Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 358: Vô tình gặp nhau.

- Tổ trưởng An?
Thôi Tú Anh chớp chớp mắt, không hiểu nhìn Từ Quân Nhiên, dường như đang thắc mắc sao Từ Quân Nhiên đột nhiên hỏi vấn đề này.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.
Tất nhiên hắn sẽ không nói mục đích của mình cho Thôi Tú Anh, chỉ có điều thứ nghe được từ Vu Thanh Hải, tóm lại vẫn khiến Từ Quân Nhiên hoài nghi, không hiểu vì sao lại liên quan đến An Duy Minh, chẳng khác nào khai chiến với Mã Tụ Bảo, một mình An Duy Minh Từ Quân Nhiên không để thèm để ý, chỉ là phó tổ trưởng tổ công tác mà thôi, đoán chừng trên hành chính cũng là đãi ngộ cấp phòng. Nhưng nếu muốn dây dưa đến Mã Tụ Bảo bí thư Đảng ủy xã này, không khỏi khiến Từ Quân Nhiên thận trọng đối đãi.
Thôi Tú Anh không nghi ngờ gì, gật đầu nói:
- Tổ trưởng An là người tốt, chỉ là có chút quá nghiêm túc, bình thường làm thế nào cũng không cười.
Từ Quân Nhiên gật đầu, trong mắt Thôi Tú Anh, xem ra An Duy Minh là loại dân văn phòng.
- Đúng rồi, trước kia tổ trưởng An làm việc ở tổ công tác, là ở đơn vị công tác nào vậy?
Từ Quân Nhiên giả bộ như chỉ hỏi Thôi Tú Anh trong lúc lơ đãng.
Thôi Tú Anh nghiêng đầu, dường như đang nhớ lại, nghĩ một lúc mới lên tiếng:
- Tôi không nhớ rõ lắm, lúc anh ấy đến tôi vẫn chưa đến đây.
Từ Quân Nhiên sững sờ, lúc này mới nhớ tới, Hoàng Hải từng nói với mình, Thôi Tú Anh đến đây làm việc vẫn chưa đến hai năm, lúc đầu khi còn ở khu công sở, vốn định để nha đầu này rèn luyện ở đây một trận rồi điều về trong xã, nhưng không ngờ cô ta tự ở lại, đợi đến hai năm.
Ngược lại An Duy Minh đã công tác ở đây ba năm rồi, có chút khiến Từ Quân Nhiên bất ngờ, hắn lập tức nhớ đến, trên phần sổ sách kia của Mã Lực, lúc An Duy Minh bắt đầu rút khoản dự trữ là ba năm trước, vậy cũng có nghĩa là, từ lúc An Duy Minh vừa đến đây nhận chức, đã bắt đầu làm việc kia.
Lá gan cũng không nhỏ đây!
Từ Quân Nhiên âm thầm nói trong lòng.
- A. tôi nhớ ra rồi!
Ngay lúc Từ Quân Nhiên bần thần, tiếng nói của Thôi Tú Anh vang lên lọt vào tai hắn:
- Tôi nhớ ra rồi, tôi nghe chị Dương từng nói qua.
Lông mày Từ Quân Nhiên nhấc lên, kinh ngạc hỏi:
- Cô nghe chị Dương nói gì?
Thôi Tú Anh cười hắc hắc, ngượng ngùng nói:
- Chính là lúc chúng tôi tán gẫu, nói đến cán bộ tổ công tác. Tôi nhớ chị Dương từng nói qua một lần, tổ trưởng An lúc trước làm ở văn phòng Đảng ủy công xã, nghe nói hình như anh ấy còn làm thông tín viên cho bí thư Mã của xã chúng ta nữa.
- Đúng rồi, anh ấy còn là em họ của bí thư Hồ.
Câu nói sau cùng của Thôi Tú Anh. Khiến sắc mặt Từ Quân Nhiên nghiêm túc lên.
Không thể tưởng được, An Duy Minh còn có bối cảnh như vậy.
- Bí thư Từ, tôi nghe nói khoản dự trữ của thôn Hậu Truân lại chưa thu được?
Sau khi Thôi Tú Anh nói xong, cẩn thận nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, buổi chiều tôi cùng đồng chí Trần Ái Quốc xem qua một chút, còn kém năm phần nữa.
Thôi Tú Anh ồ một tiếng, lại không nói gì.
Từ Quân Nhien nở nụ cười:
- Sao, có gì muốn nói sao?
- Thực ra…
Thôi Tú Anh chần chờ một chút, rồi mới nhỏ nhỏ giọng nói:
- Thực ra thôn Hậu Truân còn giàu hơn thôn Liên Hợp nhiều.
Từ Quân Nhiên sững sờ. Nha đầu Thôi Tú Anh này tuy như vô tình nói ra, nhưng trong lời nói rất có ý nghĩa sâu sa, người khác không biết, nhưng hôm nay Từ Quân Nhiên xem qua không ít báo cáo liên quan đến tình hình khoản dự trữ của ba thôn. Tối thiểu nhất. hắn vẫn nhớ rõ, Vu Thanh Hải phụ trách thu khoản dự trữ thôn Liên Hợp, mà ba năm nay lãi suất khoản dự trữ ba năm nay thôn Liên Hợp nộp lên là 80%, cũng có nghĩa là. Phần lớn người dân thôn Liên Hợp đều nộp khoản dự trữ.
Ngay đến thôn Liên Hợp nghèo hơn so với thôn Hậu Truân, còn có nhiều người nộp khoản dự trữ, vì sao khoản dự trữ của thôn Hậu Truân lại khó thu như vậy? Chẳng lẽ tất cả cán bộ tổ công tác đều là kẻ ngốc. Lãnh đạo trong xã cũng đều là đồ đần? Đều cho rằng người dân thôn Hậu Truân là điêu dân?
Rất rõ ràng, ngay cả Thôi Tú Anh nha đầu này cũng nhìn ra được, nếu nói mấy kẻ cáo già kia không nhìn ra được, đánh chết Từ Quân Nhiên cũng không tin.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy, dường như bản thân đụng phải một cái lưới vô hình, cái lưới này chùm lên toàn bộ xã Trường Thanh thậm chí cả huyện Phú lạc, không biết bên trên rốt cuộc có bao nhiêu người không chùi mông sạch sẽ.
Có quản hay không?
Đối với Từ Quân Nhiên, đây coi như là một vấn đề.
Hắn biết, nếu mình quan tham gia vào việc này, chỉ sợ phải đối mặt với một đám tiểu nhân bỉ ổi vô liêm xỉ.
Tô Triệt trình bày và phát huy quy luật lịch sử “quân tử đấu không lại tiểu nhân”, vì chuyện như vậy trong lịch sử nhiều không kể xiết. Gốc rễ của chính trị phong kiến Trung Hoa đặc thù, tính chuyên chế và hộp tối của nó hoạt động. Hoàng đế phong kiến vì để ngồi vững ngai vàng, trừ khử bất cứ uy hiếp nào dao động, luôn có để ý đến bầu không khí gây ra các loại cạm bẫy chính trị gây ra sự bất an. Trên dưới triều đình thường đầy bẫy nghi ngờ vô căn cứ, vu oan. Mà đây chính là hiệu quả hoàng đế hy vọng đạt được. Vì vậy, có người cáo giác, có người cầu vinh. Đám công thần luôn cẩn thận ở vấn đề này, càng rơi vào bước đường cùng, nhẹ thì bị đoạt quyền lực, phế quan, nặng thì thân vào nhà tù tru di cửu tộc.
Từ Quân Nhiên không tin đám người Vương Tường Lâm không nhìn ra vấn đề ở khoản dự trữ này, nói thẳng ra, chẳng qua mọi người đều mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua, cuối cùng, hoặc là sợ hãi kiêng dè, hoặc là hãm sâu vào trong đó, không có đáp án khác.
- Tôi đi trước đây, bí thư Từ.
Khi đi tới cửa, Thôi Tú Anh thấy Từ Quân Nhiên còn đang suy nghĩ công việc, nhỏ giọng nói.
Từ Quân Nhiên cười cười, gật đầu:
- Uh, có thời gian sẽ tán gẫu tiếp.
Dừng bước, lại phát hiện Thôi Tú Anh không lập tức rời đi, Từ Quân Nhiên cười hỏi:
- Sao vậy, Tú Anh. Còn có việc sao?
Thôi Tú Anh cười một tiếng, lúc này mới thấp giọng, dùng giọng thận trọng nói:
- Cái kia, bí thư Từ, ngài không thể nói chuyện hôm nay tôi ra ngoài với cậu tôi chứ? Cậu không cho tôi lui tới với học sinh trong thôn.
Từ Quân Nhiên không nhịn được cười lên, ngược lại có chút tâm lý của Hoàng Hải, dù sao cũng là cháu gái ngoại của anh ta, ở thời địa này, tuy giáo viên tiểu học cũng được coi là một nghề nghiệp, nhưng dạy học tuyệt đối không bằng được nhân viên công vụ, Thôi Tú Anh không làm nhân viên công vụ, lại muốn làm giáo viên, đổi lại mình là trưởng bối của cô ta, chỉ sợ cũng không đồng ý.
- Yên tâm đi, chuyện này tôi coi như không biết.
Từ Quân Nhiên vừa nói vừa cười với Thôi Tú Anh, thấy tiểu cô nương vô cùng vui vẻ cất bước đi về phía ký túc xá.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Từ Quân Nhiên cưởi cười, đối với hắn, dù mình không lớn hơn Thôi Tú Anh nhiều, nhưng tâm lý tuổi tác đã sớm bốn mươi năm mươi rồi, không tự chủ xem cô như một đứa bé.
Bước đi vòng quanh biệt thự, Từ Quân Nhiên từ từ đo dấu chân của mình, trong lòng đang suy nghĩ phải giải quyết vấn đề hôm nay thế nào. Hắn chính là thích như thế này, khi gặp phải phiền phức, liền nguyện ý dùng cách này để giảm bớt áp lực của mình.
- Ơ?
Vòng quanh biệt thự hai vòng, Từ Quân Nhiên đang chuẩn bị về nhà lại vô tình thấy được một cảnh khiến hắn bất ngờ.
Ở nơi cách mình không xa, ở nơi xa cửa lớn một chút, Dương Liên Hoa đang cùng một người ôm nhau. Sở dĩ Từ Quân Nhiên chắc chắn khẳng định đó là Dương Liên Hoa, là vì bộ quần áo của cô ta khiến hắn có ấn tượng quá sâu sắc, áo bông màu đỏ lửa, vừa nhìn là biết là cô ta. Chỉ trách, hôm nay ánh trăng sáng quá.
Về phần người kia đối diện với Dương Liên Hoa, rõ ràng không phải Trần Ái Quốc chồng cô ta, vì dáng người người kia cao hơn Dương Liên Hoa rất nhiều, mà Trần Ái Quốc không cao hơn Dương Liên Hoa.
Hai người bên kia dường như không phát hiện ra mình, Từ Quân Nhiên liền dừng bước, hắn không có hứng thú với loại chuyện quan hệ bất chính này. Bản thân lại không phải loại ngụy quân tử, có lẽ chút chuyện nam nam nữ nữ này trong những năm 80 được coi là tin tức, nhưng đến thế kỷ mới, căn bản không là gì. Chưa nhìn thấy lãnh đạo nào bị loại việc này đánh bại, mấy tình nhân của cán bộ hủ bại trong tin tức kia, hoặc là bị điều tra, hoặc là có người sau lưng tung tin mà thôi.
Những thứ người dân bình thường có thể nhìn thấy, tóm lại là quá mức phiến diện đấy.
Dương Liên Hoa cùng người nọ vuốt ve cả buổi, hai cơ thể mới tách ra, mỗi người rời đi, Từ Quân Nhiên nhìn bóng lưng kia, lộ ra bộ dạng có điều suy nghĩ.
Trong lịch sử Trung Hoa, quân tử cùng tiểu nhân đấu pháp, kết quả đa số là tiểu nhân thắng mà quân tử bại. Vì mấy kẻ tiểu nhân tầm thường kia, dù thành thạo một ngành, lại có thể dựa vào khéo léo mà thăng chức rất nhanh, mọi việc đều thuận lợi. Biết làm việc không bằng biết làm người, có công lao không bằng không có công lao, anh hùng hào kiệt bốn phía gặp trác trở, trải qua gập ghềnh, thậm chí cái gia đánh đổi là mạng sống. Cả đời, con đường làm quan của kẻ gian nịnh rộng mở, vừa lòng như nguyện, hoặc kiếm được nhiều tiền, hoặc làm quan lớn, có thể nói đây là đặc sắc cơ bản của xã hội phong kiến Trung Hoa, cũng là bi kịch lịch sử khiến người ta đau đớn. Vì duyên cớ này, sách xưa của các triều đại, hầu như là dạy người làm thế nào đối nhân xử thế, rất ít khi dạy người làm việc, nó muốn nhắc nhở mọi người, chính là chỉ cần biết làm người, có nghĩa là có tất cả, nếu không năng lực của bạn dù mạnh, công lao lớn, cống hiến nhiều cũng phí công. Dưới điều kiện của chính trị phong kiến Trung Hoa, quân tử lấy tiểu nhân làm chuẩn, mà không phải tiểu nhân dựa vào quân tử, theo cách tư duy và hành vi của tiểu nhân làm hành động tiêu chuẩn, không còn là quân tử. Đây chính là nguyên nhân chính trị phong kiến Trung Hoa không có hy vọng.
Quan tử khác tiểu nhân ở chỗ: Quân tử nói đến đạo nghĩa nguyên tắc, tiểu nhân chỉ nói đến hiệu quả và lợi ích.
Trong cách nghĩ của Từ Quân Nhiên, thân ở trong quan trường, tuy muốn đứng thẳng làm người, lại không thể bảo thủ, kiên trì mù quán có nguyên tắc thanh danh. Một kẻ tiểu nhân tuy khó tồn tại lâu dài trong quan trường, đạo lý giống vậy, một người quân tử cũng khó đi xa hơn trên con đường làm quan.
Đường quan rất dài, cần không chỉ là vương đạo, còn cần quỷ đạo.
Lăn lộn trong quan trường, không cần nói đến cái gì trong sáng, tự nhiên, lương thiện, tốt đẹp,... đó đều là biểu hiện của chưa trưởng thành. Người trên quan trường, mỗi người đều mặt người dạ thú, có ý đồ xấu xa trong lòng. Chơi chính trị không được nói cao thượng, không thể có nửa điềm khoan dung và tấm lòng Bồ Tát. Nhà chính trị thành thật tương đương ngu xuẩn, lương thiện tương đương yếu đuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận