Thăng Thiên Chi Lộ

Chương Kiều Tuyết giận tím mặt, chân đứng bất động, ánh mắt như muốn phun ra lửa nhìn về phía Từ Quân Nhiên.

Cô thật sự căm ghét cái tên đàn ông trước mặt, đang yên đang lành lại bị bắt đến địa phương này. Chung quy tất cả cũng tại gã đàn ông Từ Quân Nhiên đáng ghét này. Nghe nói là vì ông ngoại anh ta cảm thấy cô rất thích hợp làm cháu dâu, muốn hắn xem thử hai người có thích hợp hay không. Chương Ánh Tuyết mặc dù không phải là tiểu thư của gia tộc hào môn bậc nhất nhưng cũng đâu thể để mặc người ta tùy ý đánh giá như hàng hóa được. Cô từ nhỏ đã được người lớn trong nhà cưng chiều mà lớn lên, nếu như không phải lần này trong nhà thật sự gánh không nổi, Chương gia bọn họ sao có thể dễ dàng chấp nhận mối hôn sự này được?
Bởi nghe nói có lần này tận hai vị “Phật lớn” trong Ban cố vấn trung ương của Đảng ra mặt, mà người của Chương gia cao nhất mới chỉ làm đến cấp chính bộ, do đó đối mối hôn sự này tất nhiên sẽ không phản đối.
Còn về phần của Chương Tuyết Kiều, ngay từ đầu đã chẳng có ai thèm hỏi qua ý kiến của cô cả.
Cho nên hôm nay tận mắt nhìn thấy Từ Quân Nhiên, chính là kẻ đầu xỏ của mọi chuyện, tính tình ngày thường mới tự nhiên thay đổi, không nhịn được trút hết lên đầu hắn toàn bộ lửa giận tích tụ bấy lâu .
Nhưng mà có vẻ cô đã tìm nhầm đối tượng để trút giận mất rồi.
Từ Quân Nhiên chớp mắt nhìn cô ta lạnh lùng nói:
- Cô nghĩ mình là ai? Mặc kệ cô rốt cuộc có muốn gả cho tôi hay không, nhưng chuyện này đến tôi còn chưa rõ, cô rống lên với tôi cái gì? Có bản lĩnh thì về nhà mà gào hét với vị đại nhân nhà cô đi. Nếu như không phải nể mặt cô họ Chương, trong nhà có chút thế lực, cô tưởng mình có tư cách gì theo đuổi cái thứ mà cô cho là giấc mộng gì kia sao, càng chẳng có tư cách đứng đây hào thét với tôi đâu? Muốn làm diễn viên sao, mau về nhà soi gương nhìn chính mình xem, thành cái dạng gì rồi! Ở giữa đường lớn, ầm ĩ như mấy mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ, thật là chẳng có chút giáo dục gì!
Vừa nói xong, Từ Quân Nhiên hừ lạnh một tiếng, trừng hai mắt quát lên:
- Tránh ra!
- Anh!
Gương mặt xinh đẹp của Chương Tuyết Kiều thoáng chốc đỏ bừng lên, Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị ai nhục mạ như thế. Có thể nói, trong lúc này mọi phẫn nộ, xấu hổ, kinh ngạc đủ loại cảm xúc lẫn lộn xông lên đầu. Vốn dĩ còn định cùng Từ Quân Nhiên lý luận một chút, nhưng lại phát hiện vẻ mặt Từ Quân Nhiên tức giận đặc biệt đáng sợ, y hệt vẻ mặt của cha cô khi dạy dỗ anh trai , khiến cô không tự chủ được lùi một bước.
Từ Quân Nhiên chẳng thèm liếc nhìn Chương Ánh Tuyết, quay người bước đi theo hướng khác.
Không nghĩ tới vừa đi không bao xa, Chương Tuyết Kiều lại đi xe dừng ở trước mặt hắn. Người phụ nữ đó bước xuống, hai mắt đỏ bừng, lệ sớm đã rơi đầy mặt. Từ Quân Nhiên nhìn thấy liền phát hoảng, chỗ này cách Đại viện Tỉnh ủy không bao xa, cô ta còn đứng ở đây khóc lóc náo loạn, hậu quả sau này hắn gánh sao nổi?
Vì vậy trong tình thế cấp bách không nghĩ gì nhiều Từ Quân Nhiên liền đi lên vừa lôi vừa đẩy cô vào trong xe. Sau đó đem cửa đóng chặt lại, còn mình thì ngồi vào ghế phụ. Cũng may, cô kia còn chưa có rút chìa khóa bằng không thật khó mà xử lý. Xe này hiệu quả cách âm tốt lắm, ở bên ngoài sẽ không nghe thấy động tĩnh gì, Từ Quân Nhiên vội vã khởi động xe nhanh chóng rời đi
Bạn cần đăng nhập để bình luận