Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 625: Đồ giả mạo.

Sắc mặt Lưu Hoa Cường hơi thay đổi, nhìn Từ Quân Nhiên chứ chưa mở miệng nói ngay.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, bước đến phòng bên cạnh nhấc điện thoại gọi lên, bấm số điện thoại của Bí thư thành ủy Quách Hồng Đào.
- Bí thư Quách, xin chào ngài, tôi là Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên khách khí nói qua ống nghe.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng cười hòa nhã của Quách Hồng Đào:
- Haha, tiểu Từ à, thế nào, hôm nay nhậm chức thuận lợi chứ?
- Bí thư Quách, có chút chuyện muốn báo cáo với ngài.
Từ Quân Nhiên báo cáo lại chi tiết việc công nhân xưởng dây đay làm loạn vì không được phát lương, rồi đem những thông tin mình nắm được báo cho Quách Hồng Đào.
Nghe Từ Quân Nhiên nói xong, Quách Hồng Đào nghiêm túc nói:
- Chuyện này rất quan trọng, nếu không xử lý tốt sẽ trở thành chuyện lớn, Ủy ban nhân dân huyện và Huyện ủy huyện Nhân Xuyên các cậu, nhất định phải nhanh chóng ổn định cảm xúc của đám công nhân, có khó khăn gì, có thể tìm tôi hoặc Chủ tịch thành phố Bối, rõ chứ?
Sau khi nói thêm vài câu, Quách Hồng Đào mới cúp máy.
Lưu Hoa Cường ngồi bên cạnh nhìn thấy Từ Quân Nhiên gọi điện thẳng trò chuyện với Bí thư thành ủy, cách nói chuyện đã khiến y lập tức hiểu rõ, Chủ tịch huyện Từ có quan hệ rất sâu trên tỉnh, thậm chí có thể đứng cùng một chiến tuyến với Bí thư Quách.
- Lão Lưu, anh nói đi.
Nói chuyện điện thoại xong, Từ Quân Nhiên quay lại salon, nhìn thoáng Lưu Hoa Cường nói.
Lưu Hoa Cường gật đầu, hít sâu một hơi, nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch huyện Từ, chuyện này, phải kể lại từ mùa xuân năm ngoái…
Theo như Lưu Hoa Cường kể lạ, cuối cùng Từ Quân Nhiên đã hiểu vì sao xưởng dây đay lại xuống dốc. Tuy hắn cũng không tin tưởng Lưu Hoa Cường lắm, nhưng kết hợp với những tin tức vừa mới nhận được, cũng tương đối phù hợp với thực tế. Đối với Lưu Hoa Cường này, Từ Quân Nhiên hiện tại chưa tin tưởng lắm, dù sao mình cũng vừa mới đến, chẳng có người nào có thể dùng được, vừa nãy cú điện thoại gọi cho Bí thư thành ủy Quách Hồng Đào trước mặt Lưu Hoa Cường, dụng ý rất rõ ràng, đó là truyền cho Lưu Hoa Cường một tín hiệu, đi theo Chủ tịch huyện mình, tiền đồ rất lớn.
Theo Lưu Hoa Cường kể, xưởng dây đay vốn làm ăn rất phát đạt, về sau không biết nghe nói ở đâu, có thể tiến cử một dây chuyền sản xuất nước ngoài, sản phẩm sản xuất ra có thể xuất khẩu đi nước ngoài, Xưởng trưởng của xưởng dây đay lúc đó không biết đầu óc hồ đồ thế nào, đã đồng ý chuyện này. Đem khoản tiền tích góp mấy chục năm của xưởng dây đay đổ vào đó, mua về dây chuyền sản xuất nghe nói của Đức. Nhưng vừa đem về xưởng chưa đến nửa tháng đã bị hư, tìm người sửa nhưng không sửa được. Cuối cùng hơn nửa năm sau mới biết dây chuyền sản xuất này, căn bản chẳng phải kỹ thuật tiên tiến gì, mà là đồ cũ bên kia người ta đào thải.
- Chủ tịch huyện, cả hai trăm ngàn tệ! Tất cả đều trôi theo dòng nước.
Lưu Hoa Cường cười khổ, bất đắc dĩ nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cau mày, hai trăm ngàn tệ không phải con số nhỏ, nhất là với một huyện nghèo như huyện Nhân Xuyên mà nói, hai trăm ngàn tệ này có thể làm được rất nhiều chuyện.
- Lão Lưu, chuyện này trong huyện không ai quản sao?
Từ Quân Nhiên suy nghĩ, hỏi Lưu Hoa Cường. Xưởng dây đây tổn thất số tiền lớn như vậy, trong huyện không thể không biết, nếu biết, không thể lại ngoảnh mặt làm ngơ không ai có trách nhiệm xử lý, dù sao tổn thất một khoản tiền nhà nước lớn như vậy, cũng tính là phạm tội rồi!
Lưu Hoa Cường bất đắc dĩ cười:
- Chủ tịch huyện, ngài biết ai làm cầu nối giúp xưởng dây đay nhập khẩu dây chuyền sản xuất kia không?
Từ Quân Nhiên sững sờ:
- Ai vậy?
Lưu Hoa Cường thấp giọng, dùng giọng nói thần bí thì thầm:
- Nghe nói, là cháu của một nhân vật lớn nào đó ở Thủ đô.
- Nhân vật lớn ở thủ đô?
Từ Quân Nhiên càng tò mò, khó hiểu hỏi:
- Ai?
Vẻ mặt Lưu Hoa Cường nghiêm túc, như ngẫu nhiên nói ra một cái tên:
- Phó thủ tướng Tào!
- Sặc!
Từ Quân Nhiên vốn cầm ly trà định uống một ngụm cho thấm giọng, không ngờ nghe Lưu Hoa Cường nói xong, liền phun ra, mặt bàn lập tức đầy nước.
- Anh nói là cháu ai?
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên, hỏi lại Lưu Hoa Cường một lần nữa.
Lưu Hoa Cường tiếp tục nói:
- Cháu phó thủ tướng Tào.
Nói xong, mặt y lộ vẻ bất đắc dĩ:
- Cậu không biết chứ, vị đại thiếu gia họ Tào này ở huyện chúng ta một khoảng thời gian, ngay cả lãnh đạo thành phố cũng đã gặp qua cậu ta. Nếu không có cậu ta dẫn mối bắc cầu, xưởng dây đay căn bản không thể nhập khẩu được dây chuyền sản xuất kia từ nước ngoài. Tuy nói dây chuyền sản xuất này bị đào thải. Nhưng Tào đại thiếu gia cũng bị lừa, lãnh đạo huyện chúng ta, ai dám đi tìm cậu đòi giải thích chứ, dù sao, dù sao người ta cũng là người đến từ thủ đô…
Từ Quân Nhiên nhìn Lưu Hoa Cường ngồi trước mặt bằng ánh mắt cổ quái, hắn thật sự không biết giải thích với Lưu Hoa Cường thế nào về chuyện này.
Chẳng lẽ nói với Lưu Hoa Cường, các anh chắc chắn bị lừa rồi?
Cháu phó thủ tướng Tào?
Nói đùa gì vậy, Phó thủ tướng họ Tào ở thủ đô hiện nay chỉ có ông cụ Tào cũng chính là cha của Tào Tuấn Minh. Tào gia tổng cộng có hai người con trai, dù là Tào Tuấn Minh hay Tào Tuấn Vĩ đều chưa có con trai.
Không nói đến Tào nhị thiếu gia mãi chưa chịu kết hôn khiến ông cụ Tào lo lắng kia, Tào Tuấn Minh và Từ Quân Nhiên quen nhau bao nhiêu năm như vậy, Từ Quân Nhiên thật sự không biết, anh ta ngoài đứa con gái ba tuổi kia còn có con trai gì nữa. Hơn nữa, cho dù là có quan hệ với Tào gia, Từ Quân Nhiên không tin, có người dám làm ra những chuyện này.
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên nhìn chăm chú Lưu Hoa Cường:
- Lão Lưu, người đến từ Thủ đô đó, tự xưng là cháu của Phó thủ tướng Tào?
Chuyện này rất quan trọng, Từ Quân Nhiên phải xác nhận lại mới được.
Lưu Hoa Cường gật đầu:
- Đúng vậy, người đó nói, cha cậu ta là con út của Phó thủ tướng Tào.
Từ Quân Nhiên trợn tròn mắt, nửa ngày không thốt lên được một câu, cuối cùng mới mở miệng hỏi:
- Người đó bao nhiêu tuổi?
Lưu Hoa Cường nhíu mày suy nghĩ:
- Tầm 23, 24 tuổi, nói thật, Chủ tịch huyện Từ, cậu ta với ngài tuổi tác không chênh lệch lắm.
Từ Quân Nhiên thở dài, cười khổ, lắc đầu nói với Lưu Hoa Cường:
- Chủ nhiệm Lưu, nói thật với anh, không hay rồi, đây là tên lừa đảo.
- Cái gì!
Lưu Hoa Cường lập tức ngẩn người, khó tin nhìn Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch huyện, ngài không đùa đấy chứ?
Biểu lộ của Từ Quân Nhiên rất nghiêm túc, nhìn chăm chú Lưu Hoa Cường nói:
- Giờ anh liên hệ ngay với Bí thư Bạch, nhờ anh ấy, không, tôi đích thân qua đó cũng được, chuyện này để tôi báo cáo với Bí thư Bạch.
Lưu Hoa Cường thấy Từ Quân Nhiên nói nghiêm túc như vậy, không dám nói thêm gì, trong lòng rất nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, hai người đứng dậy rời khỏi nhà khách huyện, đi ra ngoài.
Lúc này đã tan sở, chắc chắn Bạch Lâm không ở trong phòng làm việc ở Huyện ủy, muốn gặp gã, chỉ có thể đến nhà Bạch Lâm. Từ Quân Nhiên không biết chỗ, dĩ nhiên phải để Lưu Hoa Cường dẫn đường cho hắn.
Trên đường hai người ai nấy đều mang theo tâm sự, không ai mở miệng nói gì, chỉ yên lặng bước đi.
Lúc đến trước một tòa nhà, Lưu Hoa Cường đứng trước cửa cung kính nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch huyện, đây là nhà Bí thư Bạch.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Được, tôi tự vào là được rồi.
Lưu Hoa Cường hơi thất vọng gật đầu, không nói gì, dù sao hai vị lãnh đạo nói chuyện, một Chủ nhiệm văn phòng ủy ban nhân dân huyện như y chưa đủ cấp bậc để ngồi nghe.
Trong lúc y sắp xoay người rời đi, chợt nghe Từ Quân Nhiên mở miệng nói:
- Sau này công việc trong văn phòng ủy ban nhân dân huyện, lão Lưu anh phải nghiêm túc phụ trách, có gì khó khăn phải kịp thời liên hệ với tôi, hiểu chứ?
Cả người Lưu Hoa Cường cứng đờ, diện mạo tinh thần lập tức thay đổi hoàn toàn, gật đầu nói lớn với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch huyện Từ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài.
Y biết rõ, cuối cùng mình cũng đã đánh động được Chủ tịch huyện mới này, trở thành thành viên đầu tiên trong vòng tròn của Chủ tịch huyện mới.
Trong xã hội, rất nhiều người đã được định sẵn phải nói chuyện thay cho người khác, cho dù ở trong vòng tròn giao tiếp được hình thành trong công việc, trong cuộc sống, mỗi người đều có cơ hội phát ngôn, nhưng trên thực tế luôn có một số người bị những người xung quanh chi phối, xã hội cũng được chia thành bình dân, tinh anh, quý tộc. Họ dựa vào điều kiện kinh tế, văn hóa giáo dưỡng, nhu cầu chính trị, để xây dựng lên chuẩn tắc hành vi, dưới những chuẩn tắc này, vòng tròn cũng trở thành một đơn vị xã hội, tinh im ắng vô hình, nhưng nó hạn chế hành động của mỗi người, đồng thời va chạm và thẩm thấu lẫn nhau.
Ma lực của vòng tròn chính trị là một khi đã tiến vào vòng tròn, không hẹn mà hình thành giao ước ngầm, phải tận tình hết sức với chuyện của người trong vòng tròn, có cầu phải có cung, chính trị cuộc sống tư nhân hóa, chuyện của anh em trong vòng tròn đều phải xử lý. Việc tư hóa công, việc công hóa tư. Hầu hết những người đã vào vòng tròn khi trong vòng tròn cần làm gì, đều phải bật đèn xanh, không được ngăn cản, trong chốn quan trường, xoay quanh nhân vật quyền lực, sẽ hình thành một vòng sinh thái, sản sinh ra các giống loài. Một khi nhân vật quyền lực thất thế, vòng tròn sinh thái cũng không còn tồn tại nữa. Những giống loài sống dựa vào nó sẽ thoái hóa, biến chủng, di dời, tuyệt tích.
“Ai là người của ai” là câu nói nhiều người thường dùng, người từng làm trong cơ quan, doanh nghiệp, lăn lộn trong chốn quan trường, hầu như đều dùng câu này. Nên biết, một người trở thành người của ai đó, sẽ không có nhân cách độc lập, không có ý thức tự chủ. Người xưa nói “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết”, một người một khi đã thành người của ai đó, gã phải nơm nớp lo sợ, phải luôn thể hiện lòng trung thành với người này. Vì gã phải kiếm cơm áo, kiếm danh dự, kiếm quyền lực từ chỗ chủ nhân đó.
Vòng trong vừa nói, trong lời của dân chúng chỉ là một khái niệm phạm vi sống, nhưng trong hệ thống chính trị, lại là tiền vốn để sống yên phận của quan viên. Trong từ ngữ chính trị, có rất nhiều từ gần giống với vòng tròn: Tông phái, bang phái, phe phái, vây cánh, thế lực, bộ máy, tập đoàn… Nói đơn giản, một quan viên thân ở trong hệ thống này, hoặc là chủ động gia nhập vào một vòng tròn, hoặc vô thức bị cuốn vào một phe phái, hoặc bị người khác coi là “người” của người nào đó, ít nhiều đều bị dán dấu hiệu phân biệt. Một vòng tròn là một thế lực chính trị, nếu muốn hoàn toàn nằm ngoài vòng tròn, kết quả rất có thể sẽ rơi vào tình cảnh bị cô lập: Trên không ai để ý đến anh, dưới không ai phục tùng anh, một mình đơn độc, không thể thành tài được, cũng khó có thể thực hiện được khát vọng của mình. “Trong triều có người dễ làm quan” được người ta yêu thích và đề bạt, anh phải đứng trong đội ngũ của người này, nếu như gió thổi chiều nào xoay chiều đó, không những bị vòng tròn vứt bỏ, mà cũng rất dễ bị những đoàn thể khác coi thường, rất khó lăn lộn tiếp.
Huyện Nhân Xuyên hiện tại, Từ Quân Nhiên muốn lập nên sự nghiệp ở đây, nhất định phải tạo dựng vòng tròn của riêng mình, và Lưu Hoa Cường, là người đầu tiên bước vào vòng tròn của hắn.
Đương nhiên, cũng là vì Lưu Hoa Cường này, chủ động đầu quân cho Từ Quân Nhiên, hy vọng được bước vào vòng tròn của hắn.
Từ Quân Nhiên cười cười, nhìn Lưu Hoa Cường biến mất khỏi tầm mắt mình, hắn biết, mình coi như đã bước đầu thu phục được lòng của vị Chủ nhiệm văn phòng này. Ít nhất, trước khi người khác cho y quyền lực cao hơn, chắc chắn Lưu Hoa Cường sẽ trung thành với mình.
Trong chốn quan trường, đối với hầu hết quan viên, khi họ đứng vào đội nào, đều phải giải quyết được hai vấn đề quan trọng nhất.
Vấn đề thứ nhất là theo đúng người. Đầu tiên thế lực chính trị thế nào, quyền lực như mặt trời ban trưa, hay là danh tiếng đang hồi xuống dốc? Có tiềm năng phát triển không? Có căn cơ kiên cố không? Tiền đồ của nhân vật đó như thế nào? Có nguy cơ tiềm ẩn không? Những điều này không thể không tính toán kỹ. Tiếp đó bản thân với nguồn gốc của vòng tròn trong lý tưởng. Có thể có mối quan hệ trực tiếp với nhân vật mấu chốt trong vòng tròn không? Là đồng hương, bạn học chẳng hạn. Mình đủ tư cách để gia nhập không? Thân phận của mình trong vòng tròn như thế nào? Có tiền đồ phát triển không? Mình sẽ có lợi ích hiện tại và lợi ích lâu dài như thế nào? Phải trả cái giá như thế nào?
Vấn đề quan trọng thứ hai là phải có người theo, nói cách khác mình phải tự có vòng tròn nhỏ của riêng mình. Và vòng tròn nhỏ này sẽ lấy mình làm trung tâm, trở thành một khoản vốn chính trị quan trọng của mình, nó cũng quyết định địa vị của mình trong vòng tròn kia. Một quan chức chính trị, phải giỏi “đi theo cấp trên”, bên trên phải có người, cũng phải giỏi “điều khiển cấp dưới”, bên dưới cũng phải có người. Phải giỏi phân chia lợi ích cho cấp dưới, học mọi thủ đoạn để đoàn kết mọi người…
Là một quan chức hành chính, muốn xây dựng vòng tròn của riêng mình, điều kiêng kỵ nhất là quá nhiều tình cảm hoặc quá tham lam: Lợi ích và chỗ tốt đều thuộc về mình, khuyết điểm cùng trách nhiệm đều đùn đẩy cho cấp dưới, quá nghiêm khắc với cấp dưới, thiếu lôi kéo. Công việc hành chính như một mớ bòng bông, dù có chính sách tốt thì cũng phải có nhân thủ đắc lực giúp anh thực hiện, cho nên, không có một đội ngũ thông minh trung thành tài giỏi khôn khéo, mình cũng khó có tiền đồ chính trị.
Hiện nay việc Từ Quân Nhiên có thể làm, là cố gắng trao lợi ích cho những người đi theo mình, để họ biết mình là Chủ tịch huyện có tiền đồ, đợi đến khi hắn xây dựng được vòng tròn của riêng mình rồi, coi như có thể tạo dựng được thế lực để đứng vững ở huyện Nhân Xuyên.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy, chuyện xưởng dây đay lần này, đối với mình mà nói, nói không chừng cũng là một cơ hội tốt để mở ra cục diện mới.
Đưa tay gõ nhẹ cửa nhà Bạch Lâm ba cái, Từ Quân Nhiên quyết định phải làm việc tốt với Bí thư Bạch này.
- Ai đó?
Bên trong truyền ra giọng nói, dường như không lớn tuổi lắm.
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Có phải nhà Bí thư Bạch không?
Người nọ đáp:
- Ba tôi đang đọc sách, anh là ai?
Cuối cùng Từ Quân Nhiên nhận ra, trả lời mình là một cô gái tuổi không lớn lắm.
Vừa lúc đó, cánh cửa bị mở ra, một phụ nữ hơn 40 tuổi xuất hiện trước mặt Từ Quân Nhiên, hơi ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên:
- Xin chào, cậu tìm Bạch Lâm có chuyện gì không?
Từ Quân Nhiên quan sát cách ăn mặc của người phụ nữ, hỏi dò:
- Đây chắc là chị dâu rồi? Tôi là Từ Quân Nhiên, chị cứ gọi em tiểu Từ là được?
- Từ Quân Nhiên?
Người phụ nữ trước cửa và đứa bé đều hơi bất ngờ, không biết người thanh niên xa lạ này có ý gì. cô bé mười mấy tuổi vẻ mặt chán ghét nhìn Từ Quân Nhiên, nói thẳng:
- Anh được bao nhiêu tuổi mà bày đặt gọi mẹ tôi là chị dâu, đúng thật là.
Cô bé vừa nói xong, Bạch Lâm từ trong nhà đi ra, thấy Từ Quân Nhiên thì hơi giật mình, lập tức cười nói:
- Ôi trời, Chủ tịch huyện tiểu Từ, sao cậu đến đây, mau vào đi, vào đi!
Chủ tịch huyện?
Vợ và con gái Bạch Lâm nhìn nhau, đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt người kia. Đứa bé còn đỡ, chỉ hơi bất ngờ. Nhưng người vợ hiểu rõ tính chồng nhìn Từ Quân Nhiên thêm vài lần, cô và Bạch Lâm đã cưới nhau được nhiều năm, đã quá hiểu tính cách của chồng. Cái khác không nói, người có thể được chồng mình đối xử nhiệt tình như vậy, ở huyện Nhân Xuyên, e là đếm trên đầu ngón tay.
Quan trọng nhất là, người thanh niên trước mặt, lúc đầu chị ta còn cho rằng đối phương đến lôi kéo mối quan hệ, mới hai mấy tuổi đầu đã gọi mình là chị dâu, đúng là không biết lớn nhỏ. Nhưng giờ xem ra, đối phương có thể được chồng đối xử bằng thái độ ngang hàng, vậy thì hắn không phải nhân vật đơn giản rồi.
Trong đầu cô đang miên man suy nghĩ, bên kia Bạch Lâm và Từ Quân Nhiên đã chào hỏi xong, Bạch Lâm cười giới thiệu với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch huyện Từ, đây là chị dâu cậu, đang làm việc ở bệnh viện huyện chúng ta. Đây là cháu gái cậu, đang học trung học trên thành phố.
Chủ tịch huyện?
Cháu gái?
Hai mẹ con đều ngây người, vợ Bạch Lâm dĩ nhiên không ngờ người thanh niên trước mặt lại là Chủ tịch huyện, còn con gái gã không ngờ, mình thật sự phải gọi người thanh niên trước mặt là chú, e là chú Từ này chẳng lớn hơn mình được mấy tuổi ấy chứ.
Từ Quân Nhiên cười cười, sau khi chào hỏi vợ và con Bạch Lâm, mới nói với Bạch Lâm:
- Bí thư, vốn tôi không nên đến quấy rầy anh. Nhưng chuyện này quan trọng, hôm nay nếu tôi không tới, e là tối nay tôi không ngủ được.
Nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, Bạch Lâm đang cười ha hả liền thay đổi sắc mặt, gã hiểu, Từ Quân Nhiên chắc chắn có chuyện lớn muốn thương lượng với mình. Bằng không Chủ tịch huyện mới nhậm chức, ai lại nửa đêm chạy đến nhà Bí thư huyện ủy.
Không một chút do dự, Bạch Lâm gật đầu:
- Chúng ta vào thư phòng nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận