Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 325: Giang Nam có thay đổi.

Tình yêu, không thể phán đoán theo lẽ thường.
Cái gọi là tình yêu, là một người uống say, hát loạn, dáng múa một bước ba lần đong đưa, trong lòng tuy vẫn nghĩ về người kia. Giống như vậy cũng là một người trầm mặc bảo vệ người bên cạnh, lẳng lặng nhìn hắn phát triển, lo lắng cho hắn, trong lòng chỉ có hắn.
Khóe miệng hơi cong lên, lông mày Từ Quân Nhiên nhẹ giãn ra, nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Vũ Tình, ôn nhu nói:
- Đời này, chị là của tôi.
Sau một hồi lâu, Lâm Vũ Tình thấp giọng nói:
- Cậu ăn một chút gì đi.
Từ Quân Nhiên đang muốn nói chuyện, trong hành lang ngoài cửa, truyền đến tiếng bước chân, nghe tiếng là từ xa đến gần, vì phòng họ ở là ở trong cùng.
Vỗ nhẹ bả vai Lâm Vũ Tình, tay ôm hông cô của Từ Quân Nhiên buông ra.
Lâm Vũ Tình hờn dỗi trừng Từ Quân Nhiên, đứng dậy sửa lại quần áo một chút, ngồi xuống ghế sa lon đối diện Từ Quân Nhiên.
Quay người sửa lại cổ áo của mình, Từ Quân nhiên đốt một điếu thuốc, ngồi ở bên giường, nghe hai tiếng gõ nhẹ lên cửa, hắn ngửa mặt lên, cất giọng nói:
- Mời vào.
Phó ban chủ nhiệm Hà Vân Vĩ của Đảng ủy huyện Võ Đức chiều hôm qua đến thủ đô mỉm cười đến trước bàn, nhìn Lâm Vũ Tình một cái rồi cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ nhiệm Từ, vừa nhận được bản fax của Ủy ban huyện, bí thư huyện Trương ủy ngày mai sẽ đến thủ đô, đặc biệt phụ trách việc hợp tác với đài truyền hình lần này.
Nói xong nhẹ nhàng để bản điện báo lên bàn, đẩy về phía tay của Từ Quân Nhiên.
Sau khi Từ Quân Nhiên nghe ông ta nói xong, khóe miệng liền co rút một cái, nhưng miễn cưỡng kiềm chế không mở miệng nói gì, chỉ yên lặng cầm phần điện báo lên xem.
Lúc này, Lâm Vũ Tình đứng lên. Cười nói:
- Các anh nói chuyện, tôi ra ngoài mua chút đồ.
Nói xong, cô đứng lên đi ra ngoài, mấy tháng này ở Lĩnh Nam, Lâm Vũ Tình như rèn luyện được, không có bản lĩnh khác, trình độ nhìn mặt nói chuyện, nghiễm nhiên trở thành kẻ lọc lõi hơn.
Đợi khi Lâm Vũ Tình ra khỏi phòng. Từ Quân Nhiên mới nhìn Hà Vân Vĩ như còn muốn nói gì đó cười nói:
- Ngồi đi, chủ nhiệm Hà.
Đối với Hà Vân Vĩ, Từ Quân Nhiên tuy không quá hiểu, nhưng từ trong miệng Trịnh Vũ Thành cũng biết một chút tình hình.
Người này không đơn giản, đây là đánh giá Từ Quân Nhiên đối với Hà Vân Vĩ.
Hà Vân Vĩ đến thủ đô sau Từ Quân Nhiên và Trịnh Vũ Thành hai ngày, trước khi ông ta đến, Từ Quân Nhiên vậy mà lại không biết trong huyện phái người tới. Việc này đáng làm cho người ta phải suy nghĩ, không nói đến huyện trưởng Lưu Bân, theo lý nói, Dương Duy Thiên chắc cũng phải nói trước cho Từ Quân Nhiên mới đúng.
Nhưng hết lần này đến lần khác Từ Quân nhiên không nhận được chút tin tức gì, mãi cho đến khi Hà Vân Vĩ đến tận cửa, hắn mới biết. Phải biết rằng. Hà Vân Vĩ là đi cùng người phụ trách văn phòng địa diện tại thủ đô đến đây, hơn nữa ông ta còn có tư thế rất quen thuộc đối phương, điều này khiến Từ Quân Nhiên không thể không có chút hoài nghi, ông ta rốt cuộc là người bên nào.
Về phần bí thư huyện ủy Trương kia, Từ Quân Nhiên bỗng phát hiện. trong ấn tượng của mình, huyện Võ Đức không có phó bí thư huyện ủy nào họ Trương.
Huyện Võ Đức rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này trong đầu Từ Quân Nhiên nhanh chóng hiện lên ý nghĩ này.
Bây giờ hắn đang ở thủ đô. Không liên lạc được với tỉnh Giang Nam, mấy người Lưu Liễu không có cách mật báo cho mình, cho nên Từ Quân Nhiên cần tìm hiểu nhất chính là hiện trạng của huyện Võ Đức hiện nay, mà việc này, chỉ sợ phải tìm trên người Hà Vân Vĩ trước mắt này.
Đè xuống nghi vấn trong lòng, Từ Quân Nhiên nhìn thận trọng người ngồi đối diện mình, nhìn như bình tĩnh nhưng trên thực tế trong lòng tràn đầy đề phòng Hà Vân Vĩ, cười hỏi ông ta:
- Chủ nhiệm Hà, lần đầu tiên đến thủ đô?
Tuy hai người cùng cấp, đều là phó phòng cấp cán bộ, nhưng thanh thế của Từ Quân Nhiên Hà Vân Vĩ không thể bì được, Hà Vân Vĩ cũng hiểu được điểm này, tuy bản thân là phó chủ nhiệm văn phòng Đảng, Từ Quân Nhiên là phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch huyện, nhưng trên thực tế thân phận Từ Quân Nhiên người ta cao hơn mình rất nhiều, dù sao có thể để người phía sau mình chủ động đối phó với cấp phó phòng, không phải là người bình thường.
Quả nhiên, người ta vừa mở miệng, Hà Vân Vĩ cũng cảm thấy được một cỗ áp lực đập vào mặt, khiến cho ông ta có một loại cảm giác như đối diện với lãnh đạo. Phải biết rằng lãnh đạo nói chuyện chính là như vậy, mở miệng chắc chắn không nói chuyện nhà, mà là quan tâm công tác của mình.
Hà Vân Vĩ do dự một chút, nghĩ đến nhiệm vụ vị lão lãnh đạo sau lưng giao cho, cố tự trấn định xuống, gật đầu nói với Từ Quân Nhiên:
- Đúng vậy, chủ nhiệm Từ, tôi là lần đầu đến thủ đô.
Nghe ông ta gọi mình là chủ nhiệm Từ mà không phải là bí thư Từ, Từ Quân Nhiên mới nhớ tới, tin tức Hà Vân Vĩ mang tới là bản thân mình đã bị miễn chức phó bí thư Đảng ủy công xã trấn Lý gia, hiện nay, mình chỉ là phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch kinh tế huyện Võ Đức.
Khóe miệng nở nụ cười, Từ Quân Nhiên gật đầu với Hà Vân Vĩ, vừa cười vừa nói:
- Ha ha, tôi ngược lại quên mất, tôi không còn là phó bí thư công xã trấn Lý gia.
Dừng một chút, hắn nhìn Hà Vân Vĩ, ý vị thâm trường nói:
- Không biết bí thư Trương có phải là lần đầu đến thủ đô không? Có cần tôi sắp xếp một chút không?
Tuy trên mặt không có biểu cảm thay đổi gì, nhưng Từ Quân Nhiên đang quan sát Hà Vân Vĩ, hơn nữa đang đợi đáp án của Hà Vân Vĩ, phải biết rằng tiếp xúc với vị chủ nhiệm Hà này nói không nhiều, nhưng Từ Quân Nhiên trải qua quan sát, lại phát hiện ông ta dường như là xuất thân từ thư ký, có hành vi cử chỉ ngày thường không khác với người xuất thân từ thư ký cho lắm, hơn nữa nghe ngữ khí ông ta nói chuyện, dường như rất quen thuộc vị bí thư Trương kia. Dù sao lúc đầu khi Hà Vân Vĩ đến nhà khách, ngoại trừ cần thư giới thiệu của văn phòng huyện ủy, Từ Quân Nhiên gọi điện cho bên huyện Võ Đức, câu trả lời của chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Ngô Lương Tân nói với mình là đồng chí Hà Vân Vĩ đúng là phó chủ nhiệm mới nhậm chức của văn phòng Đảng ủy huyện, hy vọng mình có thể phối hợp tốt với ông ta.
Trừ lần đó ra, Từ Quân Nhiên căn bản không hiểu gì về Hà Vân Vĩ. Tuy nói, việc ở thủ đô hiện nay, là hai người làm chủ.
Trong cơ quan đại viện, giữa người phụ trách ngành và phụ tá, có chút xung đột, chút mâu thuẫn, là hiện tượng bình thường, không đáng ngạc nhiên. Thậm chí, Từ Quân Nhiên còn biết, chức vị không đến phó phòng, đây cũng là một loại quan trường người người hiểu, mỗi người ngầm hiểu quy tắc ngầm. Càng là nhân vật cấp cao càng có tâm lý đề phòng lẫn nhau, biểu hiện đều là khuôn mặt cười tự nhiên nghĩ một đằng nói một nẻo. Trận đấu ác liệt của quan trường thường ở sau lưng, cũng tạo nên thuật quyền lực cha truyền con nối từ trước đến nay, vì thế, trên quan trường lâu sẽ dưỡng thành một thói quen ngầm hiểu ý nhau, quan viên cùng một cấp không cà kê nhau. Điều này sợ rằng chủ yếu vẫn là tránh hiềm nghi kéo bè kết phái.
Đương nhiên, Từ Quân Nhiên cùng Hà Vân Vĩ tuyệt đối không có thể có quan hệ kéo bè kết phái gì, hai người đều hiểu rõ, quan hệ giữa hai người, chỉ sợ sau này sẽ là đối thủ kiêm kẻ địch.
Mà lúc này, nghe được câu hỏi của Từ Quân Nhiên, Hà Vân Vĩ mỉm cười, lắc đầu nói:
- Bí thư Trương trước đây từng đến thủ đô, lúc ông ấy gặp bí thư Hoàng, có đến thủ đô mấy lần. Huống chi, Bí thư Hoàng lần này cũng đến thủ đô, tin rằng đã có sắp xếp.
- Bí thư Hoàng?
Lúc nghe được cái tên này, trong lòng Từ Quân Nhiên căng thẳng, cảm thấy mí mắt phải của mình nhảy lên, nhớ lúc đầu anh tư có kể chuyện cười, nói người phương Bắc nói mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai, lập tức một cỗ dự cảm bất thường dâng lên trong lòng, không biểu hiện gì hỏi Hà Vân Vĩ:
- Không biết là vị bí thư Hoàng nào? Trong huyện sao?
Hà Vân Vi cười cười, lắc đầu nói:
- Là bí thư Hoàng ban tổ chức Thành ủy, là người Bắc Kinh.
- Hoàng Tử Tề!
Trong đầu nhanh chóng hiện lên cái tên này, biểu tình của Từ Quân Nhiên lập tức thay đổi, lúc này hắn hiểu rõ, nhìn Hà Vân Vĩ trầm giọng nói:
- Trong huyện, nay ai làm chủ?
Hà Vân Vĩ bị hắn đột nhiên hỏi một câu như vậy có chút sững sờ, không nghĩ tới Từ Quân Nhiên lại dứt khoát mở miệng hỏi thẳng, có chút lúng túng, cả buổi cũng không trả lời lại.
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Nói gì đi, chủ nhiệm Hà.
Dừng một chút, hắn ý vị thâm trường nói:
- Cậu xem, tôi tới thủ đô, tin tức trong huyện không rõ lắm, hay mời chủ nhiệm Hà cậu, tiết lộ nhiều một chút với tôi.
Nếu đã nói đến đây rồi, Hà Vân Vĩ cho dù không muốn nói, cũng phải nói. Cho dù giữa ông ta và Từ Quân Nhiên có nhiều thành kiến, đối phương dù sao cũng là đồng nghiệp của mình, trên mặt lễ nghĩa vẫn phải kể lại cho đúng.
Đợi đến khi Hà Vân Vĩ kể lại tình hình huyện Võ Đức hiện nay xong, biểu tình của Từ Quân Nhiên bình tĩnh, cười nói:
- Cảm ơn chủ nhiệm Hà, tôi còn có việc, không giữ cậu nữa.
Hà Vân Vĩ đứng dậy cáo từ, Từ Quân Nhiên đưa mắt nhìn ông ta rời đi, sắc mặt lại đột nhiên trầm xuống!
- Vô liêm sỉ!
Trong giây lát Từ Quân Nhiên vỗ tay xuống mặt bàn, biểu lộ dữ tợn tức giận mắng.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, nửa tháng mình không ở huyện Võ Đức, trong huyện vậy mà xảy ra nhiều thay đổi như vậy.
Trước khi đến thủ đô, Từ Quân Nhiên vẫn luôn ở tỉnh thành Giang Châu, cũng không trở về, lại không nghĩ rằng, trong mấy ngày hắn rời tỉnh Giang Nam, sóng gió chính trị huyện Võ Đức đã xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Lưu Bân thực sự được bổ nhiệm làm chủ tịch huyện kiêm phó bí thư huyện ủy huyện Võ Đức, nhưng ngày thứ ba sau đó, thành ủy lại thảo luận, tiến hành điều chỉnh tổ huyện ủy huyện Võ Đức Dương Duy Thiên bị miễn chức vụ bí thư huyện ủy huyện Võ Đức, nhậm chí cục trưởng cục tài chính kiêm phó chủ tịch thành phố Toàn Châu. Chức bí thư đứng đầu huyện Vũ Đức, do cục trưởng cụ tài chính thành phố Toàn Châu – Lý Chấn Phong đảm nhiệm. Không chỉ như thế, tổ huyện ủy Võ Đức cũng bị điều chỉnh nhỏ lại, nguyên phó bí thư huyện ủy chuyển thành làm chủ tịch huyện huyện lân cận, bộ trưởng tổ chức huyện ủy Phục Túy chuyển thành làm phó bộ trưởng tổ chức thành ủy, tân nhiệm phó bí thư huyện ủy kiêm bộ trưởng tổ chức huyện ủy, là do Trương Cát Tường trưởng khoa bốn khoa tổng hợp ủy ban thành phố.
Mà vị bí thư Trương Trương Cát Tường này, phục vụ vị lãnh đạo lúc ở văn phòng thành ủy, chính là phó bí thư Thành ủy, bộ trưởng ban tổ chức Hoàng Tử Tề!
Bạn cần đăng nhập để bình luận