Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 621: Nhậm chức.

Làm lãnh đạo cấp cao không nhất thiết là phải tài chí hơn người, học cao hiểu rộng, nhưng mà ít nhất thì cũng phải am hiểu cái sự đời. Cần phải biết làm thế nào để sử dụng quyền lực trong tay mình để phát huy tính tích cực của nhân viên dưới quyền mình.
Cũng cùng một đạo lí như vậy, với vai trò là một người lãnh đạo thì chưa hẳn sở trường là công việc mà mình đang gánh vác. Thế nhưng ít nhất cũng phải có sự nhạy cảm đối với chính trị.
Hàn Đông Phương nghĩ đến chuyện Từ Quân Nhiên còn trẻ như vậy mà đã có thể lên làm Chủ tịch huyện, trước đây còn có kinh nghiệm làm Bí thư huyện ủy, lờ mờ cũng có thể đoán ra được rằng, sau lưng của người thanh niên này nhất định là có bối cảnh vững chắc. Thêm vào đó là việc Từ Quân Nhiên có mối quan hệ với chiến hữu của y là Lý Đông Viễn, cho nên điều đầu tiên mà Hàn Phương Đông nghĩ về Từ Quân Nhiên đó là phải kết bạn với hắn.
Lúc Từ Quân Nhiên bước vào cũng không mang theo quà cáp gì cả, chỉ có chút hoa quả mua ở dọc đường. Hắn hiểu rất rõ rằng, lần đầu tiên hắn đến nhà Hàn Đông Phương thì không thể có giao tình gì sâu sắc với y được. Nhiều nhất cũng chỉ là làm quen đôi chút về tình hình. Còn về việc sau này mối quan hệ này có thể tiến sâu hơn nữa được hay không thì còn phải xem cả hai người có cần đến đối phương hay không.
Hai người nói chuyện khách sáo một hồi, sau khi nói về tình hình của Lý Đông Viễn xong thì Từ Quân Nhiên đứng dậy cáo từ. Cả hai cũng không nói thêm gì nữa. Có điều lúc tiễn Từ Quân Nhiên ra cửa, Hàn Đông Phương nói với Từ Quân Nhiên một câu đầy hàm ý sâu xa:
- Tiểu Từ, với tư cách là người đi trước, tôi có lời này muốn nói với cậu, sau khi đến huyện Nhân Xuyên thì chịu khó nhìn nhận và cân nhắc mọi việc, đừng tùy tiện đưa ra bất kỳ kết luận nào.
Từ Quân Nhiên ngây ra một lát, gật gật đầu nhưng cũng không nói gì thêm.
Buổi sáng ngày hôm sau, Từ Quân Nhiên ngồi vào chiếc xe Jeep của Ban tổ chức Thành ủy, từ từ lái xe hướng về phía huyện Nhân Xuyên. Con đường gập ghềnh, mấp mô khiến cho Từ Quân Nhiên phải nhíu mày. Lần đầu tiên hắn gặp phải con đường xấu, khó đi như thế này.
Mùa thu vốn dĩ là mùa thường xuyên có mưa. Trước khi Từ Quân Nhiên nhậm chức, ở đây cũng vừa có một trận mưa lớn, khiến cho con đường hôm nay càng thêm phần lầy lội. Bánh xe trơn trượt khiến cho lòng người run sợ.
Lý Đức Minh ngồi bên cạnh Từ Quân Nhiên. Ngồi ở hàng ghế phía trước, bên cạnh lái xe là Thư kí của Lý Đức Minh. Từ Quân Nhiên nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt không khỏi có chút lo lắng.
- Sao thế? Không quen đi đường núi như thế này phải không?
Lý Đức Minh đột nhiên lên tiếng hỏi.
Mặc dù Lý Đức Minh nhìn về phía trước nói, nhưng ai cũng biết là đang nói với Từ Quân Nhiên.
Nghe thấy lời của Lý Đức Minh, Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ cười khổ, gật gật đầu nói:
- Bí thư Lý, đây là kiểu đường gì thế? Sao không có ai đứng ra sửa chữa? Tục ngữ có câu, nếu muốn giàu thì trước tiên phải sửa đường. Muốn một địa phương phát triển được, thì trước tiên cần tu sửa đường đi lại cho tốt, nếu không thì làm sao thu hút được các nhà đầu tư chứ!
Vẻ mặt của Lý Đức Minh rất thản nhiên, chậm rãi nói với Từ Quân Nhiên:
- Đường như thế này vẫn còn rất dài, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Từ trung tâm thành phố Đan Giang đến huyện Nhân Xuyên vẫn còn khoảng 30km đường xấu như thế này nữa.
Nghe đến việc con đường phải đi vẫn còn dài, Từ Quân Nhiên đã cảm thấy toàn thân đau nhức, đồng thời hắn cũng nghĩ đến một chuyện, không kìm lòng được nên mở lời hỏi:
- Con đường này xấu như vậy mà không có ai xin với cấp trên cho sửa chữa sao?
Lý Đức Minh rõ ràng nghe thấy câu hỏi của Từ Quân Nhiên nhưng chỉ cười cười không nói gì.
Thư kí Tiểu Tiền ngồi ở hàng ghế lái phụ thấy vậy thì giải thích với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Từ, ngài không nắm rõ tình hình. Nghe nói lãnh đạo của huyện Nhân Xuyên đã lên báo cáo với trên tỉnh mấy lần rồi, nhưng cũng vẫn không có kết quả gì. Tài chính của thành phố ta eo hẹp, xây dựng đường quốc lộ dài như thế này cần phải có sự hỗ trợ của Tỉnh thì mới được. Nói ra thì con đường từ Nhân Xuyên đi thẳng đến khu trung tâm thành phố cũng không phải là xa. Vấn đề là xung quanh có rất nhiều đồi núi, vòng qua vòng lại thành ra đến mấy chục cây đường núi.
Từ Quân Nhiên chau mày. Nếu sự việc đúng như Tiểu Lý nói thì sau khi hắn đến làm việc ở huyện Nhân Xuyên, giao thông chính là một vấn đề nan giải mà hắn phải đối mặt.
Hắn nghĩ như vậy, còn Lý Đức Minh lại cười nói:
- Chủ tịch Từ, huyện Nhân Xuyên là địa phương có kinh tế phát triển chậm nhất trong thành phố Đan Giang của chúng ta. Sau khi cậu đến nhậm chức, phát triển nền kinh tế như thế nào đó là trách nhiệm của cậu. Tôi cũng nghĩ như cậu vậy, trước tiên cần giải quyết vấn đề về con đường này. Chỉ có sửa đường xong thì huyện Nhân Xuyên mới có tiền đồ để phát triển được.
Đối với Lý Đức Minh mà nói, thì thái độ của Quách Hồng Đào đối với Từ Quân Nhiên khiến cho gã liên tưởng đến nhiều thứ. Mặc dù không biết rốt cuộc Từ Quân Nhiên có quan hệ như thế nào mà lại có thể khiến cho một người công tư phân minh như Quách Hồng Đào lại có cái nhìn khác về hắn như vậy. Theo sự suy đoán của Lý Đức Minh thì y cảm thấy, có lẽ Từ Quân Nhiên có quan hệ với người trên tỉnh. Nếu như sự suy luận của y là thật, thì vấn đề phiền phức bao nhiêu năm nay của huyện Nhân Xuyên có thể được giải quyết dưới tay của Từ Quân Nhiên.
Trước đây, lúc Lý Đức Minh xem qua lí lịch của Từ Quân Nhiên, y đã phát hiện ra rằng, lí lịch của người thanh niên này thực sự rất phong phú. Tốc độ được thăng quan tiến chức cũng khiến cho ngời ta khó lòng tin được. Nếu như không phải do bên Ban tổ chức chuyển tài liệu đến không thể có sự sai sót, thì thậm chí y còn nghi ngờ rằng, người đang ở trước mặt y liệu có phải là làm giả hồ sơ hay không.
Làm Trưởng ban tổ chức lâu như vậy rồi, Lý Đức Minh tin rằng y không thể nhìn nhầm người được. Y cảm nhận được rất rõ ràng ràng Quách Hồng Đào rất coi trọng Từ Quân Nhiên. Cho nên, vốn dĩ y định để cho Phó ban tổ chức đưa Từ Quân Nhiên đi nhậm chức, sau đó mới đột ngột quyết định đích thân mình đưa hắn đến.
Thực ra, không cần Lý Đức Minh nói ra, Từ Quân Nhiên cũng để việc sửa đường trong lòng rồi. Không nói chuyện gì khác, hắn đã làm Chủ tịch huyên Nhân Xuyên, nếu muốn phát triển kinh tế ở Nhân Xuyên, thì con đường này không thể nào không sửa được. Đổi lại, nếu là bất kì một nhà đầu tư nào, nếu như nhìn thấy con đường này cũng sẽ quay đầu mà bỏ chạy.
Lúc mấy người đang nói chuyện, Từ Quân Nhiên chú ý đến phía đằng trước có mấy chiếc xe đang tắc ở đó. Lờ mờ nhìn thấy cũng phải có đến 7 chiếc xe dừng ở đó.
Tiểu Vương cười khổ nói:
- Chắc là lại có tai nạn rồi. Tôi nghe nói đoạn đường này chỉ cần gặp trời mưa thì đụng xe, lật xe rất nhiều.
Chiếc xe Jeep từ từ chạy qua. Quả nhiên không ngoài dự đoán, một chiếc xe đang lật ngược trên nền đất. Xem ra là bị rơi xuống hố rồi. Đó là một cỗ xe tải lớn, chở đầy rau cải thảo rơi vung vãi trên đất.
Nhìn thấy đã gọi cảnh sát đến xử lí, chiếc xe jeep không dừng lại mà tiếp tục lái về phía huyện Nhân Xuyên.
Lý Đức Minh than thở:
- Rau sạch ở huyện Nhân Xuyên trồng được rất ngon. Mọi người ở trên thành phố đều rất thích, nhưng tiếc là không thể đưa lên được. Chở rau sạch ở đường này, cứ cho là mang ra được thì chắc cũng bị dập nát mất phân nửa rồi.
Tiểu Vương nói:
- Chẳng phải là như thế sao? Rất nhiều đồ ở huyện Nhân Xuyên đều rất tốt. Đen đủi là đen đủi ở con đường này này.
Lời của hai người khiến cho Từ Quân Nhiên thấy cảm khái. Hắn không hiểu nổi tại sao trên thị lại không nghĩ cách để tu sửa con đường này? Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên hỏi Lý Đức Minh:
- Bí thư Lý trên tỉnh không sửa, vậy tại sao thành phố cũng không tìm cách để sửa đường?
Lý Đức Minh lắc đầu nói:
- Ai nói là trên thành phố không muốn sửa chứ? Nhưng mà vấn đề là ở chỗ tiền để tu sửa con đường này mất quá nhiều. Toàn thành phố cũng không chỉ có mình huyện Nhân Xuyên. Thành phố có tất cả 4 khu dân cư và 8 huyện. Ngoại trừ huyện Nghiêm Hoa ra thì 7 huyện còn lại đều nằm chìm trong núi lớn. Có huyện nào mà không muốn sửa đường chứ? Nhưng do tiền đầu tư không đủ, hàng năm cũng chỉ có cách chắp chắp vá vá. Con đường núi từ trung tâm thành phố đến huyện Nhân Xuyên này cần quá nhiều tiền. Số tiền này thành phố không đủ sức để gánh vác.
Nghe Lý Đức Minh giải thích xong, lúc này Từ Quân Nhiên mới hiểu rõ. Hèn gì không có ai đứng ra sửa đường, nói cho cùng cũng chỉ là hai chữ: thiếu tiền.
Xe chạy thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, Tiểu Vương ngoái đầu lại nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Từ, đi thêm một đoạn nữa chính là địa phận của huyện Nhân Xuyên rồi.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, cùng với đó là sắc mặt càng ngày càng khó coi, bởi vì hiện ra trước mắt hắn là một nơi hoang tàn mà người ta khó lòng tưởng tượng ra được. Bây giờ đã là thời tiết của cuối tháng 9 rồi, thế mà trên đường vẫn còn rất nhiều người ăn mặc quần áo rách rưới, thậm chí là còn đi chân đất.
- Đây, đây cũng quá là…
Cuối cùng Từ Quân Nhiên cũng không thể nhịn được, quay sang nhìn Lý Đức Minh. Hắn có nghĩ thể nào cũng không thể tưởng tượng ra được, huyện Nhân Xuyên lại có thể nghèo đói tới mức độ như thế này.
- Khó lòng tưởng tượng ra được đúng không?
Lý Đức Minh cười khổ nói với Từ Quân Nhiên:
- Hai mươi năm trước tôi đã từng làm việc ở đây. Lúc đó huyện Nhân Xuyên cũng như thế này. Hai mươi năm qua đi, việc cải cách sửa đổi khiến cho thành phố chúng ta thay đổi rất nhiều. Nhưng ở đây, về cơ bản anh không nhìn thấy có bất kì sự thay đổi nào. Vẫn có người không có cơm ăn, vẫn có người không có áo mặc. Thậm chí ở đây, đến một ngôi trường cấp ba cũng không có. Đồng chí Từ Quân Nhiên, tỉnh cử đồng chí xuống đây thực sự là kỳ vọng rất lớn ở đồng chí.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, tâm trạng mỗi ngày một nặng. Hắn liếc nhìn Lí Đức Minh đang ngồi bên cạnh. Rốt cuộc thì hắn cũng đã hiểu tại sao lãnh đạo của Thành ủy lại có thiện ý với hắn như vậy. Bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, thì hắn chính là vị cứu tinh cho tình trạng hiện nay của huyện Nhân Xuyên.
Không thể không thừa nhận rằng, phong cảnh trên suốt quãng đường đi không tệ. Non non nước nước nhìn vào khiến cho người ta rất có tinh thần. Nhưng điều khiến cho Từ Quân Nhiên cảm thấy bí bách hơn đó là, sống ở một nơi như thế này, cơm không đủ no, áo không đủ mặc, thật sự hắn khó lòng mà tưởng tượng ra được những người dân ở đây rốt cuộc họ sống bằng cách nào.
- Cuối cùng thì cũng đến rồi.
Tiểu Vương thở dài một tiếng. Lúc này khoảng cách với chỗ mà bọn họ nói chuyện đã là nửa tiếng đồng hồ.
Từ Quân Nhiên giương mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một chiếc khung sắt treo ở trên đường, “Nhân dân huyện Nhân Xuyên chào đón ngài”. Mấy con chữ to sừng sừng nằm ở đó, khiến cho người ta nhìn vào thấy có chút kì quái. Nhìn kỹ hơn, thì hóa ra đây là phong cách của mười mấy năm về trước. Thậm chí, Từ Quân Nhiên còn phảng phất nhìn ra được phải cực khổ lắm mới cho ra được hàng chữ này.
Qua chiếc cổng chào này, đường đi có khá hơn được chút ít, nhưng cũng vẫn mấp mô như vậy, xe vẫn cứ lắc qua lắc lại.
Bây giờ Từ Quân Nhiên đã hạ quyết tâm. Hắn đã đến đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch huyện Nhân Xuyên, cứ coi như những việc khác hắn không làm đi nữa, nhưng còn con đường này nhất định phải tu sửa. Chỉ có tu sửa lại đường rồi, thì sau này khi hắn rời đi mới yên tâm được. Tục ngữ có câu, một người làm quan cả họ được nhờ. Từ Quân Nhiên không muốn khi hắn rời khỏi huyện Nhân Xuyên, ở đây vẫn cứ nghèo đói, rách rưới như bây giờ.
Đúng lúc này thì lái xe lên tiếng:
- Bí thư Lý, Chủ tịch Từ, lãnh đạo nghênh tiếp của huyện Nhân Xuyên đến rồi, có cần dừng lại không?
Xuất hiện trước mặt của Từ Quân Nhiên là một hàng xe con. Quả thật hắn không nhìn nhầm. Xuất hiện trước mặt hắn lúc này là khoảng bốn, năm chiếc xe con mà đến ở phương Bắc cũng ít khi nhìn thấy.
Vào năm 84, nội địa Trung Quốc có nhập vào một lô xe con ở Thiên Nhai. Việc này Từ Quân Nhiên đương nhiên là biết. Có điều hắn không ngờ được ở một nơi nghèo khó như huyện Nhân Xuyên này, lại có thể nhìn thấy loại xe con như thế này. Có tất cả khoảng năm chiếc, tổng giá trị cộng lại e rằng không dưới ba mươi vạn.
Nhìn thấy nhiều xe con như vậy, cuối cùng Từ Quân Nhiên cũng không nhịn được nữa, cười lạnh:
- Ha ha, tôi thật không ngờ, huyện Nhân Xuyên lại có thể giàu có như thế này!
Nghe thấy những lời mà Từ Quân Nhiên nói, Lý Đức Minh há hốc mồm nhìn Từ Quân Nhiên nhưng không nói câu nào.
Thư kí Tiểu Vương thì lại không nghĩ nhiều như vậy, trề môi cươi nói:
- Theo cách nói của huyện Nhân Xuyên thì, ở đây đường đi lại khó khăn, nếu cán bộ ra ngoài mà không ngồi xe thi hơi phiền phức.
Từ Quân Nhiên nhếch mép cười nhạt. Cứ coi như là đường xấu khó đi đi, nhưng cũng không nhất thiết phải mua nhiều xe sang trọng như thế này chứ? Hơn nữa, đường khó đi thì đi bộ là được rồi, mua xe về chẳng phải là càng khó đi hơn hay sao?
Đương nhiên những lời này hắn chỉ là tự nhủ thầm trong lòng mà thôi. Quan hệ của hắn với Lý Đức Minh không có gì sâu đậm, cho nên cũng không cần phải nói ra. Hơn nữa hắn vừa mới đến, hắn không có lập trường và lí do để mà nói này nói kia với những người đã làm việc ở đây lâu rồi. Tránh để người khác nghĩ rằng hắn không hiểu quy củ.
Chiếc xe từ từ đỗ lại. Một người đàn ông chạc tuổi Lý Đức Minh, khoảng ngoài bốn mươi bước lên đón. Còn chưa đợi cho Lý Đức Minh bước xuống xe, y đã khách khí chìa tay ra nói với Lý Đức Minh:
- Bí thư Đức Minh, chào mừng ngài đến thị sát công việc ở huyện Nhân Xuyên.
Lý Đức Minh cười cười bước xuống xe bắt tay với gã đàn ông đó. Lúc này mới giới thiệu Từ Quân Nhiên đang bước xuống xe:
- Chủ tịch Từ, đây là đồng chí Bạch Lâm, Bí thư Huyện ủy huyện Nhân Xuyên của các cậu.
Nói rồi y lại giới thiệu với Bạch Lâm:
- Vị này là đồng chí Từ Quân Nhiên. Từ nay về sau trong quá trình làm việc, mọi người từ từ tìm hiểu. Tôi cũng không giới thiệu nhiều nữa.
Bạch Lâm nở nụ cười nhiệt tình, nắm lấy tay Lý Đức Minh nói:
- Cảm ơn Bí thư Đức Minh. Cảm ơn ngài đã cho huyện Nhân Xuyên chúng tôi một Chủ tịch mới.
Không thể không thừa nhận rằng, con người của Bạch Lâm này khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác rất hào phóng và thẳng thắn, phảng phất có cảm giác giống như đại ca giang hồ trong xã hội xưa. Vừa mới gặp mặt đã lộ ra điệu cười nhiệt tình như vậy, khiến cho người khác có cảm giác rất gần gũi.
- Lão Bạch cậu đấy, chỉ thích làm cái trò này. Nhiều người vây quanh như vậy làm gì? Tôi có phải là khỉ đâu, còn cần nhiều người vây quanh xem như vậy sao?
Xem ra, Lý Đức Minh và Bạch Lâm này rất thân thiết, nếu không thì cũng sẽ không nói đùa kiểu như vậy.
Bạch Lâm cười ha ha;
- Bí thư Đức Minh nói như vậy thì oan cho Lão Bạch tôi quá rồi. Còn chẳng phải là dân chúng và cán bộ nghe nói Bí thư Đức Minh đưa Chủ tịch huyện mới đến, nên tự động đến đây để chào đón hai người hay sao? Tôi cũng không có phát công văn gì cả.
Gã chỉ với một câu nói đã phủi sạch sẽ hết trách nhiệm của mình. Từ Quân Nhiên cũng biết rõ, những kiểu đón tiếp như thế này thì ở bất kì một địa phương nào cũng không thể tránh khỏi. Cũng cần biết rằng, nếu như không bày thế trận để đến đón tiếp, nói không chừng sẽ để lại cho lãnh đạo có ấn tượng rằng không tôn trọng cấp trên. Mặc dù làm như Bạch Lâm bây giờ có bị lãnh đạo nói vài câu, nhưng lại để cho lãnh đạo có ấn tượng tốt về việc biết tôn trọng cấp trên. So sánh nặng nhẹ thì như vậy vẫn còn phù hợp hơn được đôi chút.
- Bí thư Lý, tôi nói mấy lời công bằng thay cho Bí thư Bạch. Ngài cũng nên hiểu cho điểm khó của cấp dưới chứ.
Từ Quân Nhiên cười cười, lên tiếng, coi như là giải vây cho Bạch Lâm
- Ha ha, Chủ tịch Từ, cậu vừa mới đến đây thế mà đã giống Bí thư Bạch rồi.
Lý Đức Minh cời cười nói.
- Bí thư, lời này của ngài tôi xin nhận. Chủ tịch Từ là Chủ tịch của huyện Nhân Xuyên chúng tôi, đương nhiên là phải đứng về phía chúng tôi rồi.
Bạch Lâm cười cười nhìn Từ Quân Nhiên.
Hai người bọn họ đứng đó nói nói cười cười. Từ Quân Nhiên đứng bên cạnh quan sát con người Bạch Lâm. Xem ra, Bí thư huyện ủy này không có điểm nào ác cảm với hắn cả. Ít nhất thì cho tới thời điểm này cũng chưa nhìn thấy được điểm nào mà y chưa hài lòng về hắn.
Bạch Lâm cười cười chìa tay ra với Từ Quân Nhiên:
- Mong ngóng sự xuất hiện của Chủ tịch Từ đã rất lâu rồi. Có anh đến, đôi vai này của tôi sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nghe nói, Chủ tịch Từ có khả năng nắm bắt kinh tế rất tốt. Huyện Nhân Xuyên chúng ta đang cần những nhân tài như Chủ tịch.
Từ Quân Nhiên cũng không phải là ngây ngốc, những lời nói như thế này hắn cũng không để trong lòng. Có điều vì là người vừa mới đến nên cũng rất khách sáo nói:
- Sau này tôi sẽ ở huyện Nhân Xuyên này đồng cam cộng khổ cùng với mọi người. Có chỗ nào không phải, thì xin Bí thư Bạch chỉ dạy nhiều hơn.
Mấy người hàn huyên một hồi xong thì những lãnh đạo khác của Huyện Nhân Xuyên cũng bước đến, nhao nhao bắt tay với Lý Đức Minh.
Từ Quân Nhiên đứng bên thờ ơ, lạnh nhạt. Xem ra những người này xem trọng một Trưởng ban Tổ chức, Thường ủy Thành ủy như Lý Đức Minh hơn. Đối với một Chủ tịch huyện mới đến như Từ Quân Nhiên, e rằng mọi người cũng chỉ là cái thái độ trông ngóng mà thôi. Dù sao cũng chỉ là một Chủ tịch mới được điều đến, ai mà biết được bản lĩnh đến đâu.
- À, đúng rồi, Chủ tịch Từ, đây là xe của ngài.
Sau một hồi khách sáo, Bạch Lâm chỉ vào chiếc xe con hiện đại màu đen nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên liếc nhìn, phát hiện ra xe còn rất mới, đoán rằng là do của Chủ tịch trước đây từng dùng.
Chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy đứng bên cạnh chen vào:
- Chủ tịch Từ, lái xe vẫn là lái xe trước đây, sau này ngài có thể tùy ý đổi một người khác.
Từ Quân Nhiên cười cười gật đầu, mặt đầy cảm kích nói với Bạch Lâm:
- Cảm ơn Bí thư Bạch. Ngài nghĩ chu đáo quá!
Bạch Lâm nở nụ cười hết sức sảng khoái, nói với Từ Quân Nhiên:
- Sau này mọi người cùng ăn cơm chung một nồi. Tiểu Từ, cậu còn khách sáo với tôi làm gì.
Từ Quân Nhiên khẽ gật đầu:
- Vậy thì tôi không khách sáo với Bí thư nữa. Có điều tôi đến cùng với Bí thư Lý, cho nên tôi vẫn ngồi xe cùng với Bí thư Lý thì hơn.
Bạch Lâm ngây ra một hồi rồi nói theo:
- Vậy cũng được. Dù gì thì nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành rồi. Mang xe đến giao cho cậu rồi sau này muốn làm thế nào thì cậu tự quyết định.
Hai người đứng đầu Văn phòng Huyện ủy đứng đó khách sáo qua lại, ra vẻ như hòa thuận lắm. Nhưng trong lòng Từ Quân Nhiên hiểu rõ, sự có mặt của Chủ tịch Huyện là hắn này, e rằng trong lòng Bạch Lâm không vui vẻ như bên ngoài gã đang thể hiện. Dù sao tính hắn cũng là lính nhảy dù. Vốn dĩ trên tỉnh hay Huyện Nhân Xuyên chắc chắn đều đã có sự sắp đặt cho vị trí Chủ tịch huyện này rồi. Nếu không thì Bạch Lâm cũng đã đề cử ứng viên với tỉnh.
Nhưng không may vị trí Chủ tịch huyện này lại bị Từ Quân Nhiên đoạt lấy.
Một nước không thể có hai vua mà lại xuất hiện nhiều ứng cử viên như vậy, ngoại trừ Từ Quân Nhiên ra thì e rằng không có ai vui vẻ cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận