Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 755: Mười năm

- Anh… anh nằm mơ đi!
Hàn Thiên Thiên lắc đầu cự tuyệt, cô nhìn về phía sau của Từ Quân Nhiên, cách đó không xa là tòa nhà kí túc xá nam. Chỗ mà hai người đang đứng lúc này không chỉ có cỏ cây mà nhiều hơn cả cỏ cây ở đây chính là các nam sinh đứng nối tiếp nhau thành các dãy liên tiếp nhìn về phía bọn họ. Trên thực tế lúc đến đây, Hàn Thiên Thiên đã vô cùng khẩn trương bởi dẫu sao thì cô cũng là tác chiến trên đất khách mà. Hơn thế nữa những người bên trong đó chắc cũng có không ít người biết Từ Quân Nhiên, nếu như người của cả một tòa kí túc như vậy mà truyền ra một chuyện nhỏ như cái mắt muỗi thôi thì e rằng có khi tất cả mọi người đi đường cũng biết được ấy chứ. Quan trọng hơn là rất có thể còn có cả người cùng trong hệ của của cô cũng ở đây, mặc dù khả năng này cũng không lớn lắm nhưng trong lòng Hàn Thiên Thiên cũng cảm thấy vô cùng kinh hoảng.
- Được rồi, vậy thì tùy em vậy, nhưng tay anh lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng!
Từ Quân Nhiên cười nói xong câu đó liền quay người đi về phía trước.
Hàn Thiên Thiên nghe những lời Từ Quân Nhiên nói thì bỗng thấy giật mình, đôi mắt đen láy nhìn theo bóng lưng đang đi về phía trước của Từ Quân Nhiên, oán trách nhẹ nhàng quyến rũ ban đầu biến thành oán hận nho nhỏ. Sau đó cô khẽ cắn bờ môi nhỏ của mình rồi chạy lên phía trước, nắm lấy bàn tay đáng hận của người đàn ông nào đó!
Từ Quân Nhiên cảm nhận được bàn tay bé nhỏ mềm mại của Hàn Thiên Thiên nắm lấy tay phải của mình, có chút lành lạnh nhưng lại rất thoải mái. Từ Quân Nhiên xiết chặt khớp tay, hơi dùng sức một chút, thậm chí Hàn Thiên Thiên có cảm thấy có chút đau những vẫn không rút tay ra. Lúc này Từ Quân Nhiên cũng không biết mình làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai, hắn chỉ biết cái loại cảm giác này thật ra cũng không tệ lắm.
Nắm tay Hàn Thiên Thiên đi từ cửa kí túc xá đến con đường dành cho xe bus ở ngoài trường học, Từ Quân Nhiên có thể cảm nhận được bình thường khi đi trên con đường này cảm thấy rất bình thường và dễ dàng, nhưng không hiểu sao hôm nay lại chậm rì như vậy. Thậm chí trong lòng hắn còn có một loại khát vọng đó là hy vọng con đường này có thể xa mãi không có điểm dừng, mãi mãi không có điểm cuối cùng.
Có một nam sinh đạp xe đạp từ phía đằng xa đã chú ý thấy Từ Quân Nhiên và Hàn Thiên Thiên, đợi đến khi hai người đi lướt qua tầm mắt thì cậu ta đột nhiên dừng xe lại quay đầu nhìn bọn họ biến mất trong tầm mắt mình.
Mà lúc này, bọn Tưởng Phúc Sinh mới từ bên ngoài trường học quay thì chạm mặt hai người Từ Quân Nhiên cùng Hàn Thiên Thiên, mấy người bọn họ còn đang ngậm điếu thuốc lá trong miệng, vốn là khi nhìn thấy Từ Quân Nhiên thì định đứng lại chào hỏi nhưng khi nhìn thấy Hàn Thiên Thiên đang đi bên cạnh Từ Quân Nhiên thì đột nhiên lại quên cả chào hỏi, thậm chí điếu thuốc trong miệng còn rơi mất lúc nào cũng không biết. Nhìn Hàn Thiên Thiên tay trong tay cùng Từ Quân Nhiên cùng cách ăn mặc của cô ngày hôm nay bọn họ không thể nào giấu nổi sự kinh ngạc của mình.
Mấy người bọn họ vô cùng hối hận với bộ dạng phì phèo thuốc lá vửa rồi của mình thật sự là rất không văn nhã, nếu biết sớm thế này thì bọn họ đã trưng ra bộ dạng ưu thương hơn một chút rồi.
Từ kí túc xá ra đến ngoài trường học, Từ Quân Nhiên thật sự không ngờ thì ra con người lại có thể có những biểu lộ phong phú như vậy, trên đường đi không chỉ có những người biết hắn mà còn có cả những người biết Hàn Thiên Thiên, những người này mỗi người có một loại biểu lộ khác nhau khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy hôm nay quả thật là hắn đã có chút kích động rồi.
Đôi khi cuộc sống của con người cũng chính là như vậy, những người trong kí túc xá có thể mời người quen của mình đến phòng rồi cùng nhau thảo luận về người đẹp, hoặc cũng có thể xuống dưới lầu một mở một ván bài lơ khơ trong ánh nắng rực rỡ. Nói tóm lại là vô cùng nào nhiệt, cuộc sống của mỗi người đều có phồn vinh riêng không ai giống ai.
Nhưng nếu như gặp phải một kích thích mãnh liệt nào đó từ bên ngoài vào thì loại tình hình như vậy sẽ thay đổi không còn như trước nữa, có thể những cảnh tượng ồn ào náo nhiệt kia sẽ trở nên trầm lắng xuống, tất cả sẽ giống như một đàn cừu sống trong tự nhiên mà chưa từng được nhìn thấy con sư tử nào bao giờ nên dừng chân đứng lại quan sát.
Bình tĩnh mà xem xét thì trong kí túc xá này Từ Quân Nhiên cũng không được tính là người quá nổi tiếng ai ai cũng biết, nhưng tất cả mọi người lại đều biết Thẩm Thanh là một tên dân quê lên và đã đắc tội với một bá vương trong trường đã dẫn một người anh họ thần bí đến không chỉ đánh cho Điền Quốc Đào một trận nhừ tử thậm chí còn bình an vô sự sống trong trường.
Không chỉ dừng lại ở đó, sau sự việc lần đó, Thầm Thanh liền cấm cửa không ra ngoài, theo như một số tin tức đáng tin cậy thì hình như Thẩm Thanh đang bắt đầu tiếp xúc với việc làm ăn buôn bán, có người đã từng thấy Thẩm Thanh ra vào văn phòng Tỉnh ủy Lĩnh Nam. Những lời này là từ trong miệng của một cô bạn học lớp trên truyền ra, bố của cô ta là Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy.
Chính vì vậy mặc dù Từ Quân Nhiên cũng không phải hổ hay sư tử gì đó nhưng lại có thể khiến cho đám nam sinh trong kí túc xá này vô cùng căm thù hắn.
Mà hôm nay, người con gái xuất hiện bên cạnh Từ Quân Nhiên lại là người con gái mà không người nào không chú ý và người con gái đó còn là người khiến cho thần kinh hổ báo của bọn họ trở nên yếu ớt như một con mèo vậy.
Ra khỏi trường học, Từ Quân Nhiên cùng Hàn Thiên Thiên ngồi lên chuyến xe bus số chín để vào thành phố, người ngồi trên xe không ít, Từ Quân Nhiên phải khá vất vả mới tìm được một chỗ ngồi nhường cho Hàn Thiên Thiên ngồi chỗ đó còn hắn thì đứng nắm vào tay nắm trước mặt cô.
Trên xe có không ít nam sinh xung quanh đưa mắt nhìn Hàn Thiên Thiên, thấy Từ Quân Nhiên đứng bên cạnh cô thì những ánh mắt đổ dồn về phía họ lại càng nhiều hơn.
- Sao em lại không đi dạo phố cùng bọn Trương Giai Giai?
Từ Quân Nhiên cười hỏi Hàn Thiên Thiên, mặc dù lúc nãy hai người cũng đã nắm tay nhau nhưng hắn cảm thấy, cô nhóc này chắc chỉ là do nguyên nhân quen biết của hai người có chút khác biệt nên mới có cảm giác mới mẻ với hắn mà thôi.
- Hôm nay các cô ấy đều đi dạo phố cùng đồng hương rồi, nên em chẳng có việc gì để làm cả.
Mặt Hàn Thiên Thiên đỏ hồng xấu hổ nói, ánh mặt trời chiếu lên bộ váy cô đang mặc khiến nó dường như được phủ lên một tầng ánh sáng vậy. Lúc trên xe, cô đều quay đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài của sổ, dường như không có một vật nào có thể khiến cho vẻ mặt bình lặng như mặt hồ của cô dung động, thậm chí thần sắc còn có chút lạnh lùng, thật sự là khiến cho người ta không tin nổi, đây chính là cô gái đến cả nắm tay Từ Quân Nhiên cũng đỏ mặt xấu hổ nữa.
- Sao hôm nay không về nhà? Hôm nay là cuối tuần mà.
Từ Quân Nhiên vẫn giữ nguyên nụ cười, nói với Hàn Thiên Thiên.
Hàn Thiên Thiên thở dài, nói:
- Bố của em đi công tác bên ngoài, còn mẹ thì suốt ngày bận tối mắt tối mũi…
Có đôi khi cũng không cần phải nói rõ ràng mọi chuyện ra nhưng Từ Quân Nhiên vẫn có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này.
Từ Quân Nhiên cũng đã từ trong miệng của mấy người Tưởng Phúc Sinh biết được bối cảnh của Hàn Thiên Thiên, những đứa trẻ như bọn họ mặc dù là không khoa trương đến mức mang theo vệ sĩ bên người nhưng ra vào thì đều có xe sang đưa đón. Mà trường học cũng không có chế độ đãi ngộ đặc biệt gì dành cho bọn họ cả, xét ở một mặt nào đó thì bọn họ cũng có cuộc sống giống như những người bình thường khác nhưng thật ra thì đây cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Tuy nhiên chính cái tạm thời này lại khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy thật ra thì khoảng cách giữa người và người cũng không phải là quá lớn.
Lúc này, hai chỗ ngồi bên cạnh có người đi xuống, Từ Quân Nhiên liền ngồi vào vị trí đó, rồi hỏi:
- Chúng ta đi đâu đây?
Sắc mặt những người xung quanh đều có chút cổ quái, trong thời đại này, cứ cho là Lĩnh Nam có là một nơi tương đối cởi mở đi nữa thì việc đứng nói chuyện với con gái đã là một chuyện khá là xấu hổ rồi, còn lấy đâu ra lá gan dám tới chủ động yêu cầu ngồi cạnh một người con gái chứ, đã vậy đối phương lại còn là một mỹ nữ, hơn nữa nhìn bộ dạng con gái nhà người tại lại có vẻ như không quen biết hắn cho lắm.
Từ Quân Nhiên lúc đó cũng không để ý tới chuyện thời đại này và thời đại kia không giống nhau, trong tương lai thì chuyện bạn bè ngồi cùng nhau trên xe bus rồi tám chuyện là chuyện hết sức bình thường, bạn nữ có đôi khi còn thân hơn cả bạn nam của đàn ông, hai người không giấu nhau điều gì, thậm chí còn kể cho nhau nghe cả những điều lý thú trong chuyện phòng the nữa là đằng khác, chính vì vậy mà lần này Từ Quân Nhiên nói chuyện cùng Hàn Thiên Thiên cũng không hề có chút suy nghĩ nào.
Hàn Thiên Thiên có chút kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên, sắc mặt của những người xung quanh không phải là cô không nhìn thấy, nhưng tên này lại làm như vậy rốt cuộc là thật sự không chú ý đến hay là cố ý muốn thăm dò mình?
Từ lúc bắt đầu nắm tay nhau cho đến bây giờ, Hàn Thiên Thiên đã cảm thầy hình như hôm nay cô đã phá vỡ rất nhiều nguyên tắc mà trước đây mình đã tuân thủ một cách nghiêm ngặt rồi, chẳng lẽ là tên này cố ý sao?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng hai người vẫn ngồi cùng nhau.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Vì sao em lại không thi vào mấy trường đại học ở Bắc Kinh? Anh nhớ em đã từng nói thành tích học tập của em cũng khá được mà.
- Đi đâu thì có gì khác biệt? Dù sao thì cũng đều phải nghe theo sự sắp xếp của mẹ em cả.
Hàn Thiên Thiên tựa vào cửa sổ xe, tay đỡ lấy gương mặt mình, mái tóc đen bóng tựa như thác nước rủ xuống, rơi trên kẽ tay, cánh tay cùng với nếp gấp váy của cô.
- Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ của em đều là do mẹ sắp xếp, có đôi lúc ngẫm lại, có lẽ cả đời em đều phải sống trong sự ảnh hưởng của mẹ.
Từ Quân Nhiên ngẩn người, nhưng ngay sau đó lại thấy thoải mái, đối với con cái nhà quan chức mà nói thì rất khó để nói rõ về quan niệm quê quán, không hề có một địa điểm cụ thể như thành phố hay quốc gia nào. Nhất là những đứa con trong gia đình như của Hàn Thiên Thiên, những nơi mà bọn họ đi thì rất nhiều nhưng những nơi mà bọn họ dừng lại thì rất ít, chỉ e là sau này, có lẽ cô sẽ rời khỏi đất nước để đi ra nước ngoài, và rồi cô sẽ tán thưởng Harvard, Stanford, gác chuông, ngọn tháp… và rồi cũng có lẽ cô sẽ có chút hoài niệm về những mái nhà cong cong ở trong nước. Mà trong mắt của Hàn Thiên Thiên lúc này có lẽ việc hắn cùng cô ở bên nhau sẽ chỉ giới hạn ở hiện tại, đây cũng chính là lý do khiến cô thoải mái nắm tay hắn mà không lo sợ bất cứ phiền toái nào có thể xảy ra.
Cùng hắn đi dạo phố có lẽ cô cũng chỉ coi đây là một lần phát sốt của cô mà thôi.
Bởi vì từ trước tới giờ cô chưa từng yêu ai, nên khi gặp được một đối tượng khiến cô động lòng, mà cô lại tay trong tay khả năng chi phối thời gian cùng địa điểm, chính vì vậy mà cô đã lựa chọn phương thức ở cùng hắn ngày hôm nay.
Ở kiếp trước Từ Quân Nhiên không gặp được cô bé này, nên cũng không biết được tương lai của cô sẽ như thế nào, nhưng hắn có thể khẳng định chắc chắn cô gái này sẽ có một cuộc sống vô cùng sung túc.
Có lẽ trong mắt của Hàn Thiên Thiên cùng Trương Giai Giai thì Từ Quân Nhiên cũng được coi là một người có tài hoa, nhưng cho dù thế nào thì đối với các cô, quỹ tích của Từ Quân Nhiên cùng các cô cách nhau rất xa, cũng giống như ánh mặt trời xuyên qua nhiều tầng mây rồi chiếu lên người, mặc dù ôn hòa, dễ chịu nhưng cũng không có nghĩa là nhất định phải có.
Người với người đều không giống nhau, có những người ngay từ khi sinh ra đã có xuất phát điểm cao hơn người khác, cho nên bọn họ là những kẻ chỉ xem cuộc vui, dõi mắt từ trên cao xuống nhìn mọi người.
Trong mắt bọn họ thì những người đang cố gắng giãy dụa, trong lòng luôn ôm theo lý tưởng không chịu khuất phục trước số phận mà cố gắng, nỗ lực, hướng đến mục tiêu là có thể thay đổi được vận mệnh của mình cho dù có thương tích đầy mình đi chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là vì muốn được vươn lên để hơn những người khác. Có những người đã bị mất phương hướng của mình ở chốn phồn hoa đô thị, có người lại tiêu dao trong các tòa nhà cao tầng nhìn cuộc đời thay đổi. Dòng đời đã khiến cho suy nghĩ ban đầu của mỗi người bị thay đổi, cho dù đã từng góc cạnh sắc bén đến mấy thì cũng bị hiện thực tàn khốc mài mòn, đến cuối cùng ngay cả những người bạn đồng hành cũng lựa chọn mỗi người một ngả.
Mà ngay cả những người đã từng cùng sát cánh bên nhau, cùng nhau phấn đấu, mười năm sau gặp lại, ai mới có thể là người mỉm cười thắng lợi đến cuối cùng?
Kiếp trước Từ Quân Nhiên cũng được coi là một người có quy củ đàng hoàng, nhưng ở kiếp này hắn không định vẫn cứ bình thản sống cả một đời như vậy nữa. Nếu như trời cao đã cho hắn cơ hội được tham gia vào ván bài này một lần nữa, vậy thì Từ Quân Nhiên cũng sẽ không để mình bị knock out một cách dễ dàng được, nếu như không thể tát vào mặt nữ thần vận mệnh vài cái hắn cảm thấy mình thật sự là đã lãng phí cái khoảng thời gian tuyệt với này rồi.
Mà Hàn Thiên Thiên lúc này, nghĩ đến chuyện đến cuối cùng Từ Quân Nhiên cũng sẽ không thuộc về bất cứ ai, mà duyên phận cô và hắn gặp nhau lần này rồi cũng sẽ không bệnh mà chết. Trong lòng không hiểu sao lại có một nỗi buồn vô cớ cùng cảm giác mất mát. Phải nói rằng người đàn ông này đã để lại trong lòng cô một dấu vết khó phai mờ.
- Anh thấy, mười năm sau chúng ta sẽ ở đâu?
Hàn Thiên Thiên bỗng nhiên nổi lên tính khí trẻ con cười hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ngẩn người sau đó cũng nở nụ cười, hỏi lại:
- Mười năm sau?
Không hiểu vì sao, hắn lại chợt nhớ tới một bài hát:
Mười năm trước, anh không quen biết em, em không thuộc về anh, chúng ta đều bên cạnh một người xa lạ nào đó, từ từ lướt qua nhau trên con phố thân thuộc.
Mười năm sau, chúng ta là bạn bè, vẫn có thể nhẹ nhàng chào hỏi nhau nhưng đã không còn lý do gì để ôm lấy nhau nữa.
Xe bus dừng lại ở trạm, Từ Quân Nhiên bước xuống xe, rồi nở một nụ cười với Hàn Thiên Thiên đứng ở đằng sau, sau lưng hắn là ánh mặt trời chiếu nghiêng, ánh mắt của hắn rất sáng, khiến cho người ta cảm giác giống như có một loại hào quang khiến người ta yên tâm.
- Chuyện mười năm sau như thế nào thì anh không biết, nhưng anh có thể cam đoan rằng vào bất cứ lúc nào thì em cũng có thể biết được tin tức củ
Bạn cần đăng nhập để bình luận