Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 787: Ngày đầu tiên đi làm

Tình hình là đơn giản như vậy. Giang Sơn được Tưởng Phương Trọng cử tới làm thư ký cho Bí thư Phương. Kết quả không biết làm sao mà Phương Chính bất đồng. Sau đó, Từ Quân Nhiên được cấp trên cử tới tỉnh Đông hải làm thư ký của Bí thư.
- Đông Hải thật mục nát, nhưng cũng rất thú vị.
Bất đắc dĩ, Từ Quân Nhiên nói. Cuối cùng, hắn cũng hiểu được vì cái gì mà Giang Sơn cùng Trần Tuấn Nho có thái độ như thế đối với mình.
Tằng Văn Khâm nhún nhún vai:
- Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Thời gian làm thư ký không dài. Một, hai năm sau, khi Phương Chính đứng vững là cậu phải đi đấy.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu. Hắn hiểu cách nghĩ của Tằng Văn Khâm. Mình đến Đông Hải là để tránh bị quấy rầy, hiện tại ở thủ đô mưa to gió lớn, có quá nhiều chuyện phức tạp. Đợi đến khi ổn định, Từ Quân Nhiên biết chắc là mình lại đến một nơi khác.
- Được rồi, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều. Thuyền dến đầu cầu, tự nhiên thẳng. Tóm lại, có biện pháp để giải quyết vấn đề.
Thấy bộ mặt của Từ Quân Nhiên ủ rủ mặt mày, chính là vì do biết rõ tình hình phức tạp của tỉnh Đông Hải, lại đang suy nghĩ nên anh ta nói như khuyên giải.
Từ Quân Nhiên cười gượng rồi gật đầu, nói:
- Đúng rồi, anh giúp em tìm một nơi ở thích hợp. Đã muốn em định cư ở đây, thì cần phải mua căn nhà ở là được rồi.
Tằng văn Khâm nói:
- Còn tìm nhà ở làm gì, cậu ở cùng anh là được rồi.
Từ Quân Nhiên lắc lắc cái đầu:
- Em không tốt phúc đến thế chứ. Cứ quyết định như vậy đi. Anh tìm cho em một chỗ yên tĩnh một chút. Tốt nhất là không xa Tỉnh ủy quá.
Tằng Văn Khâm thấy hắn kiên quyết như thế không nói gì nữa. Hai người lại hàn huyên một lúc rồi cùng đứng dậy ra về.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Từ Quân Nhiên rời khỏi giường thu dọn một chút rồi đi về hướng về trụ sở của Tỉnh ủy.
Trụ sở Tỉnh ủy Đông Hải có từ đời nhà Thanh do Đại Tổng đốc phủ kế thừa. Nghe Tổng đốc phủ nói nó có hơn 500 năm lịch sử. Theo truyền thuyết, nơi đây phong thủy vô cùng tốt, rất thịnh vượng. Bao nhiêu danh nhân, nhà thơ tới đây cũng đều ca ngợi hết lời. Mặt khác, nội thành của thành phố Đông Hải ở vị trí thông nam, triệt bắc như một vọng gác. Đông Hải giống như một cự long uyển chuyển uốn lượn phập phồng, phập phồng hơn năm mươi km dài – gọi là bàn long cương vị. Xương sống của rồng bằng phẳng, thích hợp kiến trúc rộng mênh mông, hai bên thân rồng có hai nhánh sông, một nhánh gọi là hoa sông, một nhánh là thu sông. Ở đây rất giàu ý thơ. Quan lại quyền quý hoặc các nho sỉ, văn nhân đã mệnh danh “Xuân hoa”, “Thu thật” cho nơi đây. Mọi người theo danh đó mà đến xem. Hai nhánh sông giao hội tại cương vị nam đầu tạo thành cái khay Long vịnh. Đồi cuốn chính là vòi nước chảy vào khay Long vịnh. Dùng nước đó uống, khí thế thật phi phàm.
Trụ sở Tỉnh ủy hoàn toàn ở vào vị trí đầu rồng. Theo người xưa truyền lại, nơi này có khả năng làm chủ, vì hai bên tỉnh thành là Xuân hoa và Thu thật tựa như hai cái kiệu cột. Hàng trăm ngàn năm qua, nó rất trung thực nâng đỡ tỉnh thành. Huống chi trước đó, Quan tổng đốc không thể bảo là không lớn. Ông ngồi ở đây, trời đất tạo nên trong kiệu, uy phong tương đối lớn. Tương truyền, giữa triều đại nhà Minh, một Tuần phủ ở đây tuyên chỉ, sau đó đem về 180 mẫu đất đá tạo kiến trúc sảnh. Căn cứ vào truyền thuyết, kiến thiết theo kiểu bát đài. Thiết kế phủ được lấy mẫu tứ phương. Đến nay, bảo lưu y nguyên kết cấu cả công trình.
Trong trụ sở, công trình kiến trúc đã trải qua năm trăm năm tang thương, đốt hủy, xây dựng lại. Rồi xây dựng lại, đốt hủy nên đã sớm mất đi nguyên trạng. Duy chỉ có thể chứng minh niên đại xa xưa là trong nội viện vẫn bảo tồn hoàn hảo hơn chục cây bách thụ đang đứng thẳng che trời với nhiều hình thái khác nhau. Dù là cây có vỏ sặc sỡ, hay cây có thân nghiêng muốn đổ – chỉ cần chúng còn sống sót đều có cành lá rậm rạp tươi tốt phồn thịnh. Sau giải phóng, Bộ Văn hóa cho thống kê các cây cổ thụ đó, đính huy chương đồng cho các cây và có biện pháp bảo hộ. Nhóm cây cổ thụ này lại ở trong cơ quan của lãnh đạo cao nhất tỉnh thành, cho nên được các lão nhân rất kính trọng hưởng thụ sản phẩm của thế kỷ. Nó giống như tỏa sáng thanh xuân, làm như đúc bằng đồng, cành như rồng có sừng, lá giống như phượng vĩ. Nó làm cho trụ sở Tỉnh ủy thêm cứng cáp, phong cách cổ xưa và không khí trang nghiêm.
Từ Quân Nhiên được điều động về công tác ở tỉnh ủy Đông Hải. Trước đó, nơi này đã xảy ra rất nhiều chuyện có thể viết thành sách.
Từ những chuyện mình biết, Từ Quân Nhiên hiểu trụ sở Tỉnh ủy Đông Hải, nhìn bên ngoài có vẻ yên bình, nhưng thực ra thì không như vậy. Tám mươi năm sau của thế kỷ hai mươi, Trung Hoa đã xảy ra rất nhiều chuyện. Trên quốc tế có nhiều thay đổi bất ngờ, thể hiện không yên ổn. Trong nước không thái bình, đặc biệt có địa phương rất lộn xộn. Cấp trên có quan điểm chỉ đạo “ổn định, áp đảo hết thảy”. Tức là tất cả đều muốn tấn công để ổn định. Đầu năm nay, khẩu hiệu chính trị làm mọi người phải tự hỏi, những lời đồn thật sự rất đúng.
Việc nhỏ tập hợp thành việc lớn, ở nhiều nơi xuất hiện nhiều việc lạ. Ở bên dưới, tất cả các đơn vị lớn nhỏ cùng xảy ra các việc lạ.
Cao hứng, phấn chấn chuẩn bị đi làm, nhưng Từ Quân Nhiên vừa tới cửa đã bị ngăn lại – đây là việc hắn không nghĩ tới.
- Đồng chí cần tìm ai?
Cảnh vệ ngoài cửa lớn ngăn cản Từ Quân Nhiên. Cậu ta khách khí chào hắn theo nghi thức quân đội, sau đó lễ phép hỏi.
Thật là ngoài ý muốn. Ngày hôm qua mình đâu có bị ngăn lại, sao hôm nay lại bị ngăn cản thế này? Thực ra hắn không biết. Sở dĩ hôm qua, không bị hỏi vì hành lý của hắn có in bốn chữ Trung tâm trường Đảng mà cảnh vệ đọc được. Cho nên cảnh vệ đã bị hù dọa rồi. Hôm nay, Từ Quân Nhiên đem một cái túi, hơn nữa đã thay cảnh vệ khác. Cho nên, hắn không bị ngăn cản mới là lạ.
- Xin chào, tôi tới để làm việc ở đây.
Từ Quân Nhiên cười nói.
- Xin anh hãy xuất trình chứng minh thư.
Nghe câu này, Từ Quân Nhiên lập tức thấy sững sờ. Hắn nhớ hôm qua đã đưa chứng minh thư cho Trần Tuấn Nho rồi.
Gãi đầu một cái, Từ Quân Nhiên cười gượng nói :
- Hôm nay là ngày đầu tiên tôi chính thức đi làm nên không đem Chứng minh thư theo.
Cảnh vệ nhìn Từ Quân Nhiên, cảm thấy hắn nói thật nên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thật xin lỗi, vậy ngài phải đến cửa phòng bảo vệ để tiến hành đăng ký.
Từ Quân Nhiên biết rõ quy định này. Dù sao, trụ sở của Tỉnh ủy không phải là nơi bình thường để mọi người tùy tiện ra vào.
Hắn nhìn đồng hồ, rồi cười gượng. Lúc này, mọi người còn chưa đi làm thì mình tìm ai để đăng ký bây giờ.
Cảnh vệ nhìn thấy Từ Quân Nhiên có vẻ khó khăn liền nói:
- Vậy anh bảo lãnh đạo văn phòng gọi điện tới đây đi.
Từ Quân Nhiên nhìn cảnh vệ, thiếu chút nữa thì hắn đem cặp công văn nện lên người anh ta. Lúc này, mới là sáng sớm mình bảo lãnh đạo nào gọi điện thoại đây? Hơn nữa, hắn cũng không biết số điện thoại của văn phòng Tỉnh ủy. Tìm Trần Tuấn Nho, mình sẽ bị ông ta phê bình mất.
Từ Quân Nhiên đang vô kế khả thi thì thấy một chiếc xe con hồng kỳ từ trong cổng lăn bánh ra.
- Ồ?
Hắn kinh ngạc gọi một tiếng rồi vội vàng đi ra khỏi phòng. Tới cửa, Từ Quân Nhiên hướng về chiếc xe vẫy vẫy tay.
Cảnh vệ thấy Từ Quân Nhiên có động tác cổ quái, đang định tới ngăn người này. Chiếc xe con kia dừng lại. Trong xe, một người thò đầu ra, nói:
- Trưởng phòng Từ, anh tới làm việc sớm thế?
“Trưởng phòng?”
Cảnh vệ nhận ra người nọ. Ở trong trụ sở của Tỉnh ủy, anh ta làm sao mà không biết chiếc xe số 1 này. Anh ta cũng biết đây là người lái xe của Bí thư Phương Chính, liền vội vàng hỏi:
- Thường đội, vị này chính là?
Người lái xe là Thường Khoan lái xe của Bí thư mà hôm qua Từ quân Nhiên đã gặp. Lúc đó, vừa mới gặp Từ Quân Nhiên, anh ta đã vội chào hỏi, rồi dừng xe lại. Bây giờ nghe cảnh vệ hỏi, Thường Khoan cười một cái rồi nói:
- Vị này chính là trưởng phòng Từ – thư ký của Bí thư Phương. Ngày hôm qua, anh ấy mới tới nhận việc.
Nói xong, Thường Khoan nói với Từ Quân Nhiên:
- Trưởng phòng Từ, tôi phải đi có việc. Khi nào về chúng ta nói chuyện tiếp vậy.
Từ Quân Nhiên gật đầu. Lúc này, Thường khoan mới cho xe con chạy đi.
Đã có người lái xe của Bí thư cam đoan, cảnh vệ mới cho Từ Quân Nhiên vào. Dù sao, người ta là Trưởng phòng thư ký của Bí thư tỉnh ủy, mình là tiểu cảnh vệ nên không thể đắc tội. Từ Quân Nhiên cũng biết, anh ta làm thế là do quy định của nhiệm vụ nên không nói gì mà chỉ cảm ơn rồi đi vào trụ sở Tỉnh ủy.
Đến phòng làm việc của mình, lông mày hắn nhíu lại và sắc mặt khó chịu.
Phòng làm việc của mình vốn đã khóa cửa mà bây giờ cửa đang mở rộng ra.
“Chẳng lẽ có trộm?” Trong đầu Từ Quân Nhiên xuất hiện ý đó, rồi lại lắc đầu. Đây là trụ sở của Tỉnh ủy, không thể mất an toàn được. Nhưng, trên thực tế thì không đơn giản như vậy. Ngoài lỏng, trong chặt, các biện pháp bảo vệ sẽ không cho tên trộm bất kỳ một cơ hội nào.
Như vậy, hẳn là người làm vệ sinh.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên hướng về trong phòng bước tới. Không chỉ phòng làm việc của mình bị mở cửa, mà phòng làm việc của Bí thư Phương Chính cũng đang mở cửa. Bên trong, hình như có một người phụ nữ đang bận rộn thu dọn.
Thời tiết không quá lạnh nên người phụ nữ này mặc không nhiều quần áo. Cô không mặc áo khoác mà chỉ mặc một bộ quần áo rất bình thường. Áo sơ mi trắng, cổ tròn. Có lẽ buổi sáng hơi vội, nên chiếc cổ áo cũng không được bẻ hết ra. Hơn nữa, lúc này, cô đang cúi đầu làm việc nên không nghĩ tới Từ Quân Nhiên sẽ đi vào. Hắn đến trước mặt cô. Cổ áo cô lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết, tràn đầy, kích thích cảm giác của con người.
Từ Quân Nhiên không nghĩ tới tình huống này. Hắn tuy không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng không muốn bị người hiểu lầm là dê xồm nên vội vàng ho khan một tiếng.
Nghe thấy tiếng ho, người nọ ngẩng đầu lên. Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua thấy càng hoảng sợ. Vốn hắn cho đây là một bác gái ba, bốn mươi tuổi chứ không nghĩ lại là một cô gái hai mươi tuổi. Hơn nữa, cô gái này còn rất đẹp. Dùng một câu đời sau so sánh để hình dung ra cô: tuyệt đối có thể so sánh ở cấp bậc trạch nam nữ thần
Bạn cần đăng nhập để bình luận