Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 454: Khó bề phân biệt.

Từ Quân Nhiên đứng cạnh Diệp Hữu Đạo, thấp giọng nói:
- Đã cử người đi điều tra xung quanh chưa?
Sở dĩ hỏi vậy, là vì Từ Quân Nhiên còn có chút lo lắng. Hắn không yên tâm lắm hiệu xuất làm việc của Hồng Thiên Minh. Lúc trước nếu không phải Vương Hiểu Long và Thôi Tú Anh do mình cử luôn giám sát tình hình bên này, không chừng Hồng Thiên Minh còn dấu nhẹm chuyện này đi. Ít nhất cũng không thông báo cho mình nhanh vậy, không chừng đợi mình từ Huyện ủy quay về, người ta đã kết thúc chuyện này với Cát Đại Tráng rồi.
Diệp Hữu Đạo nghe xong câu hỏi của Từ Quân Nhiên, gật đầu nói:
- Đã cử người đi rồi, là một người trong cục huyện chúng tôi, một đội đi thôn Mã Gia và các thôn xung quanh, tôi cũng bảo người đi điều tra mỏ than Hồng Tinh. Ngoài ra một nhóm người tới khu vực xung quanh điều tra địa hình. Cậu cũng biết đấy, xã Trường Thanh các cậu có một vài mỏ than, tôi nghi ngờ người này là công nhân của một mỏ than nhỏ.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, nhìn địa hình xung quanh, hai bên gần đây là núi, giữa là một thung lũng hẹp dài, chính giữa có một dòng sông nhỏ, chỉ là hiện tại đã là màu đen xì.
- Đi, chúng ta đi tới xem.
Từ Quân Nhiên mở miệng nói với Diệp Hữu Đạo.
Diệp Hữu Đạo hơi do dự, nghĩ tới thân phận của Từ Quân Nhiên, gật gật đầu thấp giọng nói:
- Thật đáng ghét, Bí thư Từ cậu phải chú ý nhiều hơn.
Y đang nhắc nhở Từ Quân Nhiên, dù sao lãnh đạo cũng thường không đích thân đi quan sát những vụ án kiểu dạng án mạng.
Từ Quân Nhiên khẽ cười, khoát khoát tay;
- Không sao, tôi sẽ đi xem.
Thật ra hắn còn có chuyện chưa nói, kiếp trước Từ Quân Nhiên từng làm Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật một khóa, đã từng tiếp xúc với những vụ án kiểu này. Đối với kiểu chết người hay đại loại như thế, Từ Quân Nhiên không kiêng kị gì. Nói một cách chính xác, đối với Từ Quân Nhiên mà nói, một người dường như từng chết một lần như hắn, thứ sợ nhất trên đời này vốn không nhiều lắm.
Hai người vượt qua tuyến cảnh giới, đi tới nơi đặt thi thể, một anh cảnh sát vén tấm vải trắng che lên. Một thi thể đen thui hiện ra trước mắt Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên vừa nhìn đã biết công nhân quanh năm suốt tháng làm việc ở mỏ than. Thi thể thối mục rất nặng, tứ chi đã lộ ra xương trắng hếu, căn bản không nhìn thấy diện mạo ngũ quan.
Pháp y đang kiểm tra thi thể, thấy lãnh đạo đi tới, vội vàng đứng lên. Từ Quân Nhiên cũng không khách sáo quá, thân mật nói với người kia:
- Có thể phán đoán đã chết được bao lâu không?
Vào thời đại này pháp y chưa phát triển lắm, Từ Quân Nhiên cũng không hi vọng có thể thu được thông tin có ích nào từ họ.
Pháp y kia nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, không trả lời ngay, mà nhìn về phía Diệp Hữu Đạo.
Diệp Hữu Đạo mới là lãnh đạo trực tiếp của y. Cho dù Từ Quân Nhiên nhìn có chút uy nghiêm, nhưng hắn trẻ tuổi quá. Trong mắt pháp y, đây hẳn là một anh thư kí của lãnh đạo nào đó trong huyện, được cử tới hỏi thăm tình hình vụ án mới phải.
Từ Quân Nhiên cười cười, bĩu môi với Diệp Hữu Đạo:
- Cấp dưới tốt của đội trưởng Diệp.
Diệp Hữu Đạo cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu, giới thiệu cho họ:
- Vị này là Bí thư Từ xã Trường Thanh, có tình hình như thế nào cứ nói đi.
Sau khi nghe xong lời của lãnh đạo trực tiếp, lúc này pháp y mới ngượng ngùng cười cười, nói với Từ Quân Nhiên và Diệp Hữu Đạo:
- Bí thư Từ, đội trưởng Diệp, căn cứ sự điều tra của tôi, xác chết này ít nhất đã được trên nửa năm, cũng chính là, người này ít nhất đã chết được hơn nửa năm. Tôi nói thật lòng, thi thể mục nát tới mức độ này, nhận dang thi thể cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Không có chứng minh thân phận chính xác, rất khó để nhận định thân phận của người chết.
Từ Quân Nhiên nhướng mày, hắn lập tức nghĩ tới một vấn đề, không xác định được thân phận, căn bản không thể điều tra ra manh mối gì, trừ phi tìm được chứng cứ xác thực khác. Ngay cả một kẻ ngoài nghề cũng có thể nghĩ ra, vụ án này nhiều phần là một vụ án chưa có lời giải.
Diệp Hữu Đạo thở dài một hơi, gật gật đầu với pháp y, mắt ra hiệu với Từ Quân Nhiên, cất bước đi ra phía ngoài.
Từ Quân Nhiên hơi sững sờ, cũng không nói gì thêm, mà đi ra ngoài theo Diệp Hữu Đạo.
- Bí thư Từ, xem ra, vụ án này lại là một vụ án chưa thể giải quyết/án treo.
Diệp Hữu Đạo nói thẳng với Từ Quân Nhiên, lúc này hai người họ đã ngồi trong xe jeep của cục Công an huyện.
Từ Quân Nhiên khẽ gật đầu, hắn biết rõ Diệp Hữu Đạo không nói sai, có rất nhiều trường hợp như vậy. Trên núi ngàn hố trăm hang, đều là những mỏ than lớn nhỏ, có cái hợp pháp, có cái không hợp pháp, việc chết người hầu như trở thành chuyện thường ngày. Công nhân làm việc ở mỏ than, đều là những người tứ xứ trong cả nước, người tạp đương nhiên thân phận cũng tạp. Có công nhân mỏ than mất mạng ở đây, người nhà cũng không biết. Tình huống như vậy hiện tại chỉ mới là bắt đầu. Từ Quân Nhiên rất hiểu, mười mấy năm tiếp theo, trong các tỉnh lớn về khai thác than đá như tỉnh Sơn Nam, tình hình này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Vấn đề an toàn mỏ than sẽ trở thành một vấn đề mấu chốt ảnh hưởng tới rất nhiều địa phương.
- Đội trưởng Diệp, nắm chắc được bao nhiêu phần trăm có thể phá được án?
Từ Quân Nhiên không kìm được hỏi.
Diệp Hữu Đạo lắc đầu:
- Tôi đã từng đề cập với lãnh đạo mấy lần, đề nghị trên huyện đẩy mạnh tác động tới toàn bộ mỏ quặng, tốt nhất là đóng cửa hết những lò than nhỏ phi pháp. Nếu không, vấn đề trị án của mỏ quặng sẽ là một mối hiểm họa ngầm. Nhưng cậu cũng biết, tôi thấp cổ bé họng, kiến nghị của tôi chẳng bằng không nói gì, vì cơ bản không ai thèm để ý tôi.
Nói tới cuối cùng, y cũng đầy vẻ bất đắc dĩ, dù sao đây chính là sự thật trên quan trường, mỏ than này liên quan tới lợi ích của rất nhiều người, cho dù ý kiến của Diệp Hữu Đạo đưa ra là chính xác, một vài người trong huyện cũng coi như chẳng nghe thấy gì.
Móc ra một điếu thuốc châm, Từ Quân Nhiên hít một hơi, mùi thuốc đậm đặc khiến đầu óc hắn bị kích thích, nhả ra một vòng khói, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy, trước mặt mình dường như có một con quái thú ẩn nấp, mở miệng đang không ngừng cắn nuốt cái gì đó, có mạng người, cũng có lợi ích quốc gia.
- Điều tra, vụ án này nhất định phải điều tra.
Từ Quân Nhiên khẽ cắn môi, trầm giọng nói với Diệp Hữu Đạo:
- Lúc cần tôi giúp, cứ nói.
Diệp Hữu Đạo nói:
- Tôi đã sắp xếp người đi điều tra các vụ báo án mất tích trong vòng nửa năm nay. Nhưng vấn đề là, nếu người đó từ nơi khác tới, vậy muốn điều tra thân phận của y thật sự rất khó. Dù sao cậu cũng biết, mấy năm gần đây, rất nhiều người của mấy tỉnh Sơn Nam Sơn Bắc tới Đông Bắc chúng ta, những người đó không có hộ khẩu, việc gì cũng có thể làm, muốn nhận định thân phận của họ, là việc khá khó khăn.
Từ Quân Nhiên nghe y nói, nhẹ nhàng gật đầu không nói gì. Hắn biết rõ, Diệp Hữu Đạo nói rất có lý, không chỉ là một huyện Phú Lạc, toàn bộ Trung Quốc đều tồn tại vấn đề như vậy. Cơ quan công an năm lần bảy lượt yêu cầu chủ các doanh nghiệp khai thác mỏ than và than đá, nhất định phải đăng kí cho công nhân mình thuê ở các cơ quan đồn công an ở địa phương, nhưng trên thực tế rất ít chủ mỏ than để ý việc này. Đặc biệt là mấy mỏ than nhỏ phi pháp ngay cả giấy chứng nhận cũng không có thì càng không dám để công nhân đi đăng kí. Tình hình thực tế là, con số người lao động không có hộ khẩu ở nơi khác tới làm công chui càng ngày càng khổng lồ. Bộ phận người này, căn bản không nằm trong sợ khống chế của cơ quan công an. Cũng có thể nói là nói, cơ quan công an căn bản không biết sự tồn tại của đa phần lao động chui tới từ nơi khác.
Cho đến khi xảy ra vấn đề, phiền toái cũng xuất hiện theo, thậm chí ngay cả họ tên người chết là gì, người ở đâu cũng không ai biết. Một người sống sờ lại biến thành xác chết như vậy, ngay cả cái tên cũng không có.
Kể ra, chuyện này khá phiền phức, rốt cục là ai chết? Chết như nào? Nguyên nhân nào khiến y chết? Bị giết? Tự sát? Chết bệnh? Đột tử?
Tất cả những điều này, đều là bí mật. Từ Quân Nhiên hơi đau đầu vuốt vuốt huyệt thái dương của mình. Hắn biết rõ, chuyện này đối với mình mà nói là một bài kiểm tra. Dù sao sự việc cũng xảy ra trong khu vực xã Trường Thanh, mặc dù nói chuyện phá án có cục Công an huyện, nhưng một người lãnh đạo như mình khó mà thoái thác trách nhiệm. Mình không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại chết mình. Nếu không phải vì mình quản lý không tốt, cũng không xảy ra chuyện như vậy.
Mặc dù theo như phán đoán của pháp y, người này thực ra đã chết hơn nửa năm. Trước đó xác bị vùi trên núi, hiện tại mới bất ngờ bị lũ cuốn xuống. Mà trên thực tế, nửa năm trước Từ Quân Nhiên vẫn chưa tới tỉnh Tùng Hợp công tác, đừng nói tới chuyện trở thành Bí thư xã Trường Thanh.
Thật đáng tiếc, đã tới nơi này, vậy sẽ phải gánh chịu trách nhiệm tương xứng, cho dù trách nhiệm này rất có khả năng là của lãnh đạo nhiệm kì trước không lau sạch mông.
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bàn luận xì xào. Từ Quân Nhiên nhướng mày, nhìn ra chỗ đám người càng ngày càng đông, hỏi Diệp Hữu Đạo:
- Chuyện gì thế, sao lại càng ngày càng đông vậy?
Có chút bất ngờ, theo lẽ đáng lí nơi này không nên đông như vậy mới đúng. Dù sao mặc dù là án mạng, nhưng theo tâm lý thích náo nhiệt người Trung Quốc mà nói, thấy nơi có nhiều cảnh sát như vậy, hẳn là phải tránh xa mới đúng.
Diệp Hữu Đạo có chút bất đắc dĩ nói:
- Đều là một đám người rảnh rỗi, xã Trường Thanh dân chúng tạp nham, nhiều khả năng là liên quan tới những mỏ than nhỏ trên núi. Hơn nữa, cậu không biết, thôn Mã Gia này, năm đó “mọc râu” đấy.
Râu, trong ngôn ngữ Đông Bắc chính là chỉ thổ phỉ. Năm đó thổ phỉ vùng quan ngoại nổi như cồn ở Trung Quốc. Nổi tiếng nhất chính là Trương đại soái từ thổ phỉ biến thành đại soái. Mặc dù nói cuối cùng bị quân Nhật nổ chết ở Hoàng Cô Truân, nhưng người đó rõ ràng là vua Đông Bắc. Thôn Mã Gia đã có thổ phỉ, có thể thấy sự hung hãn của người dân nơi đây.
Lúc này Diệp Hữu Đạo nhắc nhở Từ Quân Nhiên, ngược lại có thiện ý. Dù sao quan hệ của hai người họ, người bên ngoài cũng không rõ lắm.
Từ Quân Nhiên gật đầu, đi xuống xe đi về phía đám đông tụ tập. Hắn muốn nghe thử những người này đang bàn luận chuyện gì. Mặc dù Diệp Hữu Đạo có chút không vui, nhưng vẫn đi theo phía sau Từ Quân Nhiên. Nhưng còn chưa đợi Từ Quân Nhiên đi tới gần đám đông, đám đông đã tự động nhường một con đường. Từ Quân Nhiên sững sờ, lúc này mới ý thức được dân chúng coi mình là nhân vật lớn – không biết bắt đầu từ khi nào, dân chúng lại có lòng kính sợ đối với tất cả những người làm quan. Không biết bắt đầu từ khi nào, giữa dân và quan lại tồn tại một khoảng cách lớn về tâm lý như vậy? Điều này khiến Từ Quân Nhiên trong lòng có chút không thoải mái. Hắn được người thôn Lý Gia trấn nuôi dưỡng, tận sâu trong lòng luôn coi mình là con của dân. Thậm chí hắn cho rằng trong huyết quản của mình cũng thuộc dòng máu của dân chúng. Hơn nữa ở một mức độ nào đó, chức Bí thư Đảng ủy xã này của hắn cũng không phải là quan lớn gì lắm.
Nhưng hiện tại, Từ Quân Nhiên lại không thể không đối diện với quẫn cảnh, trong mắt dân chúng mình là quan lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận