Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 291: Đùa giỡn.

Nếu như một người trong lúc sắp chết chìm, có người đưa tới một ngọn cỏ, sẽ có kết quả thế nào?
Đáp án rất rõ ràng, cho dù biết rõ ngọn cỏ đó chưa chắc đã cứu được mình, nhưng vẫn hết sức nắm lấy hi vọng cuối cùng này, vì đó là bản năng sinh tồn của con người.
Bây giờ Hoàng Mỹ Anh cũng như vậy, đột nhiên một nhóm người lao tới, tự xưng là người nhà mình, sau đó nhất quyết muốn đem mình đi, dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể liều mạng kêu cứu, lúc này bỗng xuất hiện mấy người cảnh sát, phản ứng đầu tiên của cô là phải đến bên cạnh chú cảnh sát, thậm chí đối phương đề nghị đưa cô tới đồn cảnh sát, cô cũng không kháng nghị phản đối, phải biết rằng, nhà Hoàng Mỹ Anh cách nơi này so với đồn cảnh sát còn gần hơn.
Con người lúc đang kinh hồn bạt vía thường làm ra những việc không đúng với lý trí, đây là bản năng, không có quan hệ với các nhân tố bên ngoài khác.
- Đội trưởng Hà, có thể nói chuyện một chút được không?
Từ Quân Nhiên nhìn Hà Kiến Bình, chầm chậm nói.
Hà Kiến Bình rõ ràng hơi ngây ra, chần chừ một chút vẫn gật đầu, cười cười:
- Bí thư Từ đợi một chút.
Quay đầu, anh ta thấp giọng dặn dò hai người đằng sau, lúc này mới cúi đầu nói với Hoàng Mỹ Anh:
- Cô bé, ở đây đợi tôi, tôi nói mấy câu với chú ấy.
Lúc này Hoàng Mỹ Anh đã coi Hà Kiến Bình là chỗ dựa cuối cùng của mình, bộ dáng đáng thương túm lấy góc áo Hà Kiến Bình, gật rồi lại lắc đầu.
Hà Kiến Bình bất đắc dĩ, đành ra hiệu cho người phía sau, lúc này mới nói với mấy con buôn kia:
- Các người cử ra hai người đi cùng xe cảnh sát chúng tôi.
Nói xong, anh ta đi tới trước mặt Từ Quân Nhiên, hai người mới đi vài bước, đằng sau, Hoàng Mỹ Anh đi theo như một cái đuôi nhỏ.
- Bí thư Từ, có lời gì mời anh nói.
Hà Kiến Bình nhìn Từ Quân Nhiên, không biểu lộ sắc thái gì.
Tuy không rõ tường tận vị bí thư Từ này nhưng Hà Kiến Bình bao nhiêu năm kinh nghiệm điều tra hình sự, anh ta theo bản năng cảm thấy Từ Quân Nhiên này không đơn giản, ít nhất thì lúc này hắn muốn tìm mình nói chuyện, rõ ràng không tin tưởng lắm những người gọi là “người nhà” kia, lẽ nào hắn nhìn ra vấn đề rồi?
Phải thừa nhận rằng, trong lòng con người nếu như có quỷ, tự nhiên sẽ nghi ngờ những việc rất bình thường của người bên cạnh, giống như Hà Kiến Bình, nếu như không phải vì trong lòng có quỷ, cho dù Từ Quân Nhiên có nói chuyện với anh ta nhiều như thế nào, cũng sẽ không liên tưởng tới quá nhiều thứ, nhưng trùng hợp là Hà Kiến Bình có bí mật không thể tiết lộ, nên khiến anh ta mỗi lần đối mặt với Kim Thái Nghiên và Từ Quân Nhiên – người có quan hệ không đơn giản với Kim Thái Nghiên đều rối trí, suy nghĩ quá nhiều, sợ bản thân có chỗ nào không phải, bị đối phương nhìn thấu, lộ ra sơ hở trí mạng. Không biết rằng trong mắt Từ Quân Nhiên, Hà Kiến Bình anh ta chính là một con quỷ, cho dù anh ta giả dạng thế nào, hóa trang ra sao, trong mắt Từ Quân Nhiên, Hà Kiến Bình cũng không giấu nổi.
- Đội trưởng Hà, không biết anh có thấy chuyện này có gì đó không hợp lý không?
Từ Quân Nhiên đánh giá Hà Kiến Bình, thấp giọng hỏi.
Hà Kiến Bình nghe vậy lập tức căng thẳng, trong lòng anh ta biết rõ chuyện này rốt cuộc có ẩn tình gì, tuy lúc mới bắt đầu mình không đồng ý, nhưng Tần Cảng Sinh vừa đấm vừa xoa, thậm chí đem ra cả chứng cứ hối lộ ban đầu, bức Hà Kiến Bình chỉ có cách thỏa hiệp cùng bọn chúng, tham gia vào việc này. Bây giờ nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, Hà Kiến Bình lập tức mất bình tĩnh, ho khan một tiếng, chăm chú nhìn Từ Quân Nhiên:
- Sao vậy bí thư Từ, có chỗ nào không đúng?
Rõ ràng biết không đúng chỗ nào lại còn giả vờ hết lần này tới lần khác, phải nói rằng, khả năng giả bộ của Hà Kiến Bình này quả thực quá tốt.
Dạng người này Từ Quân Nhiên đã gặp nhiều rồi, ngược lại cũng không để ý mà bình tĩnh nói với Hà Kiến Bình:
Bạn cần đăng nhập để bình luận