Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 190: khách sáo.

- Cục Trưởng Lý, anh ở chỗ nào?
Sau khi chia tay ông cụ, Từ Quân Nhiên đi đến trước mặt Lý Trấn Phong hỏi.
Lý Trấn Phong cười:
- Chúng tôi đến nhà khách gần sở tài chính, lần này đến chủ yếu là để chạy tiền, tất nhiên phải ở gần sở tài chính mới được, nếu không thì giải quyết công việc thế nào. Còn cậu, bí thư Từ? Hay là đi cùng chúng tôi.
Từ Quân Nhiên lắc đầu cười:
- Sao thế được, vậy tôi không làm phiền cục trưởng Lý nữa.
Mình còn có việc khác phải làm, đến sở tài chính thiết lập quan hệ giúp là được rồi, không cần phải đến gần như vậy, cho người ta có cảm giác mình phải mang ơn báo đáp.
Hắn đã nói như vậy thì Lý Trấn Phong cũng không tiện nói gì thêm, gật đầu rồi để lại địa chỉ cho Từ Quân Nhiên rồi từ biệt.
Từ Quân Nhiên bắt xe buýt đến nhà người thân ở sở công nghiệp, nhìn đồng hồ, giờ này Lâm Lệ và Bạch Sa chắc đã tan ca rồi, hắn vác ba lô đi thẳng đến cửa nhà họ gõ 3 tiếng cốc cốc cốc.
- Ai đấy?
Trong phòng vọng ra tiếng của Lâm Lệ, rõ ràng chị ta đang ở nhà.
Từ Quân Nhiên cười:
- Chị, em Từ Quân Nhiên đây.
- Ơ, Quân Nhiên đến rồi.
Giọng Lâm Lệ bỗng trở lên thánh thót, bước nhanh đến mở cửa cười nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ha ha cười vang :
- Chị, em đã ở đây, đúng như lời chị nói, không phải đã đến rồi sao?
Lâm Lệ cười, mời Từ Quân Nhiên vào nhà, hai người lúc này mới ngồi xuống nói chuyện.
- Anh Bạch đâu rồi?
Từ Quân Nhiên quan sát căn phòng không thấy bóng dáng Bạch Sa mới hỏi vậy.
Lâm Lệ ngồi trên sô-pha nghe hỏi vậy đáp:
- Anh ấy đi đón Doãn Nhi rồi, con nha đầu này mấy hôm trước nghe nói cậu đi rồi làm nó buồn rất nhiều.
Từ Quân Nhiên bỗng nhớ ra, vỗ đùi miễn cưỡng nói:
- Em quên mất, hôm đó đã hứa mua quà cho nó.
Lâm Lệ lườm hắn một cái:
- Mua quà gì! Bây giờ cậu làm gì có tiền, nghe tôi đi, đừng có chiều con nha đầu đó.
Chị ta nghĩ Từ Quân Nhiên đã hứa mua quà gì cho Lâm Doãn Nhi chứ, dù sao thu nhập của Từ Quân Nhiên hiện giờ không cao, hơn nữa mới đi làm có biết bao cái phải chi tiêu, làm sao có thể để Từ Quân Nhiên mua quà cho con nha đầu Doãn Nhi được.
Từ Quân Nhiên xua tay:
- Chị đừng khách sáo, chỉ là món đồ nhỏ thôi.
Hôm đó hắn nói với Doãn Nhi, tặng nó một món quà nhưng giờ lại quên béng mất, cũng tại chẳng có thời gian.
Hàn huyên một hồi, lúc này Từ Quân Nhiên mới thử thăm dò Lâm Lệ:
- Chị, lần trước chị có nói sẽ để cục tài vụ thành phố em cấp năm ngàn đồng cho em, chị đã làm cách nào vậy?
Lâm Lệ khẽ giật mình, đôi mày thanh tú khẽ cau lại, trầm tĩnh nói:
- Người trong cục tài vụ thành phố cậu tìm cậu gây khó dễ à?
Từ Quân Nhiên còn chưa kịp trả lời thì Lâm Lệ đã lắc đầu nói:
- Lúc đó, tôi suy nghĩ không chu toàn, chỉ muốn thay cậu trút giận, mà quên mất trong chuyện này họ vẫn là cấp trên của cậu.
Ngừng một lúc, Lâm Lệ tiếp:
- Nếu không như vậy, tôi đánh động một chút, điều cậu về tỉnh trước, chúng ta chuyển sang chỗ khác.
Từ Quân Nhiên không nhịn được cười lên, xem ra Lâm Lệ thật sự nghĩ rằng người của cục tài vụ thành phố đang trả thù mình nên mới nhắc đến chuyện này.
Trong lòng có chút cảm động, qua sự giới thiệu của Kim Lệ mà hai người trở thành chị em, Lâm Lệ đã giúp mình nhiều như vậy, ân tình này đối với Từ Quân Nhiên mà nói thật sự rất lớn.
- Chị, không nghiêm trọng như chị nghĩ đâu, chuyện này chủ tịch thành phố bọn em biết hết mà, liên hệ với cục trưởng cục tài chính thành phố, năm ngàn đồng đó giải ngân cho em rồi. Lần này em cùng với cục trưởng Lý cùng đến.
Từ Quân Nhiên thấy trong mắt Lâm Lệ như sắp nổi bão, liền vội trấn an.
Lâm Lệ nhíu mày:
- Ồ
Lâm Lệ Từ nhỏ sống ở Thủ đô, mấy chuyện đấu đá nội bộ đã chứng kiến nhiều rồi, chuyện khác không nói, theo lời Từ Quân Nhiên vừa nói khiến Lâm Lệ ý thức được, xem ra lãnh đạo của cục tài vụ Toàn Châu đều là người thông minh, biết lôi kéo Từ Quân Nhiên.
Lâm Lệ khẽ mỉm cười:
- Xem ra, có người mời cậu đến đây để nói lời khách sao rồi.
Mình đã làm gì, Lâm Lệ rõ nhất, số tiền đó của thành phố Toàn Châu, nếu không có cái gật đầu của mình thì chắc có đợi nửa năm nữa cũng không lấy được, đối với một thành phố nghèo thì số tiền này vô cùng quan trọng. Thực ra Lâm Lệ mới đầu cũng chỉ là muốn dạy cho Toàn Châu một bài học, thay Từ Quân Nhiên trút giận mà thôi, bây giờ người ta đã nhờ cậy Từ Quân Nhiên, Lâm Lệ chắc chắn sẽ không tiếp tục làm khó đối phương nữa, coi như trả Từ Quân Nhiên một mối ân tình.
- Chị, chị giơ cao đánh khẽ nhé.
Từ Quân Nhiên cười nói với Lâm Lệ
Lâm Lệ gật gật đầu:
- Ngày mai cậu đưa lãnh đạo của cục tài vụ đến đi, tôi kí cái tên là được chứ gì.
Từ Quân Nhiên đã đích thân mở miệng rồi, Lâm Lệ tự khắc phải giữ thể diện của mình mới đúng.
Đúng lúc này, Bạch Sa đưa Doãn Nhi về, thấy Từ Quân Nhiên ngồi trên sô – pha, tiểu nha đầu này hứ lên một tiếng, vênh váo cao ngạo xoay người bước vào phòng mình, bộ dạng giống như là anh không đến an ủi, cầu xin tôi, tôi cũng không thèm để ý đến anh, khiến từ Từ Quân Nhiên không nhịn được phải phì cười.
Bạch Sa vừa cởi áo treo lên giá vừa nói với Từ Quân Nhiên:
- Thế nào? giải quyết công việc đến đâu rồi?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Cũng tàm tạm rồi ạ, mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ gió đông thôi.
Cái gọi là gió đông đó tất nhiên là chỉ sự ủng hộ của những người như Bạch Sa và Vương Vĩ Đạt rồi.
Bạch Sa cười gật đầu:
- Hôm qua tôi và lão Trịnh cùng một vài người đã gặp mặt, máy móc thì trưởng phòng Vương đã giúp cậu tìm hiểu rồi, khoản tiền này về là có thể nhập hàng luôn, công nhân ở đó, lão Trịnh đã tìm giúp mấy công nhân lành nghề rồi, về giá cả tôi cũng đã hỏi rồi, bình thường tiền lương đãi ngộ, đều là những sư phụ già, thuộc lớp những người nói có thể tin tưởng được. Về nguồn tiêu thụ, tôi đã nhờ người liên hệ với mấy nhà máy rồi, vì là xí nghiếp quốc doanh, đối với chủ thể mua bán đều có yêu cầu, do vậy sản phẩm của cậu chỉ có thể tách ra nhập từng phần. Nghe lão Vương nói, máy móc bán cho cậu sản lượng hàng năm khoảng 50 tấn, tôi cũng đã thăm dò mấy nhà máy kia chỉ nhập được khoảng hơn 40 tấn thôi, số còn lại tôi sẽ nghĩ cách.
Nghe những lời này, Từ Quân Nhiên cười không dứt, tất cả các khâu từ sản xuất đến tiêu thụ đều có người giúp, coi như mình đã nợ một mối đại ân tình rồi.
- Anh Bạch, lần này em phiền anh nhiều quá
Từ Quân Nhiên nói với Bạch Sa những lời tự đáy lòng mình, lần này đều là nhờ anh ấy giúp đỡ đưa đường mở lối, có thể nói nếu không có sự giúp đỡ của Bạch Sa, Từ Quân Nhiên lần này muốn thành sự là chuyện không thể. Ít nhất Từ Quân Nhiên chả có cách nào tiếp cận được với Vương Vĩ Đạt hay Trịnh Vũ Thành.
Bạch Sa xua tay:
- Người trong nhà cả, đừng khách khí thế.
Anh ta thở dài một cái rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Ngày mai cậu sắp xếp thời gian đi gặp lão Trịnh, để ông ấy đưa cậu đi gặp một vài vị sư phụ, giao lưu trước. Tôi phải đưa phó giám đốc sở của chúng ta đi thăm nhà máy, buổi tối chúng ta quay về sẽ nói tiếp.
Từ Quân Nhiên gật đầu, nếu Bạch Sa có việc thì thật sự mình phải đi gặp Trịnh Vũ Thành.
Ăn tối xong, Từ Quân Nhiên cùng hai vợ chồng Lâm Lệ và Bạch Sa ngồi nói chuyện một lúc rồi mới đứng dậy cáo từ, lúc ăn tối Doẵn nhi nói không thấy ngon miệng nên dứt khoát không chịu lộ diện. Từ Quân Nhiên biết nha đầu này vẫn còn giận mình, đành để lần sau mang cho nha đầu này món quà để dỗ dành vậy.
Trở lại nhà khách, Từ Quân Nhiên ngả lưng trên giường suy nghĩ rất lâu, thực ra hắn sớm biết con đường phát triển cho công xã trấn Lý Gia đã được vạch ra rồi.
Kiếp trước đã làm quen với những cái như khu phát triển kinh tế, nên dự định của hắn rất đơn giản, hắn dự định sẽ quy hoạch 50 nghìn mẫu đất trong công xã trấn Lý Gia, trên 50 nghìn mẫu đất này hắn sẽ xây dựng tiểu khu phát triển kinh tế hiện đại.
Cái gọi là khu phát triển kinh tế nhỏ là để phân biệt với những khu phát triển kinh tế lớn do các vị tiền bối của Từ Quân Nhiên đã thấy rồi lập ra, nếu công xã trấn Lý Gia hiện giờ muốn phát triển ngành du lịch thì quá rõ ràng, xí nghiệp như kiểu các nhà máy qui mô lớn thì nơi này không thu hút được, như vậy con đường phát triển tốt nhất chỉ có thể là những cách đó. Trong đó cách thích hợp nhất là tận dụng triệt để quỹ đất của khu quy hoạch, thông qua sự xây dựng không ngừng của chính mình, sắp xếp kết hợp các nguồn tài nguyên sinh thái như nguồn nước, cây rừng, đất ẩm cộng thêm giao thông, điều kiện tự nhiên để xây dựng khu công nghiệp.
Kinh tế của cả Trung Quốc đều đang ở trạng thái bắt đầu, coi như Từ Quân Nhiên muốn làm khu du lịch thì dân cũng chẳng dư tiền đến chơi, vì vậy hắn chỉ có thể lựa chọn làm khu công nghiệp, đây cũng là lựa chọn của nhiều khu vực khác, nếu làm ngành sản xuất thứ 3 tất nhiên rất tốt nhưng khi đó cần phải có một môi trường rộng lớn, ít nhất phải đợi sau khi nền kinh tế quốc nhân đạt đến một trình độ nhất định thì mới có thể làm như vậy, cũng giống như mọi người mỗi tháng chỉ kiếm được mấy chục đồng, làm sao có thể có người bỏ ra mấy trăm đồng đi du lịch chứ?
Nghĩ thông suốt chuyện này, suy nghĩ của Từ Quân Nhiên cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Làm công nghiệp, tích lũy tư bản nguyên thủy, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất để tích lũy tư bản, sau đó đợi thời cơ đến, một khi nền kinh tế nhà nước rơi vào thời khắc phát triển ồ ạt thì lập tức lợi dụng những năm này để tích lũy tư bản nguyên thủy hơn nữa để phát triển.
Đây mới là sự chuẩn bị cần thiết của công xã trấn Lý Gia ngày hôm nay, cũng là kết luận mà Từ Quân Nhiên đưa ra sau khi tổng kết kinh nghiệm của hai thế hệ.
Nghĩ mãi vấn đề này, Từ Quân Nhiên mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ, cho đến khi tỉnh dậy sáng ngày hôm sau mới giật mình đã hơn 9 rồi. Hắn xoa xoa cái đầu còn hơi đau, hối hận vì tối qua đã uống quá nhiều với Bạch Sa, tửu lượng của mình không bằng anh ta, sau khi uống hoa mắt chóng cả mặt.
Rửa qua cái mặt, Từ Quân Nhiên tính toán những việc hôm nay cần phải làm, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định đến sở tài chính trước, dù sao hôm qua cũng đã liên hệ với Lâm Lệ, hẹn trước với Lý Trấn Phong, nếu mình không đi sợ Lâm Lệ sẽ làm khó cục trưởng Lý.
Thời buổi này, xe buýt trên tỉnh rất tiện, khi Từ Quân Nhiên đến nhà khách sở tài chính, đúng lúc gặp bọn Lý Trấn Phong vừa ra ngoài, Từ Quân Nhiên bước nhanh vài bước nghênh đón:
- Cục trưởng Lý, tôi đang muốn tìm ngài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận