Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 649: Chết người rồi.

- Chủ tịch Huyện, ngài muốn qua đó sao?
Vương Hiểu Long thấp giọng, hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên lắc lắc đầu:
- Bỏ đi, bí thư Bạch đối với chuyện này tỏ thái độ rất kiên quyết, tôi cũng không muốn dây vào chuyện này.
Vương Hiểu Long nghe thế liền hiểu ý của Từ Quân Nhiên, khởi động xe vòng ra cửa sau, đi khỏi huyện ủy.
Chỉ có điều, cho dù Từ Quân Nhiên muốn né tránh thì vẫn không thể tránh khỏi chuyện này.
Tại buổi họp thường ủy ngày hôm sau, Bạch Lâm vẫn nhắc đến vấn đề này, mục đích rất đơn giản, chính là muốn có được sự hỗ trợ tài lực từ huyện ủy.
Từ Quân Nhiên cau mày, nội tâm thầm thở dài một tiếng, chậm rãi mở lời:
- Bạch bí thư, với vấn đề này tôi có một vài suy nghĩ.
Bạch Lâm hơi sững sỡ, lâu nay Từ Quân Nhiên trong hội nghị thường ủy vốn rất ít khi phát biểu không ngờ hôm nay lại mở miệng, gật đầu cười:
- Vậy thì tốt, rất mong được nghe cao kiến của chủ tịch huyện.
Bất kể thế nào, ông cho Từ Quân Nhiên một cái mũi cao, Từ Quân Nhiên hẳn phải biết ý không chống đối ông chứ.
Từ Quân Nhiên đối với cái nhìn chắc chắn của Bạch Lâm với quyển sách kia, không khỏi mỉm cười, nói:
- Bí thư Bạch quả nhiên nhìn xa trông rộng, suy nghĩ cách tân, có hoài bão có chí khí, đối với huyện Nhân Xuyên mà nói tôi cho rằng kế sách này không những giúp huyện Nhân Xuyên đẩy nhanh tốc độ kiến thiết hóa mà nó còn có ý nghĩa mở ra một thời đại mới cho huyện chúng ta.
Lời này nói ra, ngay cả Bạch Lâm nghe cũng thấy xấu hổ đỏ mặt, thầm nghĩ sinh viên đúng là sinh viên, nói chuyện vẫn thấy thô thiển, quê mùa. Nói gì thì nói, mở miệng đi khen ngợi người khác thì ít nhất cũng phải nói lời đẹp đẽ như hoa nở một chút chứ. Nói thế này, bất luận ai chắc cũng không nghĩ rằng hắn đang nịnh bợ ông.
Nhìn vẻ cười tươi xán lạn của Bạch Lâm Từ quân Nhiên, Từ Quân Nhiên liền lập tức thay đổi giọng điệu, nói tiếp:
- Đương nhiên, quyết sách này nếu nói đi vào thực thi độ khó vẫn khá lớn, bởi vì đối với thu nhập của người nông dân trước mắt, con số 5000 tệ dù sao cũng không phải con số nhỏ, bắt bọn họ phải gánh chịu áp lực lớn như vậy về mặt tư tưởng có thể nói chính là rất khó để tiếp nhận. Hơn nữa, mấy đời gia đình bọn họ đều quen sống trong ngôi nhà cũ ấy, rộng rãi lại thoải mái, có thể nuôi trâu, nuôi gà, nuôi dê, còn nhà loại kiểu mẫu có đẹp đến mấy cũng không có tính thực dụng, ngược lại còn đem đến bất tiện trong sinh hoạt.
Những lời mà Từ Quân Nhiên nói ra không hề trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía Bạch Lâm. Bởi dù gì kế hoạch của Bạch Lâm mặc dù không thực tế lắm nhưng động cơ xuất phát vẫn là tốt.
Chỉ có điều, sắc mặt Bạch Lâm vẫn trầm xuống. Ông ta cũng là lão quan trường, không thể nào không nhận ra ý đồ trong câu nói của Từ Quân Nhiên được. Ông thấy Từ Quân Nhiên này bề ngoài thì tán thưởng ông, nhưng thực tế rõ ràng không mong muốn hạng mục này được khởi công. Bởi vì như vậy sẽ đồng nghĩa với việc bí thư huyện ông ta sẽ mất đi một cơ hội để lập chiến tích.
Từ Quân Nhiên vừa nói dứt lời, không đợi các thường ủy khác biểu lộ thái độ, Bạch Lâm đã nhanh chóng ho khan một tiếng, nói thẳng:
- Nếu mọi người ở đây đều nhận thức thấy làm như vậy sẽ rất tốt đối với sự kiến thiết huyện Nhân Xuyên ta cũng như xây dựng nên một hình tượng đẹp cho huyện, vậy thì chúng ta còn do dự gì nữa? Cái mà chúng ta nên làm bây giờ chính là, kiên định tín niệm, trên dưới đoàn kết, đồng tâm hiệp lực, làm công tác tư tưởng cho từng hộ gia đình. Tư tưởng của quần chúng còn vướng mắc là rất bình thường, bằng không còn cần lãnh đạo như chúng ta làm gì?
Dừng lại một chút, ánh mắt ông mang đậm ý vị thâm trường nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch đã từng nói, vấn đề của nông dân, mấu chốt nằm ở giáo dục chỉ đạo, nói thẳng ra, tư tưởng của nông dân có chút cố chấp bảo thủ, chỉ nhìn hôm nay mà không nhìn về ngày mai, chỉ nhìn về một cái cây mà không xem xét cả một rừng, chúng ta là cán bộ phải từ từ giảng giải cho người dân hiểu, để họ biết nhìn về ngày sau, nhìn về tiền đồ của ngôi nhà kiểu mẫu, chỉ là nhiều hơn một phòng có gì mà phải lo? Đây là chuyện tốt, hơn nữa bọn họ còn có thể đem phòng cho thuê để tăng thêm thu nhập cho gia đình nữa cơ mà. Phương Nam sở dĩ phát triển như thế, chủ yếu cũng là nhờ suy nghĩ của bọn họ tiên tiến, dám nghĩ dám làm, các anh nếu có thời gian tôi nghĩ nên đến phương Nam dạo một vòng đi, ở đó rất nhiều vùng nông dân người ta đều làm như vậy. Tiền cho thuê phòng trong một năm còn tiêu không hết nữa. Vì vậy, tôi nghĩ vấn đề trước mắt của chúng ta không phải là vấn đề nhận thức của người dân, mà là vấn đề thống nhất suy nghĩ của tầng lớp cán bộ.
Lời này nói đương nhiên chủ yếu là nhằm về Từ Quân Nhiên, ngụ ý, suy nghĩ của Từ Quân Nhiên chưa đủ cởi mở: “Tư tưởng của chúng ta khi nào thống nhất rồi thì mới có thể dùng tư tưởng của mình đi khai thông tư tưởng của người dân. Có rất nhiều cách để giúp mọi người khắc phục khó khăn, ví dụ như hợp tác tín dụng nông thôn có thể đến nhà các hộ gia đình đưa ra cho người dân dịch vụ cho vay, trong vùng trong thôn đều có thể lấy vật cụ thể ra thế chấp, có tiền mang tiền, không tiền lấy đồ, dù là xi măng hay vật liệu thép đều được. Chỉ cần các cấp các ngành chú trọng, mọi người ai nấy một lòng, tôi nghĩ là không có khó khăn nào không thể khắc phục được.
Cùng một sự việc, đạo lý do người giảng giải, quyền lực chính là đạo lý, quyền lực càng lớn thì đạo lý càng nhiều. Bạch Lâm đã nói thế, các thường ủy khác cho dù trong lòng có một vạn lần không tán thành, thì mở miệng.
Mấu chốt là, Bạch Lâm thân là lãnh đạo đứng đầu, cho dù ý kiến của người dưới như Từ Quân Nhiên là chính xác thì những người khác cũng không thể nào trực tiếp đứng ra phản đối lời của lãnh đạo đứng đầu được. Dù sao chuyện có thể lớn có thể nhỏ, làm không tốt liền biến thành cục diện các thành viên trong thường ủy đối với lãnh đạo “cho tàu giấy đi bay”, mà nếu như thật sự tình huống ấy xảy ra thì ai cũng không dám gánh nổi trách nhiệm, Từ Quân Nhiên lại càng không dám.
Cho nên, sau khi quyết định của huyện ủy chính thức có hiệu lực truyền xuống bên dưới, từ thị trấn đến các thôn, nơi nào dám không làm theo? Ngay cả biết rõ là sai lầm thì cũng phải tuân theo.Vì vậy, nơi nơi đè ép nhiệm vụ xuống dưới, ở huyện thì ép xuống xã, ở xã thì ép xuống thôn.
Mà người dân ngay khi vừa nhận được thông báo, không khí liền sôi sùng sục. Có người trực tiếp nói: “ Lòng tốt của nhà nước chúng tôi nhận, nhưng mà muốn chúng tôi xây nhà kiểu mẫu thì kiên quyết không đồng ý, chúng tôi đã quen ở nhà đất này mươi mấy chục năm, kiểu nhà ngói như của dân thành phố tuy đẹp thật nhưng không phù hợp với những người nông dân chân đất mộc mạc chúng tôi. Nếu nhà nước thật sự quan tâm đến chúng tôi, suy nghĩ cho chúng tôi thì không cần phải tăng thêm gánh nặng thêm cho chúng tôi nữa, trực tiếp xây nhà cho chúng tôi là được rồi.
Còn có một loại nữa là, nói nhà nước làm công trình hình tượng nhưng lại lấy tiền của dân chúng, đây là kiểu lô-gic cặn bã gì thế? Cho nên mọi người sẽ quyết không làm theo.
Nhưng mà cho dù nói thế nào chuyện chính là như thế, cấp trên đã có lệnh, cán bộ phía dưới đương nhiên phải chấp hành. Nếu nhân dân nghĩ không thông, thì lãnh đạo ba cấp huyện, xã, thôn phải đi sâu vào làm công tác tư tưởng cho họ, nói cho họ thấy cái lợi của việc tạo cho thành phố với nông thôn thành một khối thống nhất, nói cho họ thấy tương lại tươi đẹp ở phía trước, kể về vùng phía Nam làm sao mà giàu có như ngày nay, cho họ thấy được khi xây xong nhà bọn họ có thể dựa vào đường quốc lộ làm kinh doanh, và không xa nữa sẽ bước lên con đường làm giàu.
Từ Quân Nhiên cũng biết chuyện này, nhưng mà hắn cũng chẳng thể nói cái gì. Thậm chí đến khi bản thân hắn cũng phải tham gia vào công tác này, có quần chúng hỏi hắn: “Phòng này xây xong, mở cửa hàng buôn bán, bán cho ai? Bán cho chính phủ sao?
Từ Quân Nhiên chỉ đành trả lời:
- Tương lai phát triển lên, sẽ ngày càng nhiều người ở ngoài đến nơi này làm ăn, cho nên anh không phải lo chuyện này.
Công tác cho thôn dân còn chưa xong, thì trong huyện lại đưa ra cho mỗi hộ 200 đồng để bồi thường. Bên hương trấn không cầm tiền, thì trực tiếp tài trợ 10 bao xi măng phục vụ cho công việc trong nửa năm, mới miễn cưỡng thuyết phục số lớn người dân. Còn lại số nhỏ gia đình khó khăn, tư tưởng cố chấp khó thay đổi, mặc kệ làm thế nào cũng không đồng ý.
Thoáng cái đã đến cuối năm 1987, Từ Quân Nhiên ban đầu vẫn nghĩ là Bạch Lâm – bí thư Bạch chứng kiến chuyện khó giải quyết sẽ biết khó mà lui. Nhưng hắn không thể ngờ đến, trong lúc này lại xảy ra chuyện mang bước chuyển ngoặt lớn, tạo ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Công tác tư tưởng ở trấn Đào Hoa trước nay luôn không tốt lắm, không ít quần chúng cơ bản không chịu nghe theo chính phủ, vốn dĩ Từ Quân Nhiên còn định chờ sau tết Nguyên Đán sẽ đến hỏi thăm bọn họ tiện thể làm công tác tư tưởng luôn. Ai mà ngờ Bạch Lâm lại không có kiên nhẫn, không để tâm chuyện công tác chưa làm xong, mềm không chịu thì ăn cứng vậy, dù là ai thì cũng không thể ngăn nổi bánh xe lịch sử cuồn cuộn chảy về phía trước.
Không biết từ bao giờ, Bạch Lâm đã ra chỉ thị cho Cục xây dựng, giao công trình bao thầu cho một công ty xây dựng bất động sản trong thành phố, khi bốn năm chiếc xe xúc đất ùn ùn tiến vào trong thôn, phá nát căn nhà người ta, chỉ trong nháy mắt ngôi nhà đất cũ đã trở thành một mảnh phế tích. Mà cũng chính trong cuộc phá bỏ di dời này, một chuyện không ngờ tới đã xảy ra.
Thôn Vĩnh Thanh trấn Đào Hoa có một ông cụ hơn 90 rồi, không biết vì sao lại trốn trong căn phòng căn bản không có người, kết quả bị máy xúc chôn vùi trong đống đổ nát, đợi đến lúc được cứu ra thì người sớm đã không còn.
Chuyện này xảy ra trong lúc này chẳng khác nào là chọc vào tổ ong vò vè.
Con cháu ông cụ đứng đầy trong sảnh đường, ở trong thôn cũng xem như có uy vọng cao, tụ tập đội ngũ gần trăm người trong thôn bao vây lại người của công ty bất động sản kia, đồng thời giữ lại cả mấy chiếc xe xúc đất. Mà công ty bất động sản cũng vô cùng oan uổng, ba ngày trước bọn họ nhận được thông báo người dân sắp di dời, nếu không xảy ra chuyện gì ai mà phụ trách nổi. Hơn nữa trước khi phá bỏ nhà, bọn họ còn hô hào lên, tưởng là trong nhà không người, ai ngờ không biết ông cụ kia từ lúc nào đã chui vào nhà chứ? Cứ thế hai bên mỗi người có lẽ riêng của mình tranh đi cãi lại, người thân của ông lão liền đem chuyện mang lên trấn đòi công bằng, trấn lại hết lần này đến lần khác không chịu cho bọn họ một câu trả lời rõ ràng, cho nên không bao lâu bọn họ lại trực tiếp tìm đến huyện. Lúc đó Từ Quân Nhiên phải vào thành phố họp, còn Bạch Lâm vừa hay biết được chuyện này, trong cơn tức giận liền cho gọi người thực hiện phá dỡ di dời phê bình một trận, đưa ra chỉ thị ngay tại chỗ: một phải an ủi cho tốt đối với thân nhân người chết, đơn vị thi công phải bồi thường kinh tế theo đúng quy định chính sách cho người nhà nạn nhân. Hai, phải phong tỏa tin tức, trước khi làm rõ chân tướng sự thật về sự cố lần này không được cung cấp bất kỳ thông tin gì cho truyền thông báo chí. Ai phạm sai người nấy tự chịu trách nhiệm.
Lúc Từ Quân Nhiên quay trở về đến huyện, nghe được chuyện này súyt nữa thì đập vỡ bàn.
- Anh Lưu, bí thư Bạch thật sự nói như vậy
Từ Quân Nhiên nghe Lưu Hoa Cường báo cáo xong, mặt lập tức biến sắc biểu lộ không thể tin được. Xảy ra chuyện lớn như vậy, phản ứng đầu tiên của Bạch Lâm thế mà lại là bưng bít, chẳng lẽ ông ta không biết rằng, vấn đề này nếu như rơi vào tay của thành ủy, hậu quả không biết chừng chính là cái mũ quan trên đầu ông ta sẽ ngay lập tức bị lấy xuống hay sao?
- Chủ tịch Huyện, chuyện này Bạch bí thư rất để bụng, tôi nghĩ ngài không nên xem vào thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận