Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 577: Chị em họ Hoàng.

Huyện Phú Lạc không phải là nơi chật hẹp. Khi cuộc họp thường ủy huyện thuận lợi, ở một chỗ khác trong thị trấn huyện, Thôi Tú Anh đang có tâm trạng rất thoải mái.
- Gió thổi cây dương liễu à, ba lap ba lap ba lap la la la, nước sông nhỏ chảy a ba lap ba lap ba lap la la. Cô dâu nhà ai kia à, cô đi lại vội vàng a. Hóa ra cô đang về nhà mẹ à ….
Trên ti vi, một cô gái ăn mặc xinh xắn đang hát bài ca về nhà mẹ đẻ. Đây là tiết mục phát lại trong buổi dạ hội liên hoan tết âm lịch năm ngoái.
Thôi Tú Anh ngồi trên ghế sô pha nhà mình. Cô cuộn tròn trên sô pha, mắt cười híp lại nhìn cô gái đang hát trên ti vi. Khóe miệng cô để lộ ra một nụ cười. Có thể thấy tâm trạng của cô hiện tại rất tốt.
Ở một bên sô pha có mấy người nữa cũng đang ngồi xem. Hôm nay là sinh nhật ông nội của Thôi Tú Anh. Mọi người trong nhà họ Thôi đều tới đây chúc thọ ông.
Trên bàn bày la liệt đồ uống. Một phụ nữ trung niên tầm hơn ba mươi tuổi vừa uống vừa ngắm Thôi Tú Anh đang cười hì hì. Chị ta là dì của Thôi Tú Anh, tên Hoàng Quân. Hoàng Quân cũng là người giúp mẹ Thôi Tú Anh giới thiệu đối tượng tìm hiểu cho cô. Khoảng một tuần trở lại đây, trong đầu Hoàng Quân luôn mơ mơ hồ hồ. Cháu ngoại của mình trước kia nghe nói được giới thiệu đối tượng đã nhảy lên như con nhím xù lông. Cô luôn mồm nói cái tên Trần Cường Quân chắc chắn không bao giờ vào được chân phó ban xúc tiến đầu tư huyện.
Vốn chỉ nghĩ cháu mình nói đùa. Không ngờ, điều cô nói lại là sự thật. Trần Cường Quân bị điều đến ban quản lý dự án để làm công tác hậu cần rồi.
Chuyện này đã đồn ra cả tuần nay rồi. Hoàng Quân vẫn còn chưa hết ngạc nhiên. Sao mắt cháu gái mình lại chuẩn như vậy? Nó có thể nhìn được Trần Cường Quân là khối bùn nhão không đỡ được tường à? Nhưng nếu đúng nó có bản lĩnh như vậy thì Thôi Tú Anh cũng láo quá mà.
- Chị, chị nghĩ gì vậy?
Hoàng Hải đi vào bên cạnh chị gái. ông ta khẽ hỏi.
Nhìn em trai, Hoàng Quân cũng nhẹ nhàng khẽ đáp lời:
- Cậu nói xem, con nha đầu Thôi Tú Anh kia có phải là có đối tượng rồi không?
Hoàng Hải ngây người mất một lúc. Y có vẻ bất ngờ, nói:
- Làm gì có, trông nó bình thường mà. Sao, chị nhìn thấy gì à?
Anh ta là đàn ông, đương nhiên không thể nhạy cảm trong chuyện này bằng phụ nữ. Vả lại, Thôi Tú Anh giờ đang công tác trong văn phòng ủy ban huyện. Trong con mắt của Hoàng Hải, cô cháu gái này chẳng có gì là lạ cả, ngoài thi thoảng thấy cô cháu đi ăn với chủ tịch huyện Từ ra, y không thấy có gì khác.
Hoàng Quân lắc đầu, nói:
- Không đúng. Chắc chắn nó có người rồi. Cậu biết không, lần trước tôi và chị hai, anh rể của cậu đã nói về chuyện giới thiệu Trần Cường Quân cho nó. Thế mà nó nhảy dựng lên. Sau đó còn đóng sập cửa bỏ đi. Vài ngày sau, Trần Cường Quân đã bị điều đi xã Trường Thanh.
Hoàng Hải nhướng mày, khẽ trầm giọng:
- Chị không nói em cũng quên mất chuyện này. Em nói với chị, sau này khi giới thiệu người cho Thôi Tú Anh, chị phải nói trước với em. Đừng giới thiệu lung tung, thế? Giờ việc Thôi Tú Anh tìm đối tượng không được tùy tiện đâu.
Nghe thấy em trai nói vậy, Hoàng Quân trừng mắt lên:
- Cậu nói thế là ý gì? Xem thường chị gái cậu à?
Hoàng Quân làm ở bộ phận y tế của huyện. Cô chỉ là một nhân viên bình thường. Chồng là một trưởng phòng của bên tài chính huyện. Khi Hoàng Hải còn ở xã Trường Thanh, gã còn có chút kiêng dè đối với bà chị gái này. Tuy nhiên, giờ gã đã là chủ nhiệm văn phòng chính phủ rồi. Đương nhiên, gã không còn cảm giác sợ như trước nữa.
- Chị, chị không hiểu.
Hoàng Hải lắc lắc đầu, nói nghiêm túc:
- Em và Thôi Tú Anh đều là người từ xã Trường Thanh đi lên. Tên Trần Cường Quân là người nhà của bí thư Trần. Chị nói xem nếu Thôi Tú Anh và Trần Cường Quân mà thành đôi, chúng ta phải đứng ở đâu?
Hoàng Quân ngẩn người một lát rồi gật gật đầu:
- Chị đầu óc có vấn đề thật. Anh rể trước kia cũng trách chị giới thiệu lung tung cho Thôi Tú Anh. Cậu nói vậy thì chị hiểu rồi.
Tuy chị ta không phải là một nhân vật lớn nhưng cũng hiểu em trai mình giờ không còn giống như trước nữa. Nếu có đồn thổi sau lưng, sau này chủ tịch huyện Từ có làm bí thư huyện ủy, em trai cô mới có thể mượn gió đông mà tiến theo. Chưa chừng, đến lúc đó gã lại có thể là một cán bộ cấp phòng cũng nên. Hoàng gia bao nhiêu năm nay không có một nhân vật lớn nào. Hoàng Hải vất vả mãi mới đi theo được chủ tịch huyện Từ. Nếu nhà họ Hoàng kết thông gia với bên bí thư Trần phòng tổ chức thì e rằng chủ tịch huyện Từ cũng khó tin Hoàng Hải như trước.
Hai người bọn họ thì thầm ở bên này, Thôi Tú Anh chỉ ngẩng đầu lên nhìn rồi nói:
- Cậu, dì hai, Không phải hai người lại tính chuyện giới thiệu đối tượng cho cháu đấy chứ?
Hoàng Quân không nói gì. Hoàng Hải trừng mắt nhìn cháu gái, nói:
- Con nha đầu chết tiệt kia. Ít giở trò đi nha. Cậu hỏi cháu, hôm trước cháu có phải cháu đến chỗ chủ tịch huyện Từ để kêu ca gì không?
Thôi Tú Anh khẽ giật mình, nói:
- Sao cậu biết?
Lườm cháu gái một cái, Hoàng Hải nói:
- Cậu là chủ nhiệm văn phòng, người nào ra vào văn phòng của chủ tịch huyện Từ mà cậu không biết sao? Cậu hỏi cháu, có phải cháu nói bậy bạ gì về tên Trần Cường Quân nên anh ta mới bị điều đi xã Trường Thanh không?
Chuyện này gã thực sự chỉ đoán mò. Hôm đó, Từ Quân Nhiên nói chuyện với Trần Văn Cử về Trần Cường Quân như thế nào không ai biết. Có điều sau đó, Trần Văn Cử lôi cổ Trần Cường Quân đến văn phòng chửi cho một trận. Y nói còn chưa làm quan đã đòi lên mặt, dám lấy vị trí phó ban xúc tiến đầu tư để rêu rao làm quen. Kết quả bị người khác nghe được. Sau cùng, Hoàng Hải cũng đoán ra được ý. Gã lập tức nhớ tới chuyện này chắc chắn liên quan tới Thôi Tú Anh. Dù sao chủ tịch huyện Từ trăm công ngàn việc, tự nhiên nhớ đến một nhân vật bé tí như Trần Cường Quân làm gì. Chỉ có cô cháu gái mình mới có thể mượn chiêu bài của chủ tịch huyện Từ để đối phó với Trần Cường Quân mà thôi.
Thôi Tú Anh nghe vậy hơi đỏ mặt lên. Cô không ngờ mình chỉ chạy tới càu nhàu vài câu với Từ Quân Nhiên mà hắn lại dám gõ trực tiếp vào đầu Trần Cường Quân. Sau khi Trần Cường Quân chủ động nói với dì hai về việc thôi không kết thân. Khi đó cô tới tìm Từ Quân Nhiên, hắn lại nói đó chỉ là trùng hợp. Nhưng trong lòng Thôi Tú Anh cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Dù sao bất cứ một người phụ nữ nào đều hi vọng người đàn ông của mình có biểu hiện độc chiếm bản thân mạnh mẽ một chút.
- Cháu có nói sai với chủ tịch huyện Từ đâu. Vốn dĩ tên Trần Cường Quân không phải là thứ gì tốt đẹp mà.
Thôi Tú Anh tức giận bất bình nói:
- Anh ta còn chưa lên làm phó ban xúc tiến đầu tư mà đã rêu rao khắp nơi. Nếu được làm thật, không hiểu anh ta còn huênh hoang như thế nào.
Hoàng Hải bất lực lắc đầu, nói:
- Cháu đấy, kể cả huênh hoang thì nếu không phải chủ tịch huyện Từ lộ diện, cháu xem cậu sẽ xử lý cháu như thế nào.
Vừa đúng lúc này, một tiếng kêu ngạc nhiên vọng lên ngoài cửa:
- Chú, chú là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận