Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 161: Lâm Doãn Nhi quỷ quái.

- Bí thư Dương, anh thấy Phùng Hồng Trình thế nào?
Câu nói của Từ Quân Nhiên khiến cho Dương Duy Thiên phải cau mày.
- Phùng Hồng Trình?
Dương Duy Thiên nhìn Từ Quân Nhiên hỏi:
- Chính là cái người Ủy viên Hội đồng Hợp tác xã kiêm Ủy viên Hội đồng kỷ luật của hợp tác xã đó hả?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Chính là đồng chí đó. Phùng Hồng Trình làm việc cho Hợp tác xã trấn Lý gia cũng được 8 năm rồi. Đối với tình hình của Hợp tác xã đồng chí đó cũng nắm rất rõ. Người này làm việc cũng rất chăm chỉ và có trách nhiệm, chỉ có một nhược điểm duy nhất đó là bảo thủ, không chịu thay đổi, không linh động cho lắm.
Hắn có gì nói đấy. Dù gì thì người do hắn đề cử, còn liệu có thông qua hay không thì còn phải xem thái độ của Dương Duy Thiên.
Làm quan chính là như vậy. Không phải bạn cố gắng chăm chỉ, tận tụy làm việc ở vị trí mình đang đảm nhiệm là có thể được đề bạt. Những việc như thế này trong chốn quan trường Trung Quốc dường như đã không còn tồn tại nữa rồi. Muốn được đề bạt thì chắc chắn phải biết nắm bắt cơ hội và có người nâng đỡ.
Cái gọi là người nâng đỡ thì đương nhiên chính là người sẽ đề bạt mình rồi, còn cơ hội thì đó chính là thời cơ thích hợp.
Ví dụ như trong tình thế như bây giờ, cái mà Phùng Hồng Trình cần đối mặt đó chính là một cơ hội.
Vì Dương Duy Thiên muốn mở rộng sức ảnh hưởng của mình ở trong Huyện, hi vọng thông qua việc đề bạt Lý Càn Khôn để đưa Từ Quân Nhiên lên. Nhưng mà Từ Quân Nhiên do kinh nghiệm của bản thân còn chưa đủ, suy nghĩ tạm thời vẫn còn có chút chưa ổn thỏa nên tiếp tục là Phó Bí thư Đảng ủy. Có điều, Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ rằng, Cục tài chính đối với một người mới lên đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy như Dương Duy Thiên mà nói thì nó là một vị trí rất quan trọng, cho nên bắt buộc phải để cho Lý Càn Khôn bước lên. Như vậy, lúc này mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện. Lý Càn Khôn được điều sang làm Cục trưởng Cục tài chính, vậy thì vị trí Bí thư Đảng ủy Hợp tác xã trấn Lý gia bị bỏ trống. Nếu như Từ Quân Nhiên không làm, thì cũng bắt buộc phải có người lên thay vào vị trí này. Hơn nữa, người đảm nhiệm vị trí Bí thư này bắt buộc còn phải là người thuộc phe của Dương Duy Thiên, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến bố cục phát triển của Hợp tác xã trấn Lý gia.
Lúc này, đối với Dương Duy Thiên mà nói thì y rất cần Từ Quân Nhiên cho mình một lời khuyên.
Còn Từ Quân Nhiên thì lại đề cử Phùng Hồng Trình.
- Tiểu Từ, cậu thấy tôi nên đề bạt Phùng Hồng Trình hay sao?
Dương Duy Thiên nhìn Từ Quân Nhiên nghiêm túc hỏi.
Trong chốn quan trường, rốt cuộc thì nên đề bạt người như thế nào? Đây là một vấn đề mang tính thời đại và lâu dài. Bất kể là người nào làm lãnh đạo đi nữa, thì cũng đều phải đối mặt với lựa chọn này. Đó là phải nghiên cứu xem trong những người cấp dưới của mình phải chọn ra người như thế nào để đề bạt?
Kiếp trước, Từ Quân Nhiên lăn lộn trong chốn quan trường mười mấy năm trời, cuối cùng cũng rút ra được kết luận, mà ở thời điểm này vô cùng thích hợp đối với Dương Duy Thiên.
Nghe câu hỏi của Dương Duy Thiên, Từ Quân Nhiên gật đầu, chậm rãi nói với Dương Duy Thiên:
- Bí thư Dương, tôi thấy anh nên đề bạt Phùng Hồng Trình, bởi vì người này có thể chia sẻ trách nhiệm với Huyện, hơn nữa lại rất nghe chỉ huy từ cấp trên.
Dứt lời, trên mặt của Dương Duy Thiên lộ ra vẻ hài lòng.
Từ Quân Nhiên cười cười. Thực ra đây cũng là điều thường thấy trong chốn quan trường. Lãnh đạo chọn người trong số cấp dưới của mình để đề bạt, đầu tiên là phải chọn ra những người biết nghe chỉ đạo của cấp trên, phải là những cấp dưới có thể chia sẻ muộn phiền với lãnh đạo. Dù sao thì lãnh đạo cũng không phải thần thánh gì, cũng có những lúc không thể nào làm xuể hết mọi công việc. Những lúc như thế này, nếu như có những cấp dưới có thể chia sẻ muộn phiền được với lãnh đạo, thì chắc chắn người đó có thể nhận được sự trọng dụng của lãnh đạo rồi. Hơn nữa, những cán bộ có năng lực như vậy thì cũng rất được lòng lãnh đạo. Dù gì thì những người có năng lực đồng nghĩa với việc sẽ lập được nhiều thành tích. Làm gì có lãnh đạo nào mà lại không thích có thành tích đâu. Dù sao thì cấp dưới lập được công thì lãnh đạo cũng được thơm lây mà.
Con người của Phùng Hồng Trình thuộc vào tuyp người không có năng lực gì to tát, nhưng lại là người rất biết nghe lời. Đối với các chỉ thị của cấp trên, lão sẽ nhất định hoàn thành. Nói lão không linh hoạt cũng được, hoặc bảo lão là con người cứng nhắc cũng được, nhưng có một điều không thể phủ nhận đó là, dù bất cứ việc gì giao phó cho lão, lão cũng không đùn đẩy mà sẽ nhanh chóng hoàn thành.
Con người này có lẽ không phải là một người lãnh đạo tốt, không thích hợp với việc đi mở rộng giang sơn, nhưng lại là người thích hợp tuyệt đối với việc giữ gìn sự nghiệp, là người thích hợp nhất cho việc trông coi nhà cửa.
- Được rồi, cậu đã nói là cậu ta thích hợp thì là thích hợp. Để lát nữa tôi sẽ nói chuyện với bên Hội đồng rồi xem qua hồ sơ của cậu ta xem sao.
Dương Duy Thiên trầm ngâm một hồi rồi nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên khẽ gật đầu, nhìn Dương Duy Thiên nói:
- Bí thư Dương, mấy ngày tới tôi sẽ giành thời gian để lên trên tỉnh, đặt máy móc cho nhà máy sản xuất văn phòng phẩm.
Dương Duy Thiên cũng biết là Từ Quân Nhiên sợ đêm dài lắm mộng:
- Cậu cứ yên tâm đi lo việc đi, ở Huyện có vấn đề gì tôi sẽ giải quyết.
Từ Quân Nhiên mỉm cười gật đầu nói với Dương Duy Thiên:
- Cảm ơn Bí thư Dương.
Hai người nói thêm mấy câu nữa rồi Từ Quân Nhiên mới đứng dậy rời khỏi văn phòng của Dương Duy Thiên. Thời gian cấp bách, hắn phải nhanh chóng lên trên tỉnh mới được.
Quãng đường từ Huyện Võ Đức lên Tỉnh Giang Châu không phải gần. Từ Quân Nhiên đi xe khách lên Thành phố, rồi sau đó đi tàu mất một ngày một đêm mới đến được Thành phố Giang Châu. Trước khi đi, hắn còn đặc biệt mua một ít đặc sản của vùng miền, tất cả đều là đồ do tự tay người nông dân ở đây làm ra. Hắn cho tất cả vào túi. Dù gì thì cũng là lần đầu tiên gặp mặt, lại là lên nhờ vả người ta thì ít nhiều cũng phải có chút quà.
Theo địa chỉ mà Kim Lệ đưa, Từ Quân Nhiên rất nhanh đã tìm đến được nhà của Lâm Lệ nằm ở tiểu khu giành cho gia đình của nhà máy cơ khí tỉnh Giang Châu.
- Ừm, chắc là nhà này rồi.
Cầm tờ địa chỉ trong tay, Từ Quân Nhiên đứng trước cửa một gia đình ở tầng 3, miệng lẩm bẩm.
- Anh tìm ai?
Từ Quân Nhiên còn chưa kịp gõ cửa thì phía sau đã vang lên giọng nói..
Từ Quân Nhiên ngây người ra một lát rồi quay người nhìn về phía sau.
Đứng trước mặt Từ Quân Nhiên là một cô gái chỉ tầm khoảng 22 đến 23 tuổi. Nhìn thì là một người rất xinh đẹp, dáng người cao ráo, mặc một chiếc váy hoa liền thân giản dị, trang điểm nhẹ nhàng nhìn trông rất thanh thoát. Đôi mắt lớn cộng thêm với má lúm đồng tiền khiến cho người ta có ấn tượng rất sâu sắc.
- Anh tìm ai?
Thấy Từ Quân Nhiên không trả lời câu hỏi của mình, cô gái lặp lại một lần nữa.
Chỉ có điều sau khi hỏi xong câu hỏi này thì cô bước lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách giữa cô và Từ Quân Nhiên.
Nhìn cô nàng quỷ quái trước mặt mình, Từ Quân Nhiên hắng giọng, mỉm cười hỏi:
- Uhm, người lớn không có ai ở nhà sao?
Một giây sau, Từ Quân Nhiên đã cảm thấy mình sai rồi, sai một cách vô cùng.
Bởi vì cô bé đó đã quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hô lớn:
- Cứu tôi với! Cứu tôi với! Có kẻ xấu muốn bắt tôi!
Từ Quân Nhiên ngây người ra, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn theo cô bé. Tiếp theo đó là hắn nhìn thấy trong dãy nhà có một tốp mấy người nam nữa, mặc dù tuổi tác không giống nhau nhưng theo hướng tay mà cô bé chỉ đi về phía hắn với vẻ mặt hung tợn.
- Cái này, cái này…Mọi người đừng hiểu lầm…Tôi không phải là người tốt…
Từ Quân Nhiên cũng có chút hoảng hốt. Hai kiếp sống mấy chục năm nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như thế này. Không ngờ lại bị người ta hiểu nhầm thành người xấu.
Lời vừa dứt, Từ Quân Nhiên đã biết là chết rồi. Làm gì có ai lại tự nhận mình là người xấu chứ? Ngay giây sau đó hắn đã nhìn thấy hai người đàn ông cao to vạm vỡ đang xông thẳng về phía mình.
- Không phải là người tốt? Vậy thì đến đồn cảnh sát nói chuyện đi.
Lúc bị vặn người lại, Từ Quân Nhiên nhìn thấy cô bé ở phía xa xa lộ ra vẻ đắc ý trên khuôn mặt.
Ôi trời ôi, không biết tôi đã đắc tội với ai vậy trời?
…………………
…………………….
Hai tiếng sau, Từ Quân Nhiên ngồi bên cạnh bàn làm việc của đồn cảnh sát địa phương, không nói câu nào với cô bé đang ngồi đối diện với hắn.
- Này, anh là người quen của chị gái tôi sao?
Ngồi im một hồi lâu, cô bé mở lời trước hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên trừng mắt nhìn cô bé, bất đắc dĩ xua tay:
- Vừa rồi đồn cảnh sát gọi điện cho chị cô, chẳng phải cô cũng nghe thấy rồi còn gì?
- Này, ai bảo là anh không nói thật. Tôi làm sao mà biết được anh lén lén lút lút núp ở cửa nhà chúng tôi làm cái trò gì chứ?
Cô gái bị Từ Quân Nhiên làm cho tức giận, bĩu môi nói.
Đúng lúc này, ngoài cửa vọng lại tiếng nói giận giữ:
- Lâm Doãn Nhi, em ra đây cho chị.
Trong chốc lát nghe được tiếng nói này, cô gái vốn dĩ rất ngạo mạn và nhất nhất là hắn sai, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
- Lâm Doãn Nhi, con bé chết tiệt này, em ra đây cho chị.
Sau câu nói đầy bạo lực vừa rồi thì ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, xem ra cũng không ít người đến.
Từ Quân Nhiên ngẩng đầu nhìn qua rèm cửa sổ thì thấy người đi đầu tiền là một phụ nữ khoảng tầm bốn mươi tuổi, phía sau cô là một người đàn ông đeo kính đang không ngừng nói nhỏ với cô chuyện gì đó. Phía sau bọn họ, Đồn trưởng đồn cảnh sát, người vừa mới thẩm vấn hắn đang cười khổ nhìn họ.
Hắn còn chưa lấy lại được tinh thần thì cái cô bé được gọi là Lâm Doãn Nhi kia nhanh chóng núp ở sau lưng hắn, giống như con nai con bị hoảng sợ rồi nhỏ giọng nói:
-Anh ơi, anh giúp em đi.
Từ Quân Nhiên thấy thật nực cười, trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi lúc cô luôn miệng nói tôi là người xấu sao không gọi anh đi? Nếu không phải tôi mang thẻ làm việc ra thì đã bị nha đầu cô hại chết rồi.
Có điều hắn cũng chẳng thèm để ý, cũng chỉ là một cô nhóc mới mười mấy tuổi mà thôi. Hắn mà chấp nhặt với cô chẳng phải để cho người ta chê cười hay sao.
Trong lúc còn đang nói chuyện thì mấy người kia đã bước vào văn phòng rồi. Nhìn thấy Lâm Doãn Nhi đang núp phía sau Từ Quân Nhiên, người phụ nữ đứng đầu tiên trừng mắt:
- Lâm Doãn Nhi, em qua đây!
Lâm Doãn Nhi lắc đầu:
- Không đâu! Lâm Lệ, chị lại định đánh em!
Người phụ nữ đó đỏ mặt, trừng mắt lên nói:
- Chị không đánh em, mau qua đây!
Không ngờ Lâm Doãn Nhi vẫn lắc đầu quầy quậy:
- Không đâu, chị lừa em. Lần trước chị cũng nói như vậy.
- Phì phì!
Từ Quân Nhiên cũng không thể nhịn được nữa, trong phút chốc bật cười ha ha. Hai chị em nhà này quả thật buồn cười. Đúng là một cặp đôi hiếm thấy, đặc biệt là cô nhóc đang núp đằng sau lưng hắn, cứ giống như là một thằng hề vậy.
Hắn cười lên như vậy khiến cho không khí gượng gạo trong phòng dịu bớt đi rất nhiều. Tất cả mọi người cùng cười theo.
Đến cuối cùng, đến chị gái của Lâm Doãn Nhi cũng không thể nhịn được nữa mà cười phá lên. Có cô em gái như thế này thì cô cũng bất đắc dĩ mà về nhà rồi.
- Lâm Lệ, chào chị. Lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Từ Quân Nhiên.
Cười một hồi, Từ Quân Nhiên đến trước mặt người phụ nữ mở lời giới thiệu bản thân.
- Cậu chính là Từ Quân Nhiên?
Lâm Lệ kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên rồi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình nói:
- Lão Bạch, còn đẹp trai hơn cả anh đấy! Đương nhiên, anh không có đàn bà như cậu ta.
Lúc này, cả Từ Quân Nhiên và người được gọi là Lão Bạch kia khóe miệng đều nhếch lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận