Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 826: Độ nhật như niên

Trung Hoa có câu tục ngữ, gọi là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, những lời này dùng để hình dung Hoàng Tử Hiên bây giờ là quá thích hợp.
Con người luôn như vậy, bản thân làm sự việc bẩn thỉu, sẽ không tự chủ sinh ra một loại tâm lý, cho rằng người khác cũng xấu xa như mình. Vì thế Hoàng Tử Hiên mới có thể vô thức lo lắng như vậy, lo lắng Từ Quân Nhiên sẽ tìm cơ hội trả thù mình, đội một cái mũ xanh lên đầu mình.
Sắc mặt Hà Tiểu Đào lại khó nhìn, đổi thành bất cứ ai bị đổ tội này trên đầu, trong lòng cũng sẽ không thoải mái, chỉ có điều ngại thân phận Hoàng Tử Hiên nên không tiện nổi cáu mà thôi.
Có thể lăn lộn trong đám công tử quần là áo lượt, lòng dạ của người đó cũng sẽ không nông, giống như Trương Đại Chí bị Từ Quân Nhiên qua mặt ác như vậy, nhưng gã thấy Hoàng Tử Hiên không có động tĩnh, gã cũng không lên tiếng. Nguyên nhân rất đơn giản, người mà ngay cả Hoàng Tử Hiên cũng kiêng kỵ, mình có điên mới tìm Từ Quân Nhiên gây phiên phức.
Hà Tiểu Đào cũng giống thế, sắc mặt tuy không vui, nhưng không vì một câu nói của Hoàng Tử Hiên mà trở mặt. Y nhún nhún vai bình tĩnh nói:
- Tôi có thể làm chỉ có chừng đó. Từ Quân Nhiên là do Tằng Văn Khâm dẫn đến, tôi không có cách liên lạc với hắn.
Nói xong câu đó, y dứt khoát quay người đi đến một bên, nói chuyện với mấy người quen với mình.
Vốn y là chủ nhân nơi phòng hát, dù sao cũng là người tổ chức buổi tiệc này, xảy ra chuyện như vậy nếu bỏ đi cũng không thích hợp, nên lúc này mới nhẫn nại quay lại. Bình tĩnh xem xét, y thực sự không muốn dính líu vào. Hà Tiểu Đào biết thân phận của Từ Quân Nhiên và Hoàng Tử Hiên, hai người ai cũng không phải là người y có thể chọc vào, làm khối thịt bị kẹp ở giữa không phải là phong cách của y, phiền phức như này vẫn nên cách xa một chút mới tốt.
Tuy nhiên, dù đã hạ quyết tâm không quản chuyện này, trên thực tế trong lòng Hà Tiểu Đào cũng cảm thấy rất kỳ lạ, tuy biết thân phận của Từ Quân Nhiên, nhưng đối với người phụ nữ Lý Vân kia, y thực sự có chút tò mò.
Người phụ nữ có thể khiến Hoàng Tử Hiên nhìn trúng, tự nhiên cũng không đơn giản, lại nói tiếp Lý Vân dám đuổi theo Từ Quân Nhiên ra ngoài, đã khiến Hà Tiểu Đào cảm thấy bất ngờ rồi. Còn giữa Từ Quân Nhiên và Lý Vân có xảy ra chuyện gì không, y cũng thấy tò mò, bình tĩnh xem xét, đổi lại thành mình, có một cô gái từ dáng người và dung mạo đều thuộc loại mỹ nữ đi bên cạnh, mà không làm gì cả, y thực sự cảm thấy đôi mắt chó của mình bị mù rồi. Dù sao là cô gái mà người ta đã đi đến bước này, bước tiếp theo của quá trình cũng như sét đánh không kịp che tai mà thôi.
Rất nhiều chuyện thực ra đều xảy ra như vậy, chỉ kém một cọng cỏ mà thôi.
Thực ra đạo lý này rất đơn giản, ví dụ một em gái XX được xứng danh là thanh thuần ở đời sau, không yêu một lão phú hào hơn mình mười mấy tuổi sao? Đơn thuần lương thiện? Ha ha, căn bản chỉ là dỗ kẻ ngốc mà thôi, đổi một cách nói khác, nếu vị đại lão kia là một cái cọng lông nghèo xơ xác, cô gái đơn thuần lương thiện nào đó còn thích không?
Trên thế giới này thứ không thiếu nhất, chính là người làm quân tử để lập đền thờ. Bất cứ nhân vật nào có bề ngoài là nữ thần, sau khi lột sạch quần áo trên giường, cũng chỉ xảy ra một chuyện, mặc kệ ngươi có vẻ ngoài Athena, đối mặt với hiện thực tàn khốc cũng phải cúi đầu.
Tuy Hà Tiểu Đào không có hứng thú gì với Lý Vân, nhưng chỉ cần nghĩ đến dung nhan tuyệt mỹ kia tối nay có khả năng rên rỉ yêu kiều trên giường của tên đàn ông Từ Quân Nhiên, trong lòng y cũng không khỏi sinh ra một tia ghen ghét, huống chi Hoàng Tử Hiên bây giờ đang nghi mình bị đội mũ xanh chứ.
Lấy điện thoại ra, lại gọi vào số của Lý Vân lần nữa, lại phát hiện bên trong vẫn truyền ra giọng nói thông báo số điện thoại bạn gọi hiện đã tắt máy, Hoàng Tử Hiên lập tức giận dữ.
- Họ Từ kia, nếu mày muốn tìm chết, thì đừng trách ông đây độc ác!
Quét ngang trong lòng, Hoàng Tử Hiên cắn răng nghĩ. Hôm nay nếu Từ Quân Nhiên dám chọc giận mình, thì đừng trách mình xuống tay chỉnh hắn.
Từ Quân Nhiên đương nhiên không biết trong lúc này mình đã trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Hoàng Tử Hiên. Đối với hắn, đây chẳng qua là một việc nhỏ, hắn còn có nhiều việc cần quan tâm hơn.
Rất nhanh Phương Chính sẽ quay về Bắc Kinh, các ban ngành tỉnh ủy Đông Hải cũng có chút biến động, mà biến động lớn nhất, lại là việc điều chỉnh các ban ngành chính quyền, đảng ủy của mấy thành phố quan trọng tỉnh Đông Hải. Từ Quân Nhiên phát hiện rõ ràng, mấy lãnh đạo thường đến báo cáo công tác cho Phương Chính, lần này đều được đề bạt.
- Thủ trưởng, đây là hành trình của hôm nay.
Sáng sớm, Từ Quân Nhiên đã giao cho Phương Chính lịch của hôm nay, cung kính nói.
Phương Chính gật đầu, suy nghĩ rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Mời Trưởng ban thư ký/Thư ký trưởng Trần qua đây.
Từ Quân Nhiên đồng ý, trong lòng lại có chút kỳ lạ, mời Trần Tuấn Nho tới, căn bản không cần rắc rối như vậy, gọi điện thoại là được. Nhưng nếu lãnh đạo đã dặn dò rồi, hắn là cấp dưới chắc chắn không thể làm trái ý của lãnh đạo, liền vội xuống tầng đi mời Trần Tuấn Nho.
Mấy ngày gần đây của Trần Tuấn Nho ngày càng không dễ chịu, Phương Chính và Tương Phương Trọng đi Bắc Kinh, sự việc quan trọng như vậy, lại không để Trưởng ban thư ký là y đi cùng, đây là một tín hiệu rất không tốt. Nghe Từ Quân Nhiên nói bí thư Phương mời mình qua, Trần Tuấn Nho thấp thỏm bất an đi vào văn phòng của bí thư.
Từ Quân Nhiên nhìn Trần Tuấn Nho đi vào văn phòng bí thư, khóe miệng nở nụ cười, hắn biết rõ thời gian này Trần Tuấn Nho không dễ chịu, xem ra, ngày tháng tốt lành của vị đại nhân thư ký trưởng này, đã đến đầu rồi, chẳng trách gần đây thấy tinh thần của Trần Tuấn Nho không tốt lắm.
Đi ra từ văn phòng của Bí thư Phương, tâm trạng của Trần Tuấn Nho rất nặng nề. Qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi hai mươi phút, khiến trong lòng hắn nổi lên vài hồi sóng lớn, trên người cũng đổ mồ hôi. Bây giờ dù sắp cuối năm, nhưng tiết trời Đông Hải vẫn có chút khô nóng, tuy văn phòng của Bí thư Phương Chính có điều hòa, vẫn khiến người khác đổ mồ hôi.
Trần Tuấn Nho cố gắng dằn sự căng thẳng này xuống đáy lòng, không việc gì, thực sự không có việc gì, tất cả đều sẽ qua. Y tự an ủi như vậy, giả vờ không có chuyện gì xảy ra, đi xuống tầng.
Y đi xuống cầu thang theo thói quen, đi cầu thang có hai lợi ích, một là có thể thừa cơ quan sát, mấy phó thư ký còn có mấy đồng chí khác đang làm gì. Ngày thường mọi người đều nói bận, bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm, nhưng Trần Tuấn Nho luôn cho rằng, bận rộn chỉ có một nửa là thật, còn lại là để người khác nghe người khác nhìn. Nếu thực sự bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm, công tác của tỉnh Đông Hải sẽ không đến nông nỗi như bây giờ. Nhưng những lời này không thể nói ra, chỉ có thể giấu ở trong lòng, có lúc còn không được giấu ở trong lòng. Y là thư ký trưởng, trong lòng thường giấu nhiều việc, còn phải giấu những thứ không cần giấu, vậy sẽ xảy ra chuyện mất. Nhưng vẫn cần quan sát, không nắm bắt được tình hình công tác của những đồng chí khác mọi lúc, y không được coi là xứng chức. Những thứ này, là thói quen y hình thành khi làm thư ký trưởng cho ủy ban. Tuy vì những thứ này mà y đắc tội không ít người, nhưng trong lòng những lãnh đạo quan trọng, y luôn hoàn thành nhiệm vụ. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng lúc đầu lão bí thư tỉnh ủy cố gắng tiến cử y vào vị trí thư ký trưởng này.
Nhưng hôm nay, tâm trạng Trần Tuấn Nho rất nặng nề, y phải mượn thời gian đi cầu thang, từ từ suy nghĩ một chút.
Bình thường, Trần Tuấn Nho quá bận rộn. Y thực sự bận, không phải giả vờ, cũng không phải diễn để ai xem, vị trí thư ký trưởng không dễ diễn trò. Nói như vậy, chỉ cần tiến vào văn phòng, chỉ thị này văn bản kia, đều quấn vào y, muốn động đậy cơ thể một chút cũng không có thời gian. Còn có điện thoại từ bốn phương tám hướng gọi đến, mỗi lần đều là y tự mình tiếp. Trong điện thoại đều có đủ loại vấn đề, lớn thì là chính sách phương châm của toàn tỉnh, nhỏ thì là bảo mẫu trong nhà vị lãnh đạo nào đó gọi đến tìm, y đều phải đáp lại từng cái. Có vài vấn đề thực sự không thể trả lời, y sẽ ghi lại, cần xin chỉ thị của vị nào, hắn phải trong thời gian quy định đến xin chỉ thị. Nếu chỉ xin chỉ thị vẫn không được, còn phải truyền chỉ thị của lãnh đạo xuống dưới, có trường hợp phê chuẩn qua văn bản, y phải đến tận nơi hẹn nhân viên liên quan, cẩn thận nói với người ta một lần. Một lần không quán triệt được, phải có lần hai, lần hai không quán triệt được, phải có nhiều lần. Tóm lại, y phải truyền chỉ thị của lãnh đạo xuống mà không mất một phần nào, còn phải phụ trách chứng thực. Nay truyền chỉ thị dễ dàng, nhưng chứng thực mới khó. Những ban ngành phía dưới này, một khi dễ dãi, nó sẽ lười biếng, hoặc suy giảm. Một người không quản nghiêm, nếu xuống từng cấp từng cấp, sự việc sẽ rất rắc rối, không nói đến biến dạng, còn có thể khiến anh rơi vào cảnh chẳng ai coi ra gì.
Trần Tuấn Nho cảm thấy, mình thực sự vất vả.
Lúc trước, y từ ủy ban chuyển đến tỉnh ủy, tuy vẫn là thư ký trưởng, nhưng quyền lực trong tay và trọng trách trên vai, rõ ràng lớn hơn, nặng hơn trước rất nhiều. Điều này cũng khiến Trần Tuấn Nho càng thêm cẩn thận, sau này lão bí thư đề bạt mình lui về tuyến hai, y còn chưa kịp chọn lựa, hai người đứng đầu tỉnh ủy Tiền Vân và Phương Chính lần lượt đến tỉnh Đông Hải.
Lúc đầu y còn không nghĩ đến việc dựa vào bí thư, dù sao thì y cũng là thư ký trưởng của tỉnh ủy, dựa vào bí thư là việc không có gì cần bàn cãi. Nhưng vừa nghĩ đến uy danh vang cả tỉnh Đông Hải của Tương Chủ tịch tỉnh (có thể biên cũ sẽ dùng là Tỉnh trưởng), lúc đó y liền thay đổi chủ ý. Dù sao vào lúc đó, Tương Phương Trọng mới là chọn lựa có hy vọng nhất vào vị trí chủ nhân của trụ sở tỉnh ủy này.
Trần Tuấn Nho không phải thần tiên, cho nên y không có cách dự đoán chuyện tương lai, đợi đến lúc y tỉnh ngộ, y đã trở thành người của Chủ tịch tỉnh trong mắt người đứng đầu Tỉnh ủy (Bí thư) rồi.
Đối với một thư ký trưởng tỉnh ủy mà nói, để lại ấn tượng như vậy cho bí thư, đó là sai lầm trí mạng!
Trên thế giới này không có thuốc hối hận, Trần Tuấn Nho biết bây giờ mình muốn sửa lại sai lầm này đã có chút muộn rồi, vì thế việc duy nhất hắn có thể làm, chính là cố gắng giảm bớt sai lầm, không để Phương CHính có cơ hội nắm được cái chân đau của mình. Mà muốn không có sai lầm, cách làm duy nhất chính là việc gì cũng phải tự làm, đặc biệt là thời kỳ quan trọng trước mắt, việc lớn nhỏ đều không thể qua loa. Qua loa sẽ gây tai nạn chết người, đầy là cách nói của quan tòa, , đối với Trần Tuấn Nho mà nói, qua loa sẽ xảy ra đại loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận