Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 279: Tài giỏi nhưng có người tài giỏi hơn.

- Đúng vậy, sao thế Nhâm công tử, cậu cũng đâu phải không biết cô ta, mỗi lần bắt các cậu, không phải là nha đầu đó sao? Tôi còn cho rằng mấy người các cậu thấy hứng thú với cô ta nên mới khách khí như vậy.
Hà Kiến Bình ngạc nhiên nhìn Nhâm Thâm, cười nói.
Sắc mặt Nhâm Thâm tái xanh, ánh mắt nhìn về phía Hà Kiến Bình có chút bất thiện:
- Đội trưởng Hà, anh có biết vì sao thời gian dài như vậy, tôi cùng đám anh em Trạch Diễn bị cô ta bắt bao nhiêu lần, lại không hề nghĩ sẽ báo thù?
Hà Kiến Bình sững sờ, không nói gì nhưng trong lòng thầm oán:
- Ai mà không biết mấy người con ông cháu cha muốn hoa khôi cảnh sát – đóa hoa có gai đó hái về tay.
Thấy vẻ mặt của Hà Kiến Bình, Nhâm Thâm thở dài một hơi. Tuy Hà Kiến Bình không nói nhưng anh ta cũng biết trong lòng Hà Kiến Bình nghĩ gì, một nữ cảnh sát xinh đẹp, lý do có thể khiến cả đám con ông cháu cha chịu câm như hến, ngoài chuyện nam nữ ra thì còn có thể là gì? Không thể trách bọn họ nghĩ nhiều, cho dù ai suy đoán gì, chỉ e cũng sẽ không đoán ra bối cảnh của Kim Thái Nghiên.
Nhâm Thâm cười khổ, lắc lắc đầu, mở miệng:
- Anh cho rằng chúng tôi tham sắc của cô ta?
Lời vừa nói ra, Hà Kiến Bình cùng Tần Cảng Sinh sửng sốt, nhìn Nhâm Thâm khó hiểu.
Tần Cảng Sinh nói cứng:
- Nhâm thiếu gia, cậu nói thẳng ra đi, rốt cuộc là chuyện gì?
Nhâm Thâm cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Hà Kiến Bình trầm giọng nói:
- Đội trưởng Hà, tôi không biết anh nghĩ thế nào, cũng như vì sao bọn lão Tần nhất định phải giết Kim Thái Nghiên, nhưng mà tôi nói trước, nếu như anh có ý đồ với cô ta, quan hệ của chúng ta sẽ chấm dứt. Đừng nói là tôi không nhắc anh, đến lúc đó anh sẽ hối hận cả đời.
Hà Kiến Bình sửng sốt, không ngờ Nhâm Thâm lại nói ra những lời này, đây chính là ra tối hậu thư với mình.
Sau đó thấy Nhâm Thâm nhìn về phía Tần Cảng Sinh, cũng cười lạnh như vậy:
- Lão Tần, đừng trách tôi không nhắc anh từ đầu, tôi biết các anh to gan lớn mật, vô pháp vô thiên quen rồi, nhưng đây là Giang Nam không phải ở quê các anh, có một số người chúng ta không thể động vào, thật sự nếu như Kim Thái Nghiên điều tra các anh, nghe tôi khuyên một câu, vụ làm ăn gần đây của chúng ta hãy tạm dừng, đừng đánh nhỏ mà chọc lớn, đến lúc đó hết cách thu dọn.
Nghe những lời này của anh ta, Hà Kiến Bình cùng Tần Cảng Sinh đều ngây người, nhưng hai người đâu có ngốc, ý tứ sâu xa trong lời nói của Nhâm Thâm, bọn họ đều hiểu rõ, nhân vật có thể khiến Nhâm đại thiếu gia hoành hành ngang dọc chịu thua, người đứng sau Kim Thái Nghiên này rốt cuộc là ai?
Hà Kiến Bình nghĩ cả nửa ngày, không có đầu mối nào chính xác. Đang muốn mở miệng thì nghe thấy Tần Cảng Sinh hỏi:
- Nhâm thiếu gia, về việc hợp tác với các anh, lão đại của chúng tôi rất có thành ý, chỉ là tôi hy vọng anh có thể nói thật với tôi, rốt cuộc Kim Thái Nghiên này có bối cảnh như thế nào, dựa vào đâu mà chúng tôi phải tránh cô ta?
Nhâm Thâm bất đắc dĩ lắc đầu:
- Kim Thái Nghiên không đáng sợ, đáng sợ là bố cô ta! Anh cảm thấy nếu như chúng ta chọc giận bí thư ủy ban chính pháp tỉnh Giang Nam, động vào con gái ông ta, chúng ta có thể tiếp tục làm ăn sao?
Yên tĩnh, không khí trở nên vô cùng yên tĩnh, Hà Kiến Bình cùng Tần Cảng Sinh liếc nhau, đều thấy vẻ sợ hãi trong mắt đối phương, còn Hà Kiến Bình toát ra cảm giác may mắn vui mừng như tránh được kiếp nạn. May mà Kim Thái Nghiên vì đi tập huấn trên tỉnh nên không tham gia hành động buổi chiều, may mà trong tay cô ta có manh mối mới gì đó đã cản cô ta lại, nếu không, giả như hại chết vị đại tiểu thư này, không phải là sẽ như treo một quả bom trên đầu sao?
Lăn lộn tại cục công an thành phố Giang Châu bao nhiêu năm nay, Hà Kiến Bình biết rõ tính khí Hô Diên Ngạo Ba, nếu như con gái ông ta vì mình mà bị giết hại, lúc ông ta điều tra ra hung thủ, không biết mình sẽ có kết cục thế nào?
Vấn đề này chỉ nghĩ thôi mà Hà Kiến Bình đã thấy tê cả da đầu.
Tần Cảng Sinh thì càng sợ hãi, anh ta đến từ Hương Giang, nơi đó tuy bây giờ chưa có mối liên hệ chính thức với Trung Hoa nhưng mọi người đều rõ, quyết tâm thu hồi Hương Giang của Trung Hoa ai cũng không có cách thay đổi, mất nhiều năm như vậy, mảnh đất đó cũng phải thuộc về Thủ đô thôi.
Bí thư ủy ban chính pháp của tỉnh là chức quan lớn thế nào?
Tần Cảng Sinh đã lăn lộn ở đại lục nhiều năm, từ khi cải cách mở cửa bắt đầu anh ta đến các tỉnh thành khắp địa lục, vì thân phận là người Hương Giang, làm việc ở rất nhiều nơi đều thuận lợi, nhưng càng như vậy thì càng rõ, Trung Hoa vị trí quan bản này thâm nhập vào từng ngõ ngách, quan niệm tôn ti trên dưới phức tạp đến đâu.
Tỉnh Giang Nam nơi này, anh ta đã tận mắt nhìn thấy, một cán bộ cấp ban, trong tay có bao nhiêu quyền hành, thậm chí có thể quyết định có bán hay không lô máy móc trị giá đến trăm vạn. còn lãnh đạo thành ủy thì càng lợi hại, phất tay rung chân, đều có thể quyết định vận mệnh của cả hơn trăm vạn người.
Về lãnh đạo tỉnh ủy, Tần cảng Sinh nghĩ thôi mà cũng sợ. Anh ta tận mắt nhìn thấy uy phong của Nhâm Thâm, vì có cha làm Tổng bí thư tỉnh ủy, tuy là thường ủy tỉnh ủy, xếp cuối danh sách của tỉnh ủy, nhưng Nhâm Thâm ở các nơi của Giang Nam làm bất kể là làm việc gì, đều như bước trên đất bằng, có vấn đề gì chỉ cần nói ra tên Nhâm Cửu Linh, đối phương lập tức sẽ thả ra.
Sức mạnh của quyền lực rõ như ban ngày!
Kim Thái Nghiên không ngờ lại là con gái của thường ủy tỉnh ủy.
Nghĩ đến đây, Tần Cảng Sinh lập tức toát mồ hôi, nhìn sang Hà Kiến Bình, ánh mắt cũng toàn là âm lãnh, nếu không phải con nhóc này báo cáo sai tình hình quân ngũ, bản thân suýt nữa đã phải sai lầm lớn. Giết một công an nằm vùng, với giết con gái của thường ủy tỉnh ủy, đều là một người chết nhưng tính chất hoàn toàn khác nhau.
Quan trọng nhất là, nghe ý tứ của Nhâm Thâm, Hô Diên Ngạo Ba đó chắc chỉ có một người con gái này. Tần Cảng Sinh cũng đã làm cha, ông ta rất rõ, nếu như hai đứa con gái của mình có xảy ra chuyện gì, mình sẽ đau đớn thống khổ bao nhiêu. Suy bụng ta ra bụng người, nếu như Kim Thái Nghiên chết trong tay mình, có lẽ bí thư Hô Diên kia sẽ dốc toàn lực truy bắt mình. Đến lúc đó, đừng nói là tỉnh Giang Nam, chỉ sợ có lên trời xuống đất, dù cho Tần Cảng Sinh có bản lĩnh xuyên trời rạch đất, thì cũng phải nghĩ xem mình có thể sống sót mà trở về Hương Giang hay không.
Đối với bản lĩnh của công an đại lục, Tần Cảng Sinh tuy có chút coi thường trang bị và phương pháp lạc hậu của bọn họ, nhưng tuyệt đối không nghi ngờ những người này khi trở nên tàn nhẫn. Người Mỹ và người Nhật lúc trước khinh thường bọn họ, phải mất tám năm đầy máu và nước mắt cùng ba năm của Triều Tiên để chứng mình điều này.
- Đội trưởng Hà, anh không hay biết gì sao?
Nhâm Thâm liếc nhìn Hà Kiến Bình, ngạc nhiên hỏi, vì anh ta thấy trên mặt Hà Kiến Bình một sự kinh ngạc không thể giả tạo.
Mặt Hà Kiến Bình lúc này tràn đầy chua chát, bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Không giấu gì anh, tôi thật sự không biết việc này, lúc trước chỉ cho rằng cục trưởng quan tâm tới cô ta vì việc gì đó, không ngờ lại vì nguyên nhân này. Bây giờ nghĩ lại, cục trưởng Tằng chắc hẳn sớm đã biết thân phận của Kim Thái Nghiên, nếu không…
Anh ta chưa nói hết nhưng mọi người đều hiểu, ý nghĩa đại khái là cục trưởng Tằng trong cục luôn quan tâm Kim Thái Nghiên, có lẽ bởi vì cha cô ta.
Sắc mặt Nhâm Thâm hơi giãn ra, thản nhiên nói:
- Việc hôm nay đến đây thôi, tôi phải về bàn bạc với Trạch Diễn, các anh cũng nên an phận thủ thường một chút, tôi thấy những việc gần đây không đúng lắm, nếu như tin đồn quá lớn, thời gian giao hàng của chúng ta, có thể kéo dài thêm.
Nói xong, anh ta dứt khoát đứng dậy, trực tiếp rời khỏi nhà hàng.
Hà Kiến Bình nhìn bóng lưng Nhâm Thâm, nói với Tần Cảng Sinh:
- Tần Sinh, tôi cũng không ngờ…
Tần Cảnh Sinh gật gù, khoát tay, nói với Hà Kiến Bình:
- Tôi hiểu ý của anh, chuyện này không thể trách anh. Nếu như Nhâm Thâm không nói, có lẽ chúng ta ai cũng không nghĩ đến cục công an thành phố Giang Châu còn giấu một nhân vật lớn như thế.
Dừng một chút, anh ta thấp giọng nói:
- Cứ theo những gì Nhâm Thâm nói, tạm thời không vội, anh chú ý bên cục một chút, tôi đi trước.
Nói xong, anh ta đứng dậy vẫy vẫy tay, gọi phục vụ tính tiền rồi rời đi, Hà Kiến Bình không ở lại nhà hàng nữa, cũng rời đi.
- Anh làm gì vậy?
Kim Thái Nghiên vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Từ Quân Nhiên đang giữ chặt không cho mình đuổi theo, nghi hoặc anh ta, đây là thái độ gì, lẽ nào để mặc mấy tên kia bỏ đi như thế?
Từ Quân Nhiên cười khổ, nhìn Kim Thái Nghiên vẻ mặt bất đắc dĩ, đại tiểu thư này tính cách thật quá bộp chộp, nếu như vừa rồi mình sống chết lôi kéo cô, hiện tại không chừng người ta đã xông tới bắt đám người kia rồi.
- Tôi nói này, cô không thể điềm tĩnh một chút à?
Từ Quân Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Kim Thái Nghiên.
Kim Thái Nghiên mắt hạnh trợn tròn, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Anh thì hiểu cái gì? Tôi đây gọi là theo dõi, theo dõi, anh có hiểu không? Tìm thấy hang ổ của bọn chúng, sau đó một mẻ hốt gọn.
Từ Quân Nhiên chớp mắt, chỉ vào một bàn người khác vừa rời đi, nói nhỏ:
- Cô xem xem, người đi theo bọn chúng là ai?
Kim Thái Nghiên nghe vậy khẽ giật mình, quay người giả vờ như không có chuyện gì đi đến cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Thì ra đám người vừa rời đi lại tập trung ở bên ngoài cùng Tần Cảng Sinh, rõ ràng bọn chúng là một nhóm. Nếu như mình nhớ không nhầm thì đám người này đến nhà hàng trước Tần Cảng Sinh, cũng có nghĩa là, nếu như vừa rồi mình đuổi theo, bây giờ đã bị người ta “gói sủi cảo” rồi.
Bất bình quay lại, Kim Thái Nghiên hung hăng trợn mắt nhìn Từ Quân Nhiên, bất mãn:
- Đều tại anh!
Từ Quân Nhiên vẻ mặt vô tội:
- Liên quan gì đến tôi chứ? Tôi chỉ nói thật thôi mà.
Kim Thái Nghiên hừ một tiếng, gắt lên:
- Nếu không phải con mọt sách trói gà không chặt anh liên luy, tôi sớm đã xông lên rồi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, cô gái này lại biến mình thành cái cớ.
Hắn cười cười, cũng không vạch trần suy nghĩ của Kim Thái Nghiên, bình tĩnh nói:
- Ăn cơm thôi, ăn xong chúng ta về đại viện, xem ra, lần này phải thả dây dài câu cá lớn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận