúng sợ quan viên cũng có lý do.
- Bí thư Từ, không, Chủ tịch huyện Từ, tôi…
Vương Hiểu Long há hốc mồm, hơi lúng túng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng cười, khoát tay nói với Từ Quân Nhiên:
- Không cần khách khí như thế, tôi à, với cậu cũng không phải người ngoài, bình thường chúng ta ở chung một chỗ, có thể thoải mái.
Dù nói thế nào, Vương Hiểu Long là em ruột của Vương Hiểu Nhu, có mối liên hệ như vậy, Từ Quân Nhiên không chỉ tin tưởng cậu em vợ tiện nghi này, tương tự cũng sẽ giúp đỡ gã một tay, còn có thể nắm được cơ hội hay không, phải xem năng lực bản thân Vương Hiểu Long.
Có một số việc, cũng không phải ai khác dựng sẵn cho anh cái thang, anh có thể làm vô cùng tốt, bò lên không trung, còn cần bản thân mình có bản lĩnh mới được.
Từ Quân Nhiên không ngại tặng một chiếc thang, nhưng sẽ không giúp người bùn nhão không dính lên tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận