Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 442: Được bao.

Hoàng Hải ngồi đối diện Từ Quân Nhiên, bất đắc dĩ gật đầu:
- Bí thư Từ, chắc chắn 100%, Lôi Bạo kia đã bắt đầu triệu tập người trong huyện rồi.
Hôm nay anh ta tới thị trấn, nghe được tin tức ở chỗ người bạn, mới vội vội vàng vàng trở về báo cho Từ Quân Nhiên, Hoàng Hải vốn muốn nói luôn lúc họp Đảng ủy, nhưng lại ngại trước mặt một số người, anh ta không trực tiếp nói luôn, mà đợi kết thúc mới đi tìm Từ Quân Nhiên nói chuyện riêng.
Từ Quân Nhiên kẹp điếu thuốc trong tay, nhưng lúc này hắn không có tâm trạng nào hút thuốc, mặc cho điếu thuốc chầm chậm cháy, mãi đến khi sắp cháy vào tay, Từ Quân Nhiên mới dụi xuống gạt tàn, Từ Quân Nhiên nhìn Hoàng Hải:
- Lão Hoàng, anh nói thật với tôi xem, có phải trông tôi rất dễ bị lừa không?
Hoàng Hải nghe vậy lập tức giật mình, cười khổ:
- Bí thư Từ, những lời này, anh…
Anh ta biết, tâm trạng Từ Quân Nhiên bây giờ nhất định rất tệ, bất kì ai một lòng một dạ muốn giúp người dân có cuộc sống ấm no, kết quả lại gặp phải chuyện này, chắc chắn sẽ rất buồn, ai biết được lại có kẻ đâm hắn một đao.
- Tôi quá ngây thơ rồi!
Từ Quân Nhiên lãnh đạm nói một câu, không biết là nói với mình hay với Hoàng Hải.
Hoàng Hải nhìn bộ dạng không có tâm trí của Từ Quân Nhiên, lại không biết phải an ủi vị lãnh đạo này như thế nào, bình tĩnh mà nói, hắn rất nể phục vị lãnh đạo này, có năng lực lại có trình độ, nếu như thật sự làm theo cách nghĩ của hắn, huyện Trường Thanh chắc chắn sẽ thay da đổi thịt, nhưng thật tiếc, trong huyện lại có những người như vậy, không lo cho người dân, chỉ nghĩ cách làm thế nào để ngáng chân cản trở người khác.
Từ Quân Nhiên vẫn trầm mặc, nửa ngày mới chậm rãi mở miệng:
- Lão Hoàng, anh về trước đi, đừng nói chuyện này với bất kì ai.
Hoàng Hải nghe vậy thì gật khẽ:
- Bí thư yên tâm, tôi biết nên làm gì, chỉ là…
Nói xong, anh ta chần chừ liếc Từ Quân Nhiên, rõ ràng muốn nói lại thôi như đang lo lắng điều gì.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, giọng nói bỗng trở nên lạnh lẽo:
- Nếu đã có người muốn tìm cái chết, cảm thấy tôi là người dễ đối phó, vậy thì tôi sẽ cho họ biết, lão đây đã khiến đám thường ủy tỉnh ủy Giang Nam ngã ngựa thế nào!
Đây là lần đầu tiên Từ Quân Nhiên ở trước mặt cấp dưới đề cập tới chuyện tỉnh Giang Nam năm đó, lúc trước, mấy người Hoàng Hải cũng xem qua lý lịch của Từ Quân Nhiên, biết vị bí thư Từ này sau khi tốt nghiệp đại học không trực tiếp vào cơ quan mà trở về quê hương Giang Nam, về sau tỉnh Giang Nam xảy ra biến cố, Từ Quân Nhiên mới vào tường Đảng trung ương, nhưng hôm nay Hoàng Hải mới biết. thì ra việc điều chỉnh ban ngành tỉnh Giang Nam hơn một năm trước có liên quan tới bí thư Từ!
Chẳng qua Hoàng Hải rất nhanh nhạy, căn bản không dám hỏi Từ Quân Nhiên làm gì ở Giang Nam, không ngờ việc tỉnh ủy Giang Nam đều do hắn làm, nhưng Hoàng Hải cũng biết, dường như lần này anh ta đã lo xa, vừa rồi trong lời nói của Từ Quân Nhiên, không chỉ có sát khí mà còn có sự tự tin không che giấu, rõ ràng bí thư Từ căn bản không xem chuyện này là phiền phức.
Tiễn Hoàng Hải, Từ Quân Nhiên chậm rãi cầm cặp, đi ra ngoài, ngồi lên xe khách đi về hướng thị trấn, trong lòng Từ Quân Nhiên dần dần trở nên lạnh lẽo.
Đám người huyện Phúc Lạc, gan cũng lớn quá rồi!
Từ Quân Nhiên trong lòng thầm chửi, khớp tay bất giác cuộn chặt lại.
Chuyện hôm nay Hoàng Hải nói với hắn, khiến Từ Quân Nhiên rất bất ngờ, mình vừa giao quyền thiết kế chợ nông sản cho Cát Đại Tráng, lại biết được tin từ Hoàng Hải, tiểu tử Lôi Bạo kia đã bắt đầu chiêu mộ kiến trúc sư, làm công trình chợ nông sản huyện Trường Thanh.
Tin tức này khiến Từ Quân Nhiên vô cùng bất ngờ, phải biết nếu làm theo cách của hắn, công trình này rất có khả năng giao cho công ty kiến trúc trên thành phố thi công, dù sao cả huyện Phú Lạc, ngoại trừ nhà máy cơ khí và xưởng gang có đội kiến trúc riêng thì không có đội kiến trúc nào có năng lực, nhưng không ngờ Lôi Bạo lại bất ngờ nhảy ra.
Từ Quân Nhiên đã gặp nhiều những chuyện như vậy, động não một chút cũng biết chuyện này là thế nào, hắn chỉ tò mò một vấn đề, tất cả mọi chuyện đều ở huyện Trường Thanh, Từ Quân Nhiên không hiểu, không lẽ Cát Đại Tráng cấu kết với Lôi Bạo?
Mối nghi này Từ Quân Nhiên chỉ có thể đợi sau khi đến thị trấn mới có thể giải quyết, dù sao thì ở thời đại thông tin chưa phát triển này, có những thứ chỉ dựa vào suy đoán không chắc chắn, Từ Quân Nhiên phải đích thân đi điều tra mới có thể hiểu rõ nội tình.
Nhà hàng Duyệt Lai là nhà hàng nổi tiếng nhất huyện Phú Lạc, bởi vì là nơi tiếp đãi đối ngoại của nhà máy cơ khí nên được trang hoàng rất đẹp, ngay khi bước vào là có thể thấy gạch đá cẩm thạch bóng loáng tới mức có thể soi gương, đèn treo hoa lệ, có vẻ rất gọn gàng, trang nhã, vào những năm 80, tuyệt đối có thể gọi là thiên đường hoa lệ.
Từ Quân Nhiên hôm nay bị Vương Hiểu Nhu và Tạ Mỹ Quyên kéo tới đây, vốn hắn muốn nghỉ cuối tuần cùng Tạ Mỹ Quyên, nhưng không ngờ Vương Hiểu Nhu lại chủ động tới tìm, nhất định mời Từ Quân Nhiên ăn cơm, Từ Quân Nhiên vẻ mặt khó hiểu, không biết bà chị này phát bệnh gì.
Dù sao cũng là bạn của Tạ Mỹ Quyên, cũng là người mình lựa chọn phụ trách cửa hàng quần áo, Từ Quân Nhiên cũng không tiện từ chối.
Từ Quân Nhiên cười hỏi:
- Hiểu Nhu, hôm nay chị sao vậy, mời tôi ăn cơm có chút kỳ lạ.
Vương Hiểu Nhu không nói gì, Tạ Mỹ Quyên bên cạnh vừa ăn vừa cười nói:
- Cậu biết tại sao không, người ta bây giờ là tiểu phú bà rồi, để chị ấy mời chúng ta ăn cơm cũng nên thôi.
Từ Quân Nhiên càng thấy lạ, gia cảnh Vương Hiểu Nhu rất bình thường, chuyện này hắn sớm đã biết, dù sao thì nếu như gia cảnh hai chị em tốt một chút cũng không đến mức đi bán hàng, càng không bị Lôi Bạo ức hiếp. Từ Quân Nhiên không ngờ mới có mấy ngày, Vương Hiểu Nhu lắc mình đã có thể mời mình tới nhà hàng Duyệt Lai ăn cơm.
Không phải cô đã bám vào người khác chứ?
Nghĩ tới điều này, mắt Từ Quân Nhiên híp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận