Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 353: Bữa tiệc của liên hợp thôn.

Xuất hiện trước mắt Từ Quân Nhiên, rõ ràng là một tòa biệt thự mang đậm kiểu dáng của kiến trúc Châu Âu.
Bốn tầng lầu nhỏ nằm gọn trong sân, bên ngoài là một tòa tường bao, thậm chí còn có đài phun nước và hoa viên, chỉ có điều đài phun nước xem ra bỏ bê đã lâu, trong hoa viên cũng chẳng có hoa cỏ gì, mà trở thành đồng ruộng. Vì là mùa đông, bên trên phủ một tầng tuyết trắng xóa, ngược lại rất có khí chất ưu nhã.
- Chủ nhiệm Hoàng, đây…Đây là nơi nào vậy?
Từ Quân Nhiên đầy vẻ kinh ngạc nhìn Hoàng Hải, Hắn thật không ngờ trong liên hợp thôn mà lại tồn loại bồng lai tiên cảnh như vậy.
Hoàng Hải dường như sớm đã đoán đượcTừ Quân Nhiên sẽ bị hù dọa, cười ha ha nói:
- Bí thư Từ, thế nào, không ngờ xã Trường Thanh chúng ta còn có nơi đẹp như vậy tồn tại đúng không?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Thật không ngờ!
Hoàng gia giải thích:
- Nó là của người Liên Xô xây dựng đấy, đám người Tây đó chú trọng ăn ở, năm mươi năm trước khi bọn chúng xây dựng nhà máy thép ở thị trấn đã nhắm trúng mảnh đất này của chúng ta. Nghe nói lúc đầu là định xây nhà xưởng gì đó, về sau mối quan hệ của chúng ta với người Tây rạn nứt, đám người đó bỏ chạy, chỉ để lại cái biệt thự như vậy.
Từ Quân Nhiên lúc này mới hiểu ra, nhưng điều hắn tò mò là, nơi này rốt cuộc vốn định xây dựng nhà máy gì, mà khiến người Liên Xô hao phí xây dựng ngôi biệt thự như vậy, theo lý mà nói, kiểu biệt thự này đã xây lên rồi, bọn họ chắc chắn là định cư trú lâu dài.
Lông mày khẽ nhăn lại, Từ Quân Nhiên hỏi;
- Có biết bọn chúng đã phát hiện được gì ở đây không?
Hoàng Hải lắc đầu:
- Không rõ lắm, đám người Tây đó cực kỳ kín miệng, chúng ta làm sao biết được chứ.
Nói xong, hắn nói với Từ Quân Nhiên:
- Đi thôi, bí thư Từ, có lẽ đám người trưởng thôn đều đang đợi cậu đấy.
Từ Quân Nhiên gật đầu, theo Hoàng Hải đi vào trong biệt thự. Bọn họ không dừng lại ở tầng một mà đi thẳng lên tầng 2, dựa vào lời Hoàng Hải mà nói, tầng hai là nhà ăn.
Quả nhiên, vừa bước vào cửa Từ Quân Nhiên đã nhìn thấy mấy người đàn ông mặc áo bông ngồi quây quần chơi mạt chược rồi, ở Trung Hoa tiết mục giải trí kiểu này quá phổ thông rồi, bất luận là phương Bắc hay phương Nam, ngoài cách chơi có chút khác nhau ra, đại thể đều na ná như nhau.
Thấy Từ Quân Nhiên và Hoàng Hải đi vào, một người đàn ông ngồi hướng đông ha ha cười lớn:
- Tiểu Hoàng, cậu hôm nay làm sao vậy? Mô tơ này chậm quá đấy, nếu không phải lão già ta sáng đã ăn chút đồ, còn không chết đói à.
Nói xong, ông gật gật đầu với Từ Quân Nhiên. Sau đó cầm bài lên nói:
- Hôm nay chơi đến đây thôi, không chơi nữa.
Đứng dậy bước đến bên cạnh Từ Quân nhiên, ông này cười nói:
- Tôi là Vu Thanh Hải, bí thư tiểu Từ, sau này mười mấy người trong tổ công tác này của chúng ta đều sẽ nghe theo chỉ huy của cậu.
Từ Quân Nhiên vội vàng khách sáo nói:
- Chào ông Chủ tịch xã, tôi là người mới đến, sau này còn phải nhờ ngài giúp đỡ thêm.
Hai người bắt tay nhau, phút chốc Từ Quân Nhiên cảm giác được, ông Vu Thanh Hải này có lẽ là người đã từng đi lính, không nói đến bàn tay rộng, rất có lực, tuy trông trên năm sáu mươi tuổi nhưng sức mạnh này của ông so với những trung niên khỏe mạnh ba bốn mươi tuổi cũng không thua kém bao nhiêu.
Vu Thanh Hải cũng là người thông minh, xem ra Vương Tường Lâm có lẽ đã sớm nói qua với ông từ trước, biết bối cảnh thân phận Từ Quân Nhiên không đơn giản. Cho nên đối với Từ Quân Nhiên ngược lại khá lịch sự. Sau khi hai lãnh đạo chào hỏi nhau xong, vài cán bộ tổ công tác khác mới sang chào hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cũng biết, những người này chính là những thành viên nòng cốt trong liên hợp ba thôn mà sau này hắn làm việc, cho nên lúc Vu Thanh Hải giới thiệu cũng rất để tâm ghi chép tình hình của những người này.
Loại tổ công tác trú tại trong thôn này, không đơn thuần là chính phủ xã điều ra, còn bao gồm trạm kinh tế nông nghiệp và trạm nông nghiệp cộng thêm hai đơn vị trạm phát thanh và đồn công an, tiếp đến chính là vài nhân viên làm việc trong chính quyền xã, nói trắng ra chính là để thực hiện chức trách của chính quyền, thường ngày trong thôn có chuyện gì đều là bọn họ xử lý.
Trong đó người mà Từ Quân Nhiên chú ý nhất là người đàn ông tổ phó tổ công tác mà Vu Thanh Hải giới thiệu cho mình, tên là An Duy Minh, dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn, đôi má rất gầy, có một đôi khoằn mũi.
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, bữa cơm hôm nay thực ra không có gì đáng kinh ngạc, đa số đều mà món ăn nhà nông, bày biện đầy mâm, trông rất phong phú.
- Bí thư Từ, bữa cơm hôm nay lão Vu này đại diện cho tổ công tác liên hợp thôn, hoanh nghênh cậu đến, sau này chúng ta chính là chiến hữu trên cùng một chiến hào rồi, có việc gì cậu cứ việc phân phó.
Vu Thanh Hải là một người thẳng thắn, bưng chén rượu đầy vừa cười vừa nói với Từ Quân Nhiên.
Mùa đông nhiệt độ thấp, bên ngoài quả thực khá lạnh, uống một ngụm rượu có thể ấm người hơn, Từ Quân Nhiên trước nay cũng từng gặp không ít trường hợp như vậy, tửu lượng tất nhiên không vừa, một bát rượu khoảng ba bốn lạng, hắn cũng không khách khí, ngửa cổ uống hết, một bát rượu này xuống bụng, chỉ cảm thấy lỗ chân lông khắp người đều nở ra, giống như có một người không ngừng gãi ngứa trên người mình, loại thoải mái đó hận không thể khiến người ta mở miệng rên thành tiếng.
Không thể không nói, mấy người này đều rất uống được rượu, Từ Quân Nhiên là chiến sĩ khảo nghiệm qua rượu cồn, kết quả cuối cùng vẫn bị đánh gục.
Sau khi mỗi người một chén, Từ Quân Nhiên đương nhiên có chút say.
Đàn ông chung quy lại là dễ dàng thân thiết trên bàn rượu, một lát sau, Từ Quân Nhiên cũng đại khái hiểu đôi chút về những người này.
Hoàng Hải cũng uống không ít, vì thời gian không còn sớm nữa, nháy mắt một cái trời đã tối, hắn hôm nay chắc chắn không kịp về ủy ban xã, cho nên đêm nay đành ở lại liên hợp thôn
Rót ba lần rượu, thức ăn năm vị, bữa tiệc rượu cuối cùng cũng kết thúc, Từ Quân Nhiên cũng không biết lúc nào được người ta đỡ lên phòng nghỉ từ lúc nào.
Khi Từ Quân Nhiên tỉnh lại đã là buổi tối, hắn ngẩng đầu lên thì thấy bên ngoài tối đen như mực, căn bản không nhìn thấy gì, trong phòng ngược lại có thắp một ngọn đèn dầu, lóe sáng lóe sáng cuối cùng có thể khiến hắn có thể nhìn rõ được tình hình xung quanh.
- Đây là nơi nào?
Từ Quân Nhiên có chút chật vật ngồi dậy, phát hiện bản thân gần như ngồi trong đống rác, trên mặt đất đều là mớ hỗn độn, giống như doanh trại bại trận vội vàng bỏ chạy, giấy báo cũ, thủy tinh, rơm rạ, trúc mảnh, lịch treo tường, chiếm cứ ở chính giữa trung tâm phòng.
Từ Quân Nhiên ngồi trên ghế sô pha làm bằng trúc, ngẩn ngơ một hồi, giờ mới hiểu được tình cảnh của mình, bên dưới ghế sô pha là một tầng cứt chuột màu đen dày đặc, độ dày đặc của cứt chuột đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. Cái thứ rượu này, uống nhiều quá không chỉ khó chịu, hơn nữa còn ngấm về sau, hoa mắt chóng mặt.
Vịn mép giường đứng dậy, Từ Quân Nhiên lê bước đi vào bên trong phòng, giày dưới chân dẫm lên sàn nhà cũ nát, phát ra một hồi âm thanh loẹt xoẹt, không thể không nói, tuy là biệt thự xây dựng trước kia nhưng hiện tại căn phòng này chỉ là bên ngoài nhìn vào sáng sủa xinh đẹp mà thôi, cấu tạo chính bên trong sớm đã biến thành bụi bặm của lịch sử cùng với sự trôi qua thời gian rồi. Cái tối thiểu nhất xuất hiện trước mặt của Từ Quân Nhiên chính là một nơi rất đơn sơ, thậm chí có thể gọi là ổ chó.
Một chiếc giường phủ rơm rạ, một chiếc bàn gỗ nhìn có vẻ rất nặng nề, và còn một chiếc ghế mây đã gãy mất một chân, trên tường dán một một bức ảnh hồng vệ binh giơ cao cuốn hồng bảo, nhìn như cố gắng giả bộ, dáng vẻ gượng ép.
Chán nản lắc đầu, Từ Quân Nhiên từ trong góc lấy ra hành lý của mình, sau khi tự mình trải xong, từ từ nằm lên trên, cũng may lúc đó Lâm Vũ Tình vì biết Từ Quân Nhiên phải đến cơ sở ở phía Bắc, sợ hắn gây tội, đặc biệt làm một đống đồ giữ ấm, Sau khi Từ Quân Nhiên trải lên, ngược lại có thể ngủ một chút.
Cúi đầu tận dụng ánh sáng của đèn dầu liếc nhìn đồng hồ, Từ Quân Nhiên bất ngờ phát hiện đã hơn một giờ đêm rồi, hắn cười khổ một chút, dứt khoát cởi áo ra, nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay, lặng lẽ nhìn trần nhà.
Căn phòng do người Nga thiết kế này, những vật khác có lẽ không được nhưng điều hòa khí ấm ngược lại rất tốt, không biết bọn họ làm như thế nào, hệ thống cung cấp khí ấm rất tốt, hơn nữa xã Trường Thanh này không thiếu than và củi đốt, người của tổ công tác hôm nay trên bàn rượu đã giới thiệu qua cho Từ Quân Nhiên, theo lời họ nói, đường cấp khí ấm của biệt thự này còn tốt hơn so với chính phủ tỉnh.
Bữa tiệc tiếp đón hôm nay, Từ Quân Nhiên hiểu ra được nhiều thứ, có lúc rất nhiều việc lại không phải dựa vào lời nói ra từ miệng người khác, ngược lại phải dựa vào mắt nhìn. Thật giống như Từ Quân Nhiên rõ ràng nhìn thấy được, tuy tên tổ phó An Duy Minh này bề ngoài đối đãi với mình rất khách sáo nhưng trên thực tế có lẽ rất không hài lòng về mình, ngay cả cán bộ của hai trạm nông nghiệp đối với mình cũng không tình cảm lắm, thậm chí có một người còn cố ý muốn chuốc rượu mình, may mắn bị Hoàng Hải đuổi đi.
Những kiểu mưu tính hại nhau này Từ Quân Nhiên gặp nhiều rồi. Huống chi hôm nay trên đường đến đây, Từ Quân Nhiên nói chuyện phiếm với Thôi Tú Anh, nói những chuyện đều là chủ đề chuyện gia đình, nhưng trên thực tế hắn cũng moi ra được không ít thứ hữu dụng. Ít nhất Từ Quân Nhiên biết được một chuyện, đó chính là An Duy Minh, tám mươi chin phần trăm là người của Mã Tụ Bảo.
Chuyện này nói ra chính là Từ Quân Nhiên kết hợp cách nói của Thôi Tú Anh và lúc Vu Thanh Hải giới thiệu tình hình của An Duy Minh, mà đúc kết ra. Tên An Duy Minh đó lúc đầu là làm ở văn phòng Đảng ủy xã, kết quả bị điều sang phía Ủy ban này, nói là được giao nhiệm vụ làm tổ phó tổ công tác hợp tác xã, nhưng Từ Quân Nhiên lại nhạy bén cảm nhận được, chiêu thức này của Vương Tường Lâm rõ ràng là muốn ướp lạnh tên An Duy Minh này rồi.
Cái khác không nói, tổ phó tổ công tác liên hợp thôn nghe ra quyền cao chức trọng, quản lý việc của ba thôn. Nhưng đừng quên, bên trên vẫn còn Vu Thanh Hải, một tổ phó tư cách già dặn cộng thêm trưởng thôn và bí thư chi bộ Đảng ba thôn, An Duy Minh anh ta có bao nhiêu tay?
Càng không cần phải nói, Vu Thanh Hải rất nhanh sẽ về hưu, Vương Tường Lâm lại điều tên phó bí thư Đảng ủy xã mới nhậm chức Từ Quân Nhiên sang rồi, có thân phận ủy viên đảng ủy Từ Quân Nhiên này trấn áp ở đây, An Duy Minh cho dù muốn làm, anh ta cũng có thể làm được gì?
Có lúc, nhìn chi tiết như vô ý nhưng lại có thể phản ánh được rất nhiều thứ có ích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận