Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 848: Rắc rối

Từ Quân Nhiên vừa đi với Đỗ Vĩ vừa nói chuyện. Chợt tiếng Sở Văn Thiên hét to một tiếng:
-Coi chừng!
Ngay sau đó, Từ Quân Nhiên cảm giác bị một nguồn sức mạnh tác động tới. Bước chân hắn lảo đảo rồi ngã ầm xuống đất.
Sau đó, hắn nghe thấy “phịch” một tiếng. Một chai rượu bị ném vỡ vụn ngay cạnh hắn.
-Cái gì vậy?
Từ Quân Nhiên thấy khó hiểu. Phía sau, Đỗ Vĩ cũng sợ ngây người. Vừa rồi, nếu không phải Sở Văn Thiên nhanh tay, nhanh mắt đẩy Từ Quân Nhiên ngã xuống đất thì không biết xảy ra chuyện gì nữa.
Không đợi Từ Quân Nhiên mở miệng nói chuyện, quay đầu hắn thấy mấy thanh niên mặc quần áo màu sắc rực rỡ đi tới. Một thanh niên cầm đầu vẻ mặt lo lắng:
-Ta nói rồi, cái tên kia đứng yên càng tốt. Đỡ mất công ông đánh trượt.
Từ Quân Nhiên cảm thấy khó hiểu, chỉ vào cái mũi của mình:
-Vì lý do gì mà anh lại đánh tôi.
Hắn cảm giác người này với mình là không biết nhau. Hết cách rồi, đám người này có chừng hai mươi người. So sánh bọn họ với mình thì mình có thể được xem là lão nhân rồi.
-Không có gì, chỉ là nhìn ngươi không vừa mắt thôi.
Người cầm đầu trẻ tuổi kia cười nhạt rồi mở miệng nói ra.
Từ Quân Nhiên thấy khó chịu. Chỉ một câu không vừa mắt mà muốn đánh lão tử. Ngươi cho mình là ai chứ?
Bên cạnh, Đỗ Vĩ cũng không phải là chiếc đèn cạn dầu, thuận tay cầm chiếc điện thoại di động bằng cục gạch cười ha hả:
-Tao nói này thằng kia, mày uống nhiều quá,. Mẹ nó, trước mặt chúng tao ngươi giả bộ đầu tỏi to. Năm đó ở thành Tứ Cửu lăn lộn, mày còn đang chui rúc ở xó xỉnh nào đó.
Hắn dám nói thế vì đã uống nhiều rượu. Và, bởi mấy người kia hắn coi không nhiều – chỉ năm, sáu người. Cạnh mình có Từ Quân Nhiên và Sở văn Thiên. Còn có hai, ba bạn nam cùng học. So sánh người hai bên không sai lệch lắm. Nếu đánh nhau sẽ tương ứng số người nên không sợ bị thua.
Lời nói còn chưa dứt, người trẻ tuổi kia đã cười nhạt. Kế tiếp, sau lưng hắn rầm rập chạy tới hơn một chục người. Họ đều là những người trẻ, tuổi không chênh lệch nhau lắm nhưng đều mặc quần áo có hình thù kỳ quái. Theo con mắt của Từ Quân Nhiên chỉ sợ những tên…kia, mới có thể theo chân bọn họ mà so sánh. .
Cau mày lại, Từ Quân Nhiên kinh ngạc hỏi:
-Cậu biết chúng ta sao?
Từ Quân Nhiên mới là người không biết những người này vô duyên vô cớ đi gây rắc rối cho mình. Chúng dùng biện pháp như vậy để đối phó với chính mình – rõ ràng là có tâm tính rồi.
Người trẻ tuổi kia hừ một tiếng:
-Không biết, tôi nói cho các người biết, có ít người không phải cứ là thương nhân như các ngươi mà có thể trêu chọc được.
Từ Quân Nhiên không hiểu gì. Nhìn ra hai bên, hắn thấy Đỗ Vĩ và Sở Văn Thiên cũng có vẻ mặt khó hiểu. Hắn tưởng vì mình mà xảy ra chuyện. Giờ xem lại, tựa như không có chuyện như thế.v.v.. thương nhân?
Từ Quân Nhiên quay đầu nhìn về phía Đỗ Vĩ:
-Lão Đỗ, gần đây cậu đắc tội với ai sao?
Đỗ Vĩ nghe vậy khẽ giật mình, nét mặt biểu lộ suy nghĩ sâu xa. Hắn cũng không phải là đồ ngốc. Người ta vừa nói hai chữ thương nhân, nếu hắn lại không hiểu ra thì thật sự là đồ gà mờ rồi. Phải biết là Từ Quân Nhiên không làm chuyện đó. Chỉ có hắn, Đỗ Vĩ – người có chức vụ thấp nhất có thể buôn bán ở bên ngoài. Hiện nay, hắn cũng là cán bộ cấp sở. Hơn nữa, hắn lại còn làm việc ở Ban Thanh tra Kỷ luật. Huống chi trong giới quan trường, cho dù kết thù cũng sẽ không sử dụng một đám du côn đến báo thù. Xem ra, trừ mình có buôn bán ở bên ngoài thì ở đây không có ai là mục tiêu của hắn rồi.
-Tôi không đắc tội với ai cả.
Vẻ mặt khó hiểu, Đỗ Vĩ thực sự không rõ.
Không để hắn kịp nói hết lời, người trẻ tuổi kia đã khoát khoát tay:
-Ai, ta nói mấy lão nam nhân kia làm chi. Người ta tìm là họ Đỗ đấy.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên lập tức trở nên khó coi. Trên đất, chai rượu vẫn còn. Đám người này chắc chắn sẽ không dễ mà tha cho Đỗ Vĩ. Mình tuyệt đối không trơ mắt nhìn bạn cùng học đại học bị đánh. Hắn không quan tâm đối phương là người nào, họ có bao nhiêu người. Hôm nay, chính mình gặp chuyện này, không thể cho bọn kia thực hiện được.
Vỗ vỗ vai Đỗ Vĩ, Từ Quân Nhiên hừ lạnh nói:
-Tiểu tử, chiếc chai kia là do cậu ném ?
Hắn chỉ vào một đống mảnh chai rượu trên mặt và hiểu được, thằng này vừa có ý định nện Đỗ Vĩ. Kết qủa là ném lệnh về phía mình. Nếu không phải Sở Văn Thiên vô tình nhìn thấy rồi đẩy mình ngã thì chính mình đã bị chiếc chai kia bay tới đập trúng. Và, như thế, chính mình sẽ phải vào bệnh viện nằm rồi.
Tuổi còn trẻ mà ra tay ác độc như vậy thì không thể tốt được.
Trong nội tâm, Từ Quân Nhiên đã xác định được mục tiêu bọn họ nên ngôn ngữ không có gì khách khí nữa.
Người kia ngây người một lúc rồi nhìn về phía Từ Quân Nhiên và chỉ vào Đỗ Vĩ:
-Ngươi biết họ Đỗ này sao?
Từ Quân Nhiên cười gật đầu:
-Chúng tôi là bạn cùng học.
Người đó gật đầu rồi tự giới thiệu:
-Tôi là Tiết Văn, lát nữa công an tới cứ nói là tôi đánh các người.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên lập tức thay đổi. Thằng này dám kiêu ngạo như vậy, nó thực sự coi mình có thể một tay che trời sao?
-Tiết Văn? Ngươi là em của Tiết Võ sao ?
Nghe người kia giới thiệu danh tính, Đỗ Vĩ chợt thốt lên.
Tiết Văn cười ha hả:
-Đúng vậy. Họ Đỗ các ngươi có lá gan không nhỏ dám đoạt đường làm ăn của anh ta. Anh ta đại lượng không để ý. Ta thì không thể tha cho ngươi! Đến đây, quỳ xuống dập đầu khấu lạy ta ba lạy thì đại gia ta sẽ tha cho. Bằng không thì hôm nay, ta cam đoan sẽ cắt của ngươi hai cái móng vuốt!
Ngang ngược càn rỡ!
Lúc này, Từ Quân Nhien mới cảm nhận được cái gì là tư thế chân chính của các công tử quần là áo lượt. Lúc trước, ở Dạ sắc tửu ba gặp ngay cả Hoàng Tử Hiên của Hoàng gia cũng không thấy kiêu ngạo như vậy. Tuy nói Hoàng Tử Hiên khi ở Dạ Sắc tửu chỉ lừa gạt, nhưng vẫn còn hiểu được tư thế của mình mà không chủ động động thủ. Trước mặt hắn, một Tiết Văn – rõ ràng là một tên ác bá. Nếu ở vài chục năm trước, đoán chừng thằng này có thể làm được chuyện tày trời. Nhìn hắn liều lĩnh như vậy, không nghĩ đó là con cháu của một nhà.
Cau mày, Từ Quân Nhiên nhỏ giọng hỏi Đỗ Vĩ:
-Lão Đỗ, sao lại thế này?
Mặc dù hắn có ý nghĩ sẽ giải quyết chuyện này nhưng vẫn muốn hỏi đến cùng. Tuy nói bênh người thân không cần đạo lý, nhưng tối thiểu hắn phải hiểu rõ ngọn nguồn.
Lúc này Đỗ Vĩ cười gượng:
-Tiểu tử kia là con cán bộ cấp Sở. Hắn ỷ vào ông ngoại là cấp phó ở Bộ nên ở thủ đô nổi danh là Tiểu bá vương. Tôi canh tranh với Tiết võ là anh của y. Mấy hôm trước tôi vừa nắm được một hạng mục lớn từ Tiết võ. Tôi không nghĩ nó lại trả thù nhanh như vậy.
-Phó bộ à?
Sắc mặt Từ Quân Nhiên lập tức lặng đi.
Ps: Phó bộ = Thứ trưởng
Bạn cần đăng nhập để bình luận