Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 376: Càng ngày càng thú vị rồi.

Kinh nghiệm thành công của một chính trị gia không phải là ai cũng có thể học được, nhưng bài học thất bại của một chính trị gia thì người người đều có thể hấp thu. Nghiên cứu những người thất bại trên con đường làm quan, thì có giá trị hơn nhiều so với nghiên cứu những chính trị gia đã thành công. Lấy bài học kinh nghiệm từ người khác, biến thành tài phú trong cuộc đời của chính mình đây là một con đường tắt, có thể tránh cho bản thân đi qua những con đường quanh co mà một vài người khác đã từng đi qua. Những người làm quan trong thiên hạ, tất cả những sai lầm họ phạm phải đều là tương tự nhau, nếu như sai lầm có thể quy nạp, thì đó chính là có thể tránh khỏi, máu và nước mắt của bọn họ, những rào cản cùng thất bại của bọn họ, chính là tiêu bản tốt nhất. Lặp lại những sai lầm mà người khác từng phạm phải, đây là thất bại lớn nhất trên con đường làm quan.
Chu Trạch Thành tuy tự cảm thấy không phải là chính trị gia gì cả, nhưng cũng đã đọc qua không ít sách sử, người mà y thích nhất chính là Cao Hán tổ Lưu Bang, bởi vì Lưu Bang con người này hiểu được lấy hay bỏ, vào lúc mấu chốt nhất, hiểu rõ cái gì nên vứt bỏ.
Sở dĩ cùng Cố Hoàn nói ra muốn điều tra Mã Tụ Bảo, là bởi vì Chu Trạch Thành ý thức được, bản thân nếu như muốn tiếp tục bảo vệ Từ Quân Nhiên, thì nhất định phải cùng với Mã Tụ Bảo cùng với huyện trưởng Vương Trường Lâm sau lưng y xung đột chính diện, tuy có bằng hữu lâu năm Cố Hoàn giúp đỡ, nhưng ông ta cũng không nắm chắc có thể đàn áp được Vương Trường Lâm ở hội nghị thường ủy hay không, dù sao người ta cũng là chủ tịch huyện, ở trong huyện làm nhiều năm, còn mình chỉ là bộ trưởng tổ chức huyện ủy vừa mới lên nhận chức mà thôi.
Trên quan trường có đôi lúc sự chênh lệch giữa các cấp thực sự có thể quyết định một vài chuyện.
- Yên tâm đi, tôi đã gọi Dương Quang bọn họ đi điều tra rồi.
Cố Hoàn cười ha hả:
- Chuyện này hai anh em ta coi như là bị người khác xếp đặt, không ngờ tới xã Trường Thanh còn có bàn tay của một số người, còn chưa đợi chúng ta động thủ đã xử lý Trần Ái Quốc rồi.
Làm cán bộ cơ sở đã nhiều năm như vậy, đặc biệt là đã trải qua những phong ba bão táp của những năm bạo động, những người ở tuổi này như Cố Hoàn cùng với Chu Trạch Thành những bản lĩnh khác không có, bản lĩnh từ dấu vết mà khơi ra chân tướng của sự việc lại không hề kém cạnh ai. Tuy nói đám người An Duy Minh cùng với Dương Liên Hoa ra tay rất sạch sẽ, nhưng vẫn là bị hai người lão luyện này nhìn ra chỗ không đúng.
Không phải bởi vì cái khác, chính là vì tất cả đều quá trùng hợp rồi.
Tuy tục ngữ nói đúng dịp không thành sách, nhưng dù sao là cuộc sống, chứ không phải là trong sách phong hoa tuyết nguyệt, Cố Hoàn cùng Chu Trạch Thành đều đã trải qua nhiều đấu đá phong phú trên quan trường, trong tình hình hiện tại, rõ ràng là có người đang hãm hại Từ Quân Nhiên, muốn cắt đứt con đường làm quan của hắn.
Nếu như là người bên ngoài thì cũng thôi, hai người nói không chừng sẽ giả vờ không nhìn thấy gì cả. Mở một mắt nhắm một mắt để cho y thoát. Dù sao chuyện này liên lụy đến đồng chí phụ trách quan trọng của xã Trường Thanh, thậm chí nếu làm vụ án này, theo đuổi đến cùng thì còn có thể đắc tội với chủ tịch huyện Vương Trường Lâm. Nhưng chuyện này hết lần này đến lần khác đều liên lụy tới Từ Quân Nhiên, mục tiêu cũng nhắm thẳng vào Từ Quân Nhiên, điều này khiến cho Chu Trạch Thành cùng với Cố Hoàn không thể không nghênh chiến.
Hai người dù coi như là kẻ ngốc, cũng đều biết rất rõ, giữa chủ tịch tỉnh và chủ tịch huyện, bản thân nên lựa chọn lấy một bên.
Chu Trạch Thành nghe xong những lời của Cố Hoàn, nhẹ nhàng gật đầu, lúc mà đang muốn mở miệng nói, cửa phòng bị một người bên ngoài đẩy ra, một luồng khí lạnh từ bên ngoài tràn vào khiến cho hai người đều rùng mình. Chu Trạch Thành vừa muốn nói thì liền nghe thấy Thôi Tú Anh mặt đỏ hừng hực thở hồng hộc mở miệng nói:
-Bí…bí thư, bí thư Từ điều ra Trấn Ái Quốc chết như thế nào rồi!
Một câu kéo theo ngàn cơn sóng!
Cố Hoàn cùng với Chu Trạch Thành vươn người đứng dậy, biểu cảm của hai người đã không còn được chấn định như trước đó nữa. Cố Hoàn lao xuống hố lửa, đến giày cũng không mang vào, liền bắt lấy cánh tay của Thôi Tú Anh, trầm giọng hỏi:
- Tiểu đồng chí, cô nói cái gì?
Thôi Tú Anh tuy nói tay bị tóm chặt có chút đau nhưng cũng biết vị này chính là thường ủy huyện ủy, phó bí thư huyện ủy kiêm ủy ban kỷ luật huyện, bí thư Cố Hoàn. Ngữ khí dồn dập nói:
- Sáng nay tôi cùng với bí thư Từ đi gặp Dương Liên Hoa, phát hiện cô ta cùng với An Duy Minh không chỉ là quan hệ nam nữ, An Duy Minh đã thừa nhận, Trần Ái Quốc là mình giết chết, di thư là anh ta ngụy tạo, mục đích là để hãm hại bí thư Từ.
Sau một giây, Thôi Tú Anh đã cảm thấy hoa mắt, lúc mà định thần lại được, phát hiện bí thư Cố cùng với Chu Trạch Thành hai người đã vọt khỏi phòng, Bí thư Cố hét to lên:
- Dương Quang, Dương Quang, cậu ra ngoài cho ta!
Sau lưng bọn họ, Thôi Tú Anh nhìn thấy bí thư Cố hạ lệnh, một đám người Ban Thanh tra kỷ luật cùng bộ tổ chức, vội tới nhà hiện tại của Dương Liên Hoa.
Đợi đến khi mà Từ Quân Nhiên đem hết những chuyện mà mình hỏi ra được nói cho Chu Trạch Thành cùng Cố Hoàn, hai lãnh đạo huyện ủy đã mắt tròn miệng há hốc, bọn họ có nghĩ thể nào cũng không hiểu được, người thanh niên trẻ tuổi này rốt cuộc là làm thế nào làm được? Chẳng lẽ chân tướng giống như những lời nha đầu Thôi Tú Anh đã nó trên đường, trong trường đại học, còn dạy người ta làm cách nào xử án sao?
Cố Hoàn sớm bình tĩnh lại so với những người khác. Ông ta là cán bộ ủy ban kỷ luật, đã làm nhiều vụ án, đương nhiên cũng gặp qua những chuyện quanh co như thế này, nhất là hiện tại ở trong cục diện này, không thể không có chút chần chừ, một khi An Duy Minh phản cung, sự tình sẽ có biến hóa.
Vung tay lên, Cố Hoàn nói với đám người Dương Quang ở sau lưng:
- Lập tức ghi khẩu cung, tôi thật sự muốn xem xem, lần này Mã Tụ Bảo, làm thế nào giải thích với tôi!
Hai ngày này, Mã Tụ Bảo không ít lần ở trước mặt Cố Hoàn cùng Chu Trạch Thành diễu võ giương oai, tuy nói ông ta là bí thư Đảng ủy xã, hai người kia là thường ủy huyện ủy, nhưng Mã Tụ Bảo trong chuyện lần này lại đắc ý.
Mặt chiếm lấy đạo lý, không hề hạ mình chút nào, nếu không phải bởi vì nể mặt của lãnh đạo trong huyện, làm không tốt thì cái tên này muốn đi vào trong huyện gây náo loạn một phen.
Chu Trạch Thành nhìn về phía Từ Quân Nhiên, đưa ngón cái tán dương:
- Lợi hại, lợi hại, đều nói là người từ trong thủ đô tới đây đều có tài, quả không sai, không sai!
Y hiện tại rất kích động, phải biết rằng Từ Quân Nhiên làm như vậy, chẳng khác gì là đem hết tội danh trên người mình triệt để rũ bỏ, còn mở ra cho tư tưởng của An Duy Minh một lổ hổng, một khi An Duy Minh khai ra người nào, vậy chẳng khác gì là phá được cái án này.
Từ Quân Nhiên cười:
- Hai vị lãnh đạo, chuyện này, cũng đại khái đều rõ ràng rồi, còn lại tôi không tham dự nữa, huyện ủy làm sao xử trí là chuyện của huyện ủy.
Hắn biết rõ, nếu như đã đến bước này, An Duy Minh cho dù muốn giấu diếm đều không có cách nào che giấu được nữa, không cần phải nói cái khác, chỉ cần là vu hại Từ Quân Nhiên, thì cũng đủ khiến cho y nghe quát mắng, Chu Trạch Thành và Cố Hoàn trước kia đã mất mặt đến vậy, sao có thể không lấy lại cơ chứ?
- Ha ha, cậu yên tâm đi, đồng chí Từ Quân Nhiên, chuyện lần này cậu lập công lớn rồi!
Cố Hoàn vừa cười vừa nói:
- Những người khác muốn gây sóng gió, tôi thật ra muốn nhìn, với bằng chứng ở trước mặt, bọn chúng làm thế nào chống chế!
Nếu như nói trước khi sự quan tâm đối với Từ Quân Nhiên là vì liên quan đến Chu Trạch Thành, hiện tại Cố Hoàn đối với Từ Quân Nhiên, lại hết sức coi trọng, nguyên nhân thì chắc là không cần nói cũng biết, ai mà lại không muốn lưu lại điều gì đó trong lòng của chủ tịch tỉnh chứ?
Chu Trạch Thành lại rất rõ tâm tư của y, gật gật đầu nói với Từ Quân Nhiên:
- Tôi cùng lão Cố trước đây còn đang cân nhắc, có nên hay không nên điều tra lại một chút. Không thể ngờ cậu lại có thể tự mình tra ra được, không tệ, có tiền đồ, chả trách bí thư Trần lại coi trọng cậu như vậy.
Dừng lại một chút, y kéo tay của Từ Quân Nhiên, thấp giọng hỏi Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Tỉnh Trần Tinh Duệ, đồng chí tiểu Từ quen sao?
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc, Trần Tinh Duệ?
Lông mày khẽ nhíu lên, Từ Quân Nhiên vừa gật đầu, vừa trả lời:
- Thực ra từng gặp qua vài lần, sao vậy? Chủ tịch tỉnh Trần công tác ở tỉnh Tùng Hợp sao?
Hắn kỳ thực không nói thật, với Trần Tinh Duệ tuy lúc ở tỉnh Giang Nam không tính là thân quen, nhưng ở trong trường Đảng trung ương thủ đô học tập một năm hơn, Từ Quân Nhiên thực sự cũng đã gặp qua ông ta nhiều lần, chủ yếu là ở phía Tào Tuấn Minh, Trần Tinh Duệ sở dĩ có thể sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy ở tỉnh Giang Nam vẫn có thể một bước lên mây trên con đường làm quan, hát vang tiến xa, chính là bởi vì ông ta nhận được sự coi trọng của Tào lão gia, trở thành cán bộ bồi dưỡng trọng điểm của Tào lão gia.
Trước kia Từ Quân Nhiên cùng Trần Tinh Duệ gặp mặt, vô tình nghe thấy Tào Tuấn Minh nhắc đến một lần, Trần Tinh Duệ có khả năng từ tỉnh Giang Nam điều đi, còn đi nơi nào, Tào Tuấn Minh không nói, Từ Quân Nhiên cũng không hỏi nhiều, lần này lúc đến tỉnh Tùng Hợp, hắn cũng không chú tâm đi thăm dò xem danh sách lãnh đạo tỉnh ủy tỉnh Tùng Hợp, dù sao bản thân là một cán bộ cấp khoa, quan tâm nhiều như vậy thực sự có chút lắm chuyện, nhưng thật không ngờ tới, Trần Tinh Duệ lại ở tỉnh Tùng Hợp.
Cố Hoàn cùng Chu Trạch Thành liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều giống như có tảng đá rơi xuống, xem dáng vẻ tên Từ Quân Nhiên quả nhiên là quen biết với chủ tịch tỉnh Trần.
- Không có gì, chỉ là nhớ ra cậu cũng là người của tỉnh Giang Nam, chủ tịch tỉnh Trần cũng vậy.
Chu Trạch Thành cười đáp.
- À đúng rồi, chủ tịch tỉnh Trần hiện tại là phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch tỉnh thường vụ.
Từ Quân Nhiên gật gù, trong lòng dần dần hiểu ra, nếu như Chu Trạch Thành đã nói như vậy, vậy thì xem ra cái người âm thầm trông nom mình, có lẽ chính là Trần Tinh Duệ rồi. Còn về việc Trần Tinh Duệ vì sao muốn chiếu cố đến mình, đáp án rõ ràng, ông ta là cán bộ mà Tào lão gia đề bạt, Tào lão gia tùy ý nhắc đến một câu, ông ta tự nhiên sẽ để ở trong lòng.
- Đúng rồi, đồng chí Tiểu Từ, cậu có muốn vào cùng chúng ta không?
Cố Hoàn cất bước muốn tiến vào bên trong, bỗng dừng chân, quay đầu lại hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên sững sờ, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng, vội vàng nói với Cố Hoàn:
- Bí thư Cố, chuyện này tôi không tham dự nữa. Vụ án này may mắn mà có các đồng chí bên ủy ban kỷ luật điều tra nghêm túc, phát hiện dấu vết để lại, tôi chỉ là vừa may mà thôi.
Nói xong, hắn trừng mắt nhìn Dương Quang đang bước tới, vừa cười vừa nói:
- Ngày hôm qua trưởng khoa Dương đã nói với tôi, vụ án này có chút kỳ quặc, Dương Liên Hoa cùng với An Duy Minh hai người này có chút gì đó không đúng. Bí thư Cố đúng là mang theo binh tốt!
- A?
Dương Quang nghe thấy những lời mà Từ Quân Nhiên nói có chút kì lạ, tuy không hiểu nhiều lắm, nhưng lại biết Từ Quân Nhiên dường như đang đem hết cái công lao to lớn đều đặt lên trên người mình, anh ta có chút kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên, không tự chủ được lại nhìn về phía lãnh đạo trực tiếp của mình là Cố Hoàn.
Cố Hoàn cười ha ha, liếc nhìn Chu Trạch Thành một cái, đối với Từ Quân Nhiên lại thêm phần tán thưởng, người trẻ tuổi này thật quá thông minh, trong huyện đối với vụ án này hết sức coi trọng, hắn thân là người trong cuộc liên lụy quá sâu, ngược lại thật không tốt, sẽ làm cho người ta cảm thấy hắn có hiềm nghi muốn trả thù.
Hiện tại làm như vậy, Ban thanh tra Kỷ Luật thật sự muốn thừa nhận chuyện của Từ Quân Nhiên rồi.
- Lão Cố, ông lần này đúng là kiếm được rồi.
Chu Trạch Thành một câu nói nhưng mang hai ý nghĩa nói với Cố Hoàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận