Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 904: Nội ứng

Ngồi trên xe quay về nội thành, rất lâu, Từ Quân Nhiên không nói gì.
Lý Chiêu Minh ngồi cùng xe với Từ Quân Nhiên. Thấy hắn trầm tư suy nghĩ, nhịn không được, Lý Chiêu Minh hỏi:
-Từ Bí thư, chuyện này tôi cảm thấy có nhiều uẩn khúc.
Đều là những người từng trải, lúc này đây, trước những chuyện đã xảy ra, làm sao Lý Chiêu Minh lại không nhìn ra vấn đề.
Chỉ là trước mặt Diệp Viễn và Chu Kiếm y không nói thẳng ra. Bây giờ, trong xe chỉ có mình và Từ Quân Nhiên nên y mới nói ra điều nghi ngờ này.
Từ Quân Nhiên cười gượng, vuốt vuốt tóc rồi nói:
-Lý Chủ nhiệm, chuyện này, tôi thấy không đơn giản như vậy. Tôi thấy có rất nhiều nghi ngờ.
Đây là suy nghĩ của Từ Quân Nhiên. Hắn thấy hai người chết trên núi – không đơn giản là như vậy. Họ đã được huấn luyện để thành cỗ máy giết người, nhưng lại bị bắn chết ở trên núi. Hơn nữa, họ còn bị bắn lén sau lưng.
Điểm mấu chốt là, Cục Công an đã tổ chức lục soát toàn bộ khu núi đá đó. Vậy mà lại không phát hiện ra người bắn lén đó.
Việc này nói lên cái gì?
Câu trả lời ở đây là người nổ súng đó chính là người trong đội lục soát kia. Nói thẳng ra, người đó không phải người ở ngoài mà là nội ứng nằm trong Cục Công an Thành phố.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên thấy sởn gai ốc. Nếu như suy đoán này của hắn là thật vậy thì cái chết của vợ chồng Tiền Vân Lục không đơn giản là giết người bình thường. Ở đây, có người chủ mưu muốn giết họ rồi sau đó lại bắn chết hai kẻ giết người đó.
Rốt cuộc là ai đang âm thầm điều khiển vụ này?
Từ Quân Nhiên cau mày, trong đầu hắn không nhớ được chi tiết nào có liên quan tới vụ án này. Trong suy nghĩ của hắn, bất kỳ chuyện gì cũng có tính hai mặt. Tiền Vân Lục chết rồi nhưng cũng để lộ ra một chút tin tức. Tối thiểu nhất, Từ Quân Nhiên có thể khẳng định hắn và Đoạn Khê Tuyền không sai khi suy đoán một số chuyện. Huyện Hoàng Dương có vấn đề hoặc Tiễn Vân Lục biết quá nhiều bí mật. Hơn nữa, bí mật này nhất định liên lụy rất lớn, thậm chí còn làm cho người đứng phía sau kia không thể không lựa chọn cách giải quyết nguy hiểm nhất. Họ giết Tiền Vân Lục để giữ bí mật này.
Bởi vì chỉ có người chết mới có thể không nói lời nào mà thôi.
-Không suy nghĩ nhiều như vậy, chắc chắn sẽ có kết quả đấy.
Thở dài một cái, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu nói với Lý Chiêu Minh:
-Sau khi trở về, nhờ Lý Chủ nhiệm liên lạc với Đoạn Bí thư. Trong mấy ngày tới, nếu được tôi sẽ đi thăm Bí thư.
Dù nói thế nào, sức khỏe Đoạn Thế Tuyền cũng đang xấu đi. Như vậy, về lý về tình Từ Quân Nhiên đều nên tới thăm. Từ khi Đoạn Khê Tuyền không ở đây thì quan hệ của hai người đã có thay đổi.
Lý Chiêu Minh gật đầu:
-Anh yên tâm đi, tôi sẽ liên hệ trước.
Bây giờ, thái độ của y đối với Từ Quân Nhiên rất nhún nhường. Đoạn Khê Tuyền đã cho y biết về thân phận của Từ Quân Nhiên. Y biết rõ nhìn qua thì Diệp Viễn hiện đang chủ trì công tác ở Nam Châu, nhưng tương lai, vẫn là do Từ Quân Nhiên đứng đầu mà thôi.
Lý Chiêu Minh cũng không có dã tâm chính trị gì. Y chỉ cần đứng ở vị trí hiện tại là hài lòng rồi. Cho nên y dứt khoát dựa vào Từ Quân Nhiên, theo lời ủy thác của Đoạn Kê Tuyền.
Từ Quân Nhiên thở phào một cái, trong suy nghĩ bắt đầu cân nhắc. Thời của Đoạn Khê Tuyền qua đi, sau này Nam Châu sẽ đi con đường nào. Việc này, mình cần phải giải quyết.
Rất nhanh, xe về tới Thành ủy. Từ Quân Nhiên trở về phòng làm việc của mình rồi yên lặng hút thuốc.
-Từ Bí thư, Đội trưởng Đội Hình cảnh, Cục Thành phố muốn gặp anh để báo cáo.
Lúc này, có tiếng gõ cửa. thư ký mới của hắn đi tới nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên:
-Người nào thế?
Phương Dương năm nay chừng hai mươi tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Đoạn Văn Hiên chọn gã làm thư ký cho Từ Quân Nhiên vì cuộc sống của gã đơn giản không có gì liên quan tới Nam Châu. Nói thẳng ra, gã không có khả năng làm ảnh hưởng tới Từ Quân Nhiên ở thành phố này. Do đó, không cần lo lắng gã là ai.
Nghe Từ Quân Nhien hỏi, Phương Dương đáp:
-Là Phó Đại đội trưởng, họ Lý – gọi là Lý Trung Nguyên. Anh ta nói sáng nay muốn được gặp anh.
Nghe tên Lý Trung Nguyên, Từ Quân Nhiên chợt nhớ ra. Hắn nhớ khi Lý Chiêu Minh cùng mình đi tới nhà Tiền Vân Lục, Lý Trung Nguyên chính là người phụ trách điều tra hiện trường vụ án. Lúc này, anh ta muốn tới gặp mình, chẳng lẽ có chuyện trọng yếu gì cần nói.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên gật đầu, nói với Phương Dương:
-Cho anh ta vào đi. Mặt khác, không cho bất kỳ ai tới quấy rầy chúng tôi.
Tuy chưa biết Lý Trung Nguyên nói gì, nhưng trực giác mách bảo Từ Quân Nhiên là không có chuyện, Lý Trung Nguyên sẽ không dại gì tới gặp hắn. Nhất định là có chuyện quan trọng cần trao đổi.
Rất nhanh, Phương Dương đưa Lý Trung Nguyên vào. Là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự uy quyền, nhưng khi đến Thành ủy anh ta không dám ăn o nói lớn. Bởi vì, nơi đây tàng long ngọa hổ, chỉ có quỷ mới biết lúc nào, người nào được lãnh đạo Thành ủy coi trọng. Đã được phái xuống cơ sở phát biểu thì đó cũng đều là cán bộ có chức có quyền rồi.
-Xin chào Từ Bí thư!
Lý Trung Nguyên cung kính chào hỏi Từ Quân Nhiên. Với vị này, anh ta không dám thất lễ. Bởi anh ta đã cho người tìm hiểu lý lịch của Từ Quân Nhiên. Khi biết được thông tin, anh ta sợ đến líu cả lưỡi. Quả thực vị này giống như Diêm Vương, đã qua rất nhiều cơ sở và rất nhiều cán bộ phải xuống ngựa. Có thể nói hắn là sát thủ cán bộ.
Từ Quân Nhiên gật đầu, chỉ chiếc sô pha trước mặt mình, nói:
-Cậu ngồi đi, có gì thì từ từ nói.
Từ Quân Nhiên rất bình tĩnh. Hôm nay, Lý Trung Nguyên tìm đến mình không biết xuất phát từ lý do gì chỉ cần anh ta đưa ra một tín hiệu thì Từ Quân Nhiên đều sẵn lòng nói chuyện.
Lý Trung Nguyên nhẹ nhàng ngồi xuống sa lon. Bờ mông anh ta chỉ khẽ đặt mím vào chiếc ghế. Nét mặt phấn khởi, anh ta cười lấy lòng Từ Quân Nhiên. Rõ ràng trong nội tâm, anh ta không tin lắm vào cuộc nói chuyện này.
-Lão Lý, vụ án của Tiền Bí thư có tiến triển mới sao?
Từ Quân Nhiên đốt một điếu thuốc, hắn không còn khách khí với Lý Trung Nguyên nữa mà nhanh chóng hỏi vào vấn đề. Hai thân phận ngồi đối diện này khác nhau nhiều lắm. Từ Quân Nhiên thì chiêu hiền đãi sĩ, còn Lý trung Nguyên thì sợ hãi. Cả hai đều giữ trạng thái này tương đối lâu.
Quả nhiên, đối với thái độ bề trên của Từ Quân Nhiên, Lý Trung Nguyên không có một chút ác cảm nào. Anh ta tươi cười nói:
-Từ Bí thư, tôi có nghĩ ra một chút manh mối nên tới xin được báo cáo ạ.
Từ Quân Nhiên cau mày. hắn không ưa thái độ nói chuyện của Lý Trung Nguyên. Trong lòng hắn mất hết hứng thú nói chuyện, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Từ Quân Nhiên nhìn hắn rồi hỏi:
-Ồ, có gì tiến triển, anh nói đi.
Lý Trung Nguyên thận trọng nhìn Từ Quân Nhiên rồi mới nói:
-Từ Bí thư, ngài có thấy chuyện xảy ra như thế này là rất khó hiểu không?
Từ Quân Nhiên sững sờ:
-Khó hiểu?
Nhớ lại những việc đã xảy ra, Từ Quân Nhiên tỏ vẻ không hiểu nói với Lý Trung Nguyên:
-Anh nói đi, chỗ nào khó hiểu?
Lý Trung Nguyên cười gượng. Hắn biết rõ Từ Quân Nhiên hẳn là không rõ những thủ pháp phá án của cảnh sát hình sự. Anh ta nhún vai nói:
-Từ Bí thư. Tôi muốn hỏi là khi tôi nói ra, Bí thư có đảm bảo an toàn cho tôi không?
Từ Quân Nhiên cười, nhìn nét mặt của Lý trung Nguyên phát hiện thấy có nhiều hoài nghi. Hắn biết anh ta có phát hiện gì mới, nhưng lại không biết nói với người nào nên đã tìm tới mình.
Hít một hơi thật sâu, Từ Quân Nhiên phun ra một vòng khói. Hắn hướng về phía Lý Trung Nguyên, nói như đinh chém sắt:
-Dù chuyện anh nói có liên quan tới ai, cho dù người đó là lãnh đạo, chỉ cần có chứng cớ chứng minh lời nói của anh là đúng tôi cam đoan anh sẽ được bình an vô sự.
Nói xong, từ Quân Nhiên bình tĩnh nhìn Lý Trung Nguyên:
-Ta là người nói là làm.
Lý Trung Nguyên cười gượng. Anh ta thấy từ Quân Nhiên đang nhìn chằm chằm vào mình, biết là Bí thư đang đợi mình nói. Do dự một chút, anh ta nói:
-Từ Bí thư, hướng điều tra là núi Hầu Thạch. Chúng tôi dẫn nhiều người lên đó để lục soát rất kỹ. Nhưng, cuối cùng lại không tìm được người bắn lén. Chuyện này Bí thư đã biết rồi?
Từ Quân Nhiên ngây người một lát:
-Là sao? Nghi phạm không để lại chút manh mối nào sao?
Hắn không rõ Lý Trung Nguyên nói là có ý gì. Chẳng lẽ là có vấn đề ở đây?
Lý Trung Nguyên bất đắc dĩ nói:
-Từ Bí thư, vấn đề này, người ngoài thấy rất bình thường. Nhưng, với cảnh sát hình sự thì thấy sự việc này rất không hợp lý, trừ phi người nổ súng đã chắp cánh bay đi, nếu không thì làm sao lại không tìm thấy.
Nghe Lý Trung Nguyên nói, trong đầu Từ Quân Nhiên không khỏi nổi lên một mối nghi ngờ. Hắn nhớ lại cảnh tượng lúc đó nhưng đều không thấy nghi vấn gì. Như vậy, Lý Trung Nguyên muốn nói tới cái gì đây?
-Đợi một chút!
Trong đầu Từ Quân Nhiên lóe lên một tia sáng. Hắn nhớ tới lúc ở trong nhà Tiền Vân Lục, khi đó, Lý Trung Nguyên báo cáo tình tiết vụ án. Và, cho rằng hung thủ là người đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Dấu vết để lại trên thân người cũng xác nhận được vũ khí chứng minh bọn họ có thể là hung thủ sát hại hai vợ chồng Tiền Vân Lục. Nhưng, vấn đề ở chỗ này, hai người kia có phải là hung thủ không. Chưa kết luận được thì họ đã chết và manh mối cũng khép lại.
-Anh nói trong chuyện này có người cố ý diệt khẩu?
Từ Quân Nhiên hỏi.
Lý Trung Nguyên gật đầu nói:
-Không chỉ là diệt khẩu. Có nhiều người như vậy cùng lục soát trong núi, vậy mà hai người kia còn bị bắn lén. Ngoại trừ thần tiên, chuyện này ai có thể làm được ?
Anh ta nói câu này có chút đùa giỡn. Nhưng, Từ Quân Nhiên cảm giác nhận ra một chi tiết rất nghiêm túc.
Đúng vậy. Nghe tiếng súng vang lên, cảnh sát tới ngay hiện trường triển khai lùng bắt thì thời gian ẩn núp là không có nhiều. Trong tình hình như vậy mà nghi phạm có thể đào thoát. Chẳng lẽ tên bắn lén kia có phép thần? Hay hắn chính là nội ứng trong đội ngũ đang lục soát kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận