Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 562: Trách nhầm ông ta rồi.

Ánh mắt có chút nghi ngờ, Trương Trọng Kiên nhận lấy tập tài liệu dầy cộp trên tay Từ Quân Nhiên, yên lặng nhìn.
Mới đọc chưa được mấy trang, vẻ mặt vốn bình tĩnh, thoáng cái trở nên nghiêm túc.
Mấy phút sau, Trương Trọng Kiên đứng lên đi tới cửa phòng, nhìn xung quanh, lúc này mới quay người quay lại chỗ cũ tiếp tục đọc. Càng đọc sắc mặt y càng nghiêm trọng, sau hồi lâu lại phẳng lặng như gương.
- Người anh em, thứ này, cậu lấy ở đâu vậy?
Nửa tiếng sau, Trương Trọng Kiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn Từ Quân Nhiên. Sắc mặt nghiêm túc chưa từng thấy, thậm chí còn có vẻ hơi hướng chất vấn.
Từ Quân Nhiên cười khổ nói:
- Trương đại ca, thực sự không dám giấu, vốn tôi chỉ cử người đi điều tra mỏ than nhỏ khai thác trái phép trong xã, không ngờ lại dính tới một con cá lớn. Hiện tại ngay cả bản thân tôi, cũng không biết nên tin ai nữa.
Trương Trọng Kiên gật gật đầu. Không nghi ngờ chút nào về những lời Từ Quân Nhiên nói. Vụ án lớn như vậy, nếu nói Từ Quân Nhiên cố tình tạo ra, trừ khi hắn bị điên rồi. Lăn lộn trong quan trường không phải mới ngày một ngày hai, có những đạo lý Trương Trọng Kiên tin là Từ Quân Nhiên hiểu được. Không nói cái khác, vụ án giống như này, nhìn thì có vẻ Từ Quân Nhiên sau khi báo cáo sẽ nở mày nở mặt, nhưng trên thực tế, đối với một cán bộ mà nói, đây không phải là một chuyện tốt. Việc này sẽ khiến cấp trên và đồng nghiệp có ấn tượng về một người ưa đâm thọc, quan trọng hơn là, cách làm này của Từ Quân Nhiên, rất dễ bị người khác lên án hắn thích đấu tranh.
Trong quan trường, thích tranh đấu cũng không phải một cái danh hiệu vẻ vang gì.
Nhíu chặt mày lại, Trương Trọng Kiên đột nhiên hỏi:
- Sao không báo tới thành phố?
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Anh xem những thứ trên đó sẽ biết, Diệp Vĩ Dân và Lôi Bạo hùn vốn khai thác mỏ, tôi đâu thể đưa tới thành phố.
Dừng một chút, Từ Quân Nhiên nói tiếp:
- Hơn nữa, tôi cũng không hi vọng chuyện này, trở thành con dao trong tay một người nào đó.
Hắn nói như vậy, Trương Trọng Kiên lại thành ra không còn gì để nói. Thân là thư kí của Chủ tịch tỉnh, ông ta hiểu khá rõ về tình hình một số khu vực trong tỉnh thành. Thành phố Song Tề là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Tùng Hợp, đương nhiên cũng được Trần Tinh Duệ quan tâm. Trương Trọng Kiên cũng biết khá nhiều chuyện. Đương nhiên biết Chủ tịch thành phố và Bí thư Thành ủy hiện tại của thành phố Song Tề đấu tranh rất căng thẳng. Diệp Đức Hoa và Trần Đại Dũng đều không phải thứ đèn cạn dầu, dăm bữa nửa tháng lại chạy tới tỉnh hoặc gọi điện thoại, mục đích đương nhiên là tố cáo đối phương.
Giống như Từ Quân Nhiên nói, nếu giao những chứng cứ này cho phía thành phố, nói không chừng lại trở thành công cụ đấu đá chính trị.
- Cậu muốn đưa cho Chủ tịch tỉnh?
Liếc nhìn đống chứng cứ trên bàn, Trương Trọng Kiên nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Tôi cảm thấy có thể tin tưởng Chủ tịch tỉnh Trần.
Thật ra hắn có câu còn chưa nói ra. Đó chính là Trần Tinh Duệ biết thân phận của mình, chắc chắn không dám gây rắc rối gì cho mình về chuyện này. Nếu giao cho lãnh đạo khác, Từ Quân Nhiên không dám đảm bảo, như đám Diệp Đức Hoa và Trần Đại Dũng, liệu có vì bảo vệ cho bản thân cũng như vì đủ loại nguyên nhân khác, xử lý cái gai nhọn là hắn hay không.
Trương Trọng Kiên đứng dậy, chuyện này liên lụy rất lớn, y không có quyền quyết định thay Chủ tịch trần.
- Đi thôi, tôi dẫn cậu tới gặp Chủ tịch tỉnh.
Trương Trọng Kiên nói với Từ Quân Nhiên.
Hai người người trước người sau đi tới phòng của Chủ tịch tỉnh. Trương Trọng Kiên bảo Từ Quân Nhiên đợi ngoài cửa, một mình mình vào trước, rõ ràng là tìm Trần Tinh Duệ báo cáo chuyện này.
Sau một lúc, Trương Trọng Kiên đi ra nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch bảo cậu vào đi.
Từ Quân Nhiên đi vào văn phòng Chủ tịch tỉnh. Vừa vào đã thấy Trần Tinh Duệ nghiêm túc ngồi ở bàn làm việc, có thể phát hiện, Trương Trọng Kiên hẳn đã báo cáo việc liên quan tới những chứng cứ kia cho ông ta. Lúc này mặc dù biểu hiện của Trần Tinh Duệ trông có vẻ lặng như nước giếng, nhưng nhìn ánh sáng lóe lên từ đôi mắt của ông ta, Từ Quân Nhiên có thể phát hiện, Chủ tịch Trần đang rất tức giận.
Trần Tinh Duệ năm nay tầm hơn 50, có thể nhìn ra tóc ông ta đã được nhuộm lại, ánh đen trông có vẻ không thật lắm. Rất nhiều lãnh đạo đều làm vậy, dù sao trông cũng trẻ hơn một chút. Nhưng nếu quan sát kĩ, vẫn có thể phát hiện ra màu trắng không hiểu sao lại lộ ra ở chỗ thái dương. Hiện tại ông ta đang nhíu mày, trán hằn lên rất nhiều nếp nhăn. Từ Quân Nhiên có thể nhìn ra, Trần Tinh Duệ đã già đi rất nhiều so với lúc mình gặp ông ta ở Giang Nam.
Chỗ đứng càng cao, chuyện cần lo càng nhiều, đương nhiên cũng khó tránh già nhanh hơn.
- Chuyện này, cậu quá lỗ mãng.
Trần Tinh Duệ nhanh chóng xem xong những chứng cứ kia, sau đó chậm rãi nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc:
- Chủ tịch tỉnh, ý của ngài là?
Trần Tinh Duệ lắc đầu:
- Cậu đã nghĩ chưa, đồng chí Tề Tam Thái nhiều năm tuổi Đảng như vậy. Trong bản chứng cứ này cũng chỉ rõ, lúc xảy ra chuyện năm đó, ông ta cũng là Chủ tịch huyện. Diệp Đức Hoa là Bí thư Huyện ủy. Nhưng vì sao sau đó, ông ta lại tách ra mỗi người một ngả với đám Lôi Chính Vũ.
Nhất thời Từ Quân Nhiên không biết nên nói sao. Theo cách nghĩ của hắn, năm đó lúc xảy ra vụ án này, Tề Tam Thái là Chủ tịch huyện, là nhân vật số một của chính quyền. Phía mỏ trên núi xảy ra chuyện lớn như vậy, lại có nhiều phạm nhân chết đuối như vậy, cho dù đưa ra lý do nào, ông ta cũng đều phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa căn cứ chứng cứ đã chỉ rõ, Tề Tam Thái là một trong số những người biết chuyện khai thác mỏ vàng trái phép, cho nên Từ Quân Nhiên cho rằng, Tề Tam Thái cũng là cán bộ có vấn đề.
Nhưng hiện tại theo cách nói của Trần Tinh Duệ, lẽ nào Tề Tam Thái không có vấn đề?
Trần Tinh Duệ thở dài một hơi, lấy một phong thư từ dưới ngăn bàn làm việc, ném cho Từ Quân Nhiên, chậm rãi nói:
- Cậu tự xem đi.
Từ Quân Nhiên hơi ngẩn ra rồi cầm lấy, sau khi mở ra, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hồi lâu mới nhỏ giọng nói:
- Tôi sai thật rồi.
Bức thư này là do Tề Tam Thái viết cho Trần Tinh Duệ, gửi cách đây một tháng. Trong thư, Tề Tam Thái thừa nhận tất cả mọi việc, y thừa nhận lúc mình công tác ở huyện Phú Lạc đã phạm hết sai lầm này tới sai lầm khác, cuối cùng ủ thành cục diện cực kì bị động như hôm nay.
Trong lòng Tề Tam Thái thực ra sớm đã nhen lên một ngọn lửa, ngọn lửa này bắt đầu nhen nhóm từ khi Từ Quân Nhiên bị áp chế, phía trên truyền chỉ thị phải tác động Từ Quân Nhiên. Phẫn nộ, áy náy, hối hận, trong lòng giống như một lọ ngũ vị bị trộn đảo tung tóe. Tề Tam Thái cảm thấy bản thân giống như ngọn núi lửa sắp phun trào, đứng bên rìa của sự sụp đổ.
Hôm đó, ông ta nhận được tin tức, Trương Phi và Diệp Hữu Đạo dẫn người đi ra bên ngoài, dẫn theo người nhà của Trần Bưu. Tề Tam Thái đã biết, cuối cùng không gói được ngọn lửa kia nữa rồi, tất cả cuối cùng đã thật sự tới lúc lộ rõ chân tướng.
Từ trước tới nay, dưới sự chỉ đạo của Từ Quân Nhiên, căn cứ việc điều tra vụ án giết người của thôn Mã gia, Trương Phi và Diệp Hữu Đạo truy tra chuyện liên quan tới mỏ than của thôn Mã gia, Tề Tam Thái không phải không biết, trên thực tế, ông ta rất rõ ràng. Là một trong những Bí thư Huyện ủy già nhất trong lịch sử huyện Phú Lạc, đường đường là nhân vật số một của Huyện ủy, Tề Tam Thái còn chưa lạc hậu tới mức ngay cả hướng đi của cán bộ cấp dưới mình cũng không nắm được. Phải biết rằng mỗi ngày đều có vô số người tình nguyện làm tai mắt của Bí thư Tề.
Cũng có lúc, Tề Tam Thái từng có ý nghĩ sẽ ngăn cản Từ Quân Nhiên, thậm chí còn từng một lần nghĩ tới việc tác động điều Diệp Hữu Đạo và Trương Phi đi, sau đó cảnh cáo Từ Quân Nhiên. Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn không làm thế.
Dưới gầm trời này, không có bí mật nào có thể giấu kín mãi mãi. Nước trôi đá lộ, cuối cùng cũng tới ngày mọi việc được phơi bày ra. Tề Tam Thái sớm đã chuẩn bị xong tư tưởng, chỉ là việc đó tới muộn hơn 10 năm, hơn 3600 ngày đêm.
10 năm trước, Tề Tam Thái vẫn là Chủ tịch huyện Phú Lạc, Bí thư Huyện ủy là Bí thư Thành ủy hiện tại, Diệp Đức Hoa. Lúc đó mình cũng còn trẻ, coi mũ quan trên đầu và tiền đồ của mình quan trọng hơn tất cả. Đám người Vương Trường Lâm biết Diệp Đức Hoa ủng hộ đám người Phó chủ tịch huyện Vương Trường Lâm. Bình thường Tề Tam Thái căn bản không dám đối nghịch với bọn họ. Sau đó, đám người Vương Trường Lâm, Lôi Chính Ninh tự mở mỏ than ở xã Trường Thanh. Nghe nói để Mã Tụ Bảo phụ trách việc này, mặc dù Tề Tam Thái không biết chi tiết cụ thể, nhưng cũng biết đại khái.
Vốn dĩ Tề Tam Thái muốn quản chuyện này. Tuy nhiên Chủ tịch huyện như ông ta cũng phải nhìn sắc mặt người ta. Hơn nữa Diệp Đức Hoa cũng ngầm ám chỉ Tề Tam Thái, nói là mở mỏ này là để tăng thu giảm chi cho tài chính huyện. Cho nên Tề Tam Thái đành tiếp tục chọn cách mắt nhắm mắt mở. Lúc đó cách nghĩ của ông ta rất rõ ràng. Trời sập có người cao to chống đỡ, mình chẳng qua chỉ là một Chủ tịch huyện, bên trên còn có Bí thư Huyện ủy Diệp Đức Hoa, người ta không sợ xảy ra chuyện, mình đắc tội người ta làm gì?
Tuy nhiên không quản là một chuyện, ông ta vẫn thấy không yên tâm lắm, âm thầm sắp xếp người để ý mỏ ở thôn Mã gia kia, Tề Tam Thái nghĩ cũng rất đơn giản, chỉ cần không xảy ra chuyện gì lớn, hai bên đều sẽ không có vấn đề gì. Không ngờ, Tề Tam Thái cử người điều tra, lại phát hiện Lý Xuân Thủy cũng tham gia vào chuyện này. Lúc đó y mới chỉ là Cục trưởng Cục công an huyện, nhưng gan của những người này lớn tới mức dám chuyển cả phạm nhân ở trại tạm giam tới đào quặng.
Nói thật, khi nhận được tin tức này, Tề Tam Thái giật mình, phải biết rằng đây là tội danh mất đầu. Một khi bị phát hiện, chỉ e con số người can dự vào toàn bộ sự việc không phải là ít, Tề Tam Thái từng tìm Diệp Đức Hoa nói chuyện này, không ngờ Diệp Đức Hoa căn bản không để ý, trong mắt người ta, Chủ tịch huyện như ông ta chính là một bức tượng đất, căn bản không có uy lực gì.
Chuyện tiếp theo, chính là như những gì Từ Quân Nhiên biết. Mưa to tạo thành lũ bất ngờ, xảy ra sự cố nghiêm trọng, Diệp Đức Hoa cắn răng che giấu chuyện này. Còn Tề Tam Thái cũng bị uy hiếp không cho nói ra. Tình hình khi đó rất phức tạp, nếu Tề Tam Thái dám không đồng ý, ông ta căn bản không sống được đến sáng hôm sau.
Cũng chính là bắt đầu từ lúc đó, Tề Tam Thái cảm thấy mình đã chết rồi, mình đã biến thành thứ bù nhìn trong tay một số người. Mặc dù đối với một số sự việc trong huyện Phú Lạc, y vẫn là Bí thư Huyện ủy. Nhưng trên thực tế cục diện đã mất kiểm soát. Bề ngoài y là người làm chủ, trên thực tế đám người Vương Trường Lâm và Lôi Chính Vũ mới thực chất là người làm chủ. Chỉ có điều mọi người vì đủ thứ lợi ích, vẫn có chút tách biệt mà thôi.
Tất cả những chuyện này, cho tới tận khi Từ Quân Nhiên tới huyện Phú Lạc, mới thực sự xuất hiện chuyển biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận