Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 740: Tiếp sức anh em ruột.

Thẩm Thanh là con trai của nhà dì hai Từ Quân Nhiên, cũng chính là em họ của Từ Quân Nhiên.
Trong những thế hệ trước của Tôn gia, con cháu đích tôn của Tôn lão gia có sáu con trai hai con gái, hai người con gái tất nhiên là Tôn Tĩnh Văn mẹ của Từ Quân Nhiên và con gái nuôi Tôn Tĩnh Vân, mà Tôn lão còn một người em trai và một người em gái, hai người tất nhiên cũng có con cháu, vì thế mấy người Tôn Tĩnh Văn gồm bốn người chị em gái, mẹ của Từ Quân Nhiên là lớn nhất, Tôn Tĩnh Vũ mẹ của Thẩm Thanh xếp hàng thứ hai, còn có một người xếp thứ ba là Tôn Tĩnh Tuyết đã lấy chồng ở Đông Bắc, còn lại là Tôn Tĩnh Vân.
Tuy Từ Quân Nhiên trở lại Tôn gia coi như là nhận tổ quy tông rồi, nhưng qua lại với nhà dì hai không nhiều, chỉ nghe cậu nói qua, người dì hai kia năm đó khi xuống nông thôn gả cho cậu hai dạy học, sau này nghe nói cuộc sống không quá thuận lợi, cụ thể tình hình như thế nào, khi ông quay về thủ đô hai nhà cũng chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại liên hệ với nhau mà thôi. Dù sao dì hai nhà họ Tôn cũng rất ít khi quay vềthủ đô, lại thêm việc Từ Quân Nhiên đối với họ hàng của Tôn gia, cũng không có ý thân thiết gì, nếu không phải thỉnh thoảng nói đến, Từ Quân Nhiên cũng không biết tình hình của họ.
Đối với người em họ Thẩm Thanh này, Từ Quân Nhiên có duy nhất một ấn tượng, là tên này rất sợ mình, nguyên nhân rất đơn giản, vì mình là ngoại tộc nổi danh trong hội con cháu ở Bắc Kinh, lại thêm việc dì hai có địa vị không cao ở Tôn gia, ngay cả đời thứ ba của Tôn gia, cũng còn sợ hãi không thôi với mình là người ngoài của Tôn gia.
- Anh Từ, sao anh lại đến Lĩnh Nam?
Quả nhiên, thấy Từ Quân Nhiên hỏi ngược lại mình, Thẩm Thanh lập tức tỉnh táo lại trong sự vui mừng khi gặp người thân lúc nãy, trở nên có chút sợ hãi.
Cũng may bây giờ Từ Quân Nhiên bây giờ không giống với trước kia lắm, nhìn Thẩm Thanh và mấy người bạn học bên cạnh cậu ta một cái, lộ ra một nụ cười. Trước kia hắn thường xa cách người của Tôn gia, là vì Từ Quân Nhiên không hy vọng mình có quá nhiều quan hệ với những người này.
- Anh bị ông ngoại đuổi ra ngoài, cùng Tào Tuấn Vỹ đến Lĩnh Nam xem việc làm ăn của anh ta, thuận tiện đến bên này đi dạo.
Từ Quân Nhiên cười nói với Thẩm Thanh, sau đó nói:
- Tiểu Thanh, cậu lúc nào thi vào đây vậy? Lần trước sao anh không nghe nói đến chuyện này?
Đây là hắn nói thật, trong họ hàng của Tôn gia, hắn không có nhiều qua lại với nhà dì hai.
Thẩm Thanh có chút lúng túng mỉm cười, thấp giọng nói:
- Chuyện đó, các cậu không biết em học ở đây. Mẹ em không nói với họ.
Từ Quân Nhiên như có điều suy nghĩ gật đầu, đối với việc của Tôn gia, hắn cũng không hiểu nhiều lắm, nghĩ đến cũng là ân oán giữa những thế hệ trước.
Thấy Thẩm Thanh ăn mặc khá mộc mạc, Từ Quân Nhiên liền biết, điều kiện sống của dì hai chắc chắn bình thường, nếu không cũng không để con trai ăn mặc như thế này.
- Thẩm Thanh, đây là?
Bên cạnh có người kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh cùng Từ Quân Nhiên, họ là bạn cùng lớp với Thẩm Thanh, tất nhiên biết vị bạn học này có gia cảnh không tốt lắm, ngày thường luôn tâm cao khí ngạo đến mức nhất định làm chủ, tuy điều kiện gia đình không tốt, nhưng từ trước đến nay Thẩm Thanh không vì điều này là tư ti, ngược lại có cảm giác vui vẻ chịu đựng.
Cũng không biết vì sao, mấy người bên cạnh luôn cảm thấy, đối mặt với anh họ không biết từ đâu chui ra, Thẩm Thanh dường như có chút căng thẳng.
- A…
Thẩm Thanh lúc này mới bình tĩnh lại, vội giới thiệu với mọi người xung quanh:
- Đây là anh họ của dì cả mình, là sinh viên hàng đầu của đại học Kinh Hoa, bây giờ đang làm việc ở phía Bắc.
Đại học Kinh Hoa?
Người xung quanh hít một ngụm khí lạnh, so sánh với trường loại hai như đại học Sư phạm Lĩnh Nam, đại học Kinh Hoa mới dúng là trường đại học hàng đầu, chẳng trách Thẩm Thanh kính sợ người anh họ này như vậy, hóa ra người ta mới thực sự là con cưng của trời.
Từ Quân nhiên lại nở nụ cười bất đắc dĩ, hắn biết Thẩm Thanh thực sự hết cách rồi, vì Thẩm Thanh căn bản không biết nên giới thiệu mình như thế nào. Cũng không thể nói mình là “ngoại tộc” có tiếng trong hội con cháu của Bắc Kinh, lại nói, bản thân mình là sinh viên tốt nghiệp trường đại học Kinh Hoa cũng là việc của nhiều năm về trước, Thẩm Thanh chỉ biết mình làm việc ở nông thôn phương Bắc, đoán chừng đã rất lâu rồi không có tin tức của mình, vì vậy mới nói như vậy.
- Được rồi, tiểu Thanh, anh của cậu bây giờ cũng đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, hơn nữa anh cũng không còn làm việc ở phương Bắc, anh được điều về Bắc Kinh rồi…
Nở nụ cười tự giễu, Từ Quân Nhiên cười nói với Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên, trong ấn tượng của cậu ta, người anh họ này của mình không phải là người dễ nói chuyện. Hoặc nói là, từ sau khi danh tiếng của Từ Quân Nhiên lan truyền trong Tôn gia, Thẩm Thanh thỉnh thoảng gặp qua Từ Quân Nhiên vài lần, nhưng rất rõ, người anh họ này của mình, tuyệt đối không phải loại người có thể tùy tiện nói giỡn.
Nhưng bây giờ, Từ Quân Nhiên người này xuất hiện trước mặt mình, lại nói đùa với mình!
Trong nháy mắt, Thẩm Thanh có chút hoảng hốt, bỗng nhiên có loại cảm giác không chân thực.
Bình tĩnh xem xét, Thẩm Thanh vẫn luôn ngưỡng mộ Từ Quân Nhiên, ngưỡng mộ hắn có gia thế tốt, ngưỡng mộ hắn có thể muốn làm gì thì làm. Vì thế đối với Từ Quân Nhiên lúc đầu từ chối có quan hệ với Tôn gia, cậu ta có chút kỳ lạ, cảm thấy tính cách của người anh họ này có điểm quái dị.
Chỉ có điều, đây hết thảy đều theo sự trưởng thành, dần dần biến mất.
Thẩm Thanh dần biết được, Từ Quân Nhiên sống từng không vui vẻ, Tôn gia cố nhân là một cây đại thụ che mưa che gió, cũng giống như một cái lồng giam lớn, ngay cả lấy vợ như thế nào cũng đều do gia tộc quyết định, đối với Thẩm Thanh đọc sách từ nhỏ, không thể chấp nhận được.
Cho nên, đối với người anh họ Từ Quân Nhiên này, Thẩm Thanh đối đãi bằng một loại tâm tình rất phức tạp.
Nhưng cậu ta không ngờ tới, hôm nay Từ Quân Nhiên lại xuất hiện ở Lĩnh Nam, nếu Thẩm Thanh nhớ không nhầm, mấy ngày trước mình gọi điện cho mẹ, có nghe nói người anh họ này, viết một báo cáo ở thủ đô, gây họa tày đình kia mà.
- Anh, anh không sao chứ?
Thừa dịp Từ Quân Nhiên lôi mình ra ngoài quán cơm, Thẩm Thanh nhỏ giọng nói thầm bên tai Từ Quân Nhiên.
Tuy Từ Quân Nhiên biểu hiện như không có việc gì, nhưng việc hắn xuất hiện ở Lĩnh Nam, khiến Thẩm Thanh vốn biết thân phận của hắn cảm thấy có sự bất thường.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, sờ đầu Thẩm Thanh:
- Cậu dấy, nghĩ nhiều quá rồi. Anh cậu không sao chỉ là ra ngoài giải sầu một chút thôi.
Thẩm Thanh nghe xong lời nói của Từ Quân Nhiên, thở dài một hơi, cũng không nói gì. Tuy cậu ta tiếp xúc không nhiều với Từ Quân Nhiên, nhưng lại rất hiểu Từ Quân Nhiên người có tính cách như vậy, nếu hắn không muốn nói thật với người khác, vậy chắc chắn sẽ không nói.
Ký túc xá của Thẩm Thanh tổng cộng có bốn người, gồm cả cậu ta, ba người còn lại cũng có mặt, họ đứng sau Thẩm Thanh và Từ Quân Nhiên, nhỏ giọng thầm thì với nhau.
- Tôi nói này, lão đại, anh có cảm thấy kỳ lạ không, hình như Thẩm Thanh rất sợ anh họ của cậu ấy đấy.
Một nam sinh béo nhỏ tiếng nói với một nam sinh cao lớn.
Người nọ là Tưởng Phúc Sinh xếp thứ ba trong ký túc Thẩm Thanh, nghe vậy gật đầu:
- Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, Thẩm Thanh bình thường rất kiêu cao, lại rụt rè như vậy với anh họ, thực sự có chút không quen, đúng rồi, lão nhị, cậu thấy thế nào?
Nói xong, cậu ta hỏi nam sinh có chút nhỏ gầy vẫn chưa lên tiếng.
Nam sinh bị cậu ta gọi là lão nhị cau mày, giảm nhỏ tiếng của mình nói:
- Đến từ thủ đô, gọi là Từ Quân Nhiên, bây giờ đang công tác ở văn phòng Trung ương. Không phải là, không phải là người vẫn được nhắc đến trên báo chí thời gian trước chứ…
Tưởng Phúc Sinh có chút sững sờ, anh ta biết lão nhị là thành viên tích cực của trường học, lại là trường kinh tế, thường quan tâm đến thời sự, vì thế đối với phương diện tin tức thường nắm bắt nhanh hơn mấy con mọt sách chỉ biết đọc sách.
Khi đang nói chuyện, mấy người đã đi đến cửa nhà hàng tốt nhất gần trường học.
- Đại ca, Từ Quân Nhiên này, rất không đơn giản.
Sau một hồi lâu, lão nhị đi đến bên cạnh Tưởng Phúc Sinh, nhỏ giọng nói.
Còn chưa nói hết lời, có tiếng cười không xa truyền đến:
- Haiz ya, đây không phải mấy đồ nhà quê phòng 502 sao?
- Hả?
Từ Quân Nhiên nghe thấy câu nói kia còn chưa kịp phản ứng, lại phát hiện đám người Thẩm Thanh bên cạnh đã dừng bước, Tưởng Phúc Sinh tính khí nóng nảy đã thò tay quơ lấy một viên gạch ở dưới đất lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận