Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 999: Mất Kiểm Soát (1)

Chương 999: Mất Kiểm Soát (1)Chương 999: Mất Kiểm Soát (1)
Mao Mao vẫn nhìn chằm chằm Thiên Vũ Trạch như hổ đói, không hề buông lỏng một chút nào.
"Vậy cũng có nghĩa là nàng ta ở bên trong!" Thiên Vũ Trạch có chút hoài nghỉ hỏi, nhưng giọng điệu lại là một câu khẳng định.
Thiên Vũ Trạch thử bước tiến lên hai bước, lập tức lông của Mao Mao dựng đứng lên, chuẩn bị lao tới ngăn cản Thiên Vũ Trạch, nhưng bước chân của Thiên Vũ Trạch lại dừng lại, có chút buồn cười nhìn con chó ở phía dưới đang chuẩn bị tấn công mình.
Thiên Vũ Trạch thầm nghĩ trong lòng, nếu như để con chó này ở bên ngoài canh cửa, thì nhất định Tô Ngưng Nguyệt đang làm chuyện gì đó rất quan trọng, không thể để cho người khác biết, đến cả những nha hoàn kia cũng không thể, chỉ có thể để một con chó không biết nói chuyện này ở đây canh cửa.
Vậy thì rốt cuộc Tô Ngưng Nguyệt che giấu chuyện gì? Xem ra nàng đang che giấu một bí mật không nhỏ, không biết hoàng huynh có biết hay không?
Mao Mao có chút ngờ vực nhìn Thiên Vũ Trạch không tiếp tục tiến lên phía trước, cái người này sao lại không tiến lên nữa, như thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái?
Thiên Vũ Trạch ngồi xổm xuống, chỉ là nếu dùng con chó kia để uy hiếp Tô Ngưng Nguyệt, cho dùng nàng có đang làm chuyện gì thì nhất định cũng sẽ ra ngoài?! Một tia sáng lóe lên trong mắt hắn ta, hắn ta đưa tay ra túm lấy cổ của Mao Mao. Trong mắt tràn ngập sát ý.
Nếu như Tô Ngưng Nguyệt ra ngoài đúng theo ý hắn ta thì con chó này có thể không chết, nhưng nếu như nàng không ra ngoài vậy thì con chó đáng ghét này có thể sẽ chết.
Nhưng còn chưa kịp nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con chó này thì trong tay đã trống rỗng, Thiên Vũ Trạch có chút ngạc nhiên nhìn tay của chính mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang tới.
Thiên Vũ Trạch có chút thất vọng, hắn ta mới sử dụng có một chút sức lực. Nhanh như vậy mà đã được cứu rồi, thật là có chút mất hứng?
Mặc dù Thiên Vũ Trạch mới chỉ sử dụng lực rất nhỏ thôi nhưng Mao Mao đã có chút không thể chịu nổi nữa rồi, không phải là nói không muốn kêu lên thành tiếng mà thật sự là gã đàn ông kia bóp quá chặt, nó căn bản là kêu không ra tiếng.
Người đàn ông kia vừa rồi thật sự là muốn giết chết nó, hoặc là chỉ muốn nó phải chịu sự trừng phạt, sau đó là dụ Tô Ngưng Nguyệt ra ngoài.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn bộ dạng của Mao Mao mà vô cùng đau lòng, nó là hơi ấm đầu tiên mà nàng gặp được ở thế giới khác biệt này, nàng đã coi nó như là người thân từ lâu rồi, sau đó chính là sự tức giận.
Tô Ngưng Nguyệt có chút đau lòng vuốt ve lưng và cổ của Mao Mao, nếu như không phải nàng ra ngoài kịp lúc thì Mao Mao của nàng...
Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt tràn đầy sự lạnh lẽo, Thiên Vũ Trạch như thế này thật sự là đáng ghét.
Thiên Vũ Trạch ngạc nhiên nhìn Tô Ngưng Nguyệt, không ngờ nàng lại ra ngoài đúng lúc như vậy? Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn vê phía Tô Ngưng Nguyệt thì nhìn thấy vẻ lạnh lùng đến thấu xương trong đôi mắt của Tô Ngưng Nguyệt, đây là dáng vẻ mà hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Ánh mắt Tô Ngưng Nguyệt nhìn Thiên Vũ Trạch có một tia sát ý, nếu không phải là Thiên Vũ Hàn vẫn còn rất quan tâm đến người đệ đệ này thì nàng nhất định sẽ đánh cho hắn ta trở thành một tên tàn phế, nhưng may là hắn ta là đệ đệ của Thiên Vũ Hàn, nếu không thì nàng cũng không biết là mình sẽ làm ra chuyện gì.
"Thiên Vũ Trạch, ngươi thật sự là không có việc gì để làm nữa sao, những mà ngươi thật sự không sợ ta sẽ giết ngươi sao?" Tô Ngưng Nguyệt lạnh lùng nói. Thiên Vũ Trạch vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn là bộ dạng cợt nhả kia, hắn ta không tin là nàng sẽ giết chết hắn ta, nhưng nếu nàng giết chết hắn, vậy thì hoàng huynh cũng sẽ vứt bỏ nàng, hắn ta có sự tự tin này.
"Người dám không?" Thiên Vũ Trạch chỉ thản nhiên giễu cợt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận