Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 998: Tâng Thứ 3

Chương 998: Tâng Thứ 3Chương 998: Tâng Thứ 3
Đương nhiên, Tô Ngưng Nguyệt còn phát hiện ra một vài loại thuốc độc ở đây, những loại thuốc này được đựng trong bình sứ màu đen, được cất giấu kỹ ở đây như vậy thì nhất định không phải là loại thuốc độc đơn giản.
Tô Ngưng Nguyệt vươn tay ra để chiếc hộp ở trong tay về phía xa, nhưng không biết làm sao mà cái kệ này lại hơi rung lắc, Tô Ngưng Nguyệt vội vàng đỡ lấy, Định Tây ở đây không thể đổ được. Ánh mắt di chuyển xuống phía dưới, tìm kiếm xem xảy ra vấn đề ở đâu.
Ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt liền nhìn thấy một cuốn sách kê ở bên dưới giá sách, dùng để duy trì sự vững chắc của giá sách.
Tô Ngưng Nguyệt tìm một thứ khác kê phía dưới giá sách, để nàng không còn phải đi tới đi lui nữa, vỗ nhẹ vào cuốn sách đã ố vàng kia, cuốn sách này rách nát vô cùng, đến cả trang bìa cũng không có, góc nào cũng nhăn nhúm, Tô Ngưng Nguyệt khẽ nhướng mày lên nhìn, cuốn sách này quả thật là có hơi rách nát.
Nhưng lúc lật dở trang đầu tiên, nhìn rõ bên trên viết cái gì, đến khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy những những dòng chữ trên đó, nàng trợn tròn mắt, bên trong này ghi chép vê cách sử dụng, công hiệu và cách để chế tạo những loại dược hoàn kia, cuốn sách như thế này sao lại có thể lấy ra để kê góc bàn được chứ?
Tô Ngưng Nguyệt ôm lấy cuốn trách này như thể đó là kho báu quý giá nhất vậy, vừa rồi nàng vẫn còn lo lắng, cho dù những lọ thuốc này được viết tên ở bên trên, nhưng nàng chỉ biết vài tác dụng của một phần nhỏ, còn phần lớn thì đều chưa biết cách dùng, việc này có cảm giác giống như là có rất nhiều tiền, nhưng không biết phải tiêu như thế nào.
Những loại thuốc độc thì Tô Ngưng Nguyệt lại càng không hiểu, những thứ này nàng không dám sử dụng lung tung, đang rất phiền não, nhưng không ngờ là lúc này lại phát hiện ra cuốn sách này. Tô Ngưng Nguyệt thật sự phải cảm thán về vận may của chính mình, sao lại có thể may mắn như vậy, nếu như không phải cái kệ này lắc lư thì nàng làm sao mà có thể nhìn xuống chỗ bên dưới cái kệ chứ, vậy thì cũng có khả năng là sẽ bỏ lỡ cuốn sách này, đây không phải là một tổn thất nhỏ.
Tô Ngưng Nguyệt cứ ngồi như vậy mà đọc cuốn sách đã ố vàng kia, bên trong ghi chép cách sử dụng của những loại thuốc kia, nàng là chủ nhân của nơi này, sao có thể không ghi nhớ tên và công dụng của những loại thuốc này được chứ, những thứ này sẽ được sử dụng vào những thời khắc quan trọng, nếu như không biết thì có khác gì là không có.
Tô Ngưng Nguyệt cứ như vậy mà ôm lấy cuốn sách, yên lặng ở đó mà đọc, tiếp thu kiến thức, đã bước vào thế giới vô ngã rồi.
Ở bên ngoài Mao Mao buồn chán nằm ườn ra, sao tỷ tỷ lại vào trong không gian lâu như vậy chứ, nó ở đây cũng có chút nhàm chán, tỷ tỷ mau ra ngoài đi, cẩu tử thật sự là buồn chán lắm rồi.
Mao Mao lười biếng nằm trên mặt đất, buồn chán đến những ngọn cỏ ở trên mặt đất, đột nhiên có một giọng nói đáng sợ vang lên: "Con chó ngu ngốc, ngươi ở đây làm gì?"
Giọng nói này đột nhiên cất lên khiến lông lá khắp người Mao Mao dựng đứng cả lên, giọng nói của người đàn ông này nó vĩnh viễn không thể nào quên, có chút cảnh giác nhìn Thiên Vũ Trạch, chuẩn bị sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc này, chỉ cần hắn ta tiến lên thêm một bước thì nó có thể nhào tới cắn hắn ta bất cứ lúc nào.
Thiên Vũ Trạch mặt không cảm xúc, không hề để ý tới bộ dạng của Mao Mao, trong mắt của hắn ta, đây chỉ là một con chó, có thể coi là thông minh hơn những con chó khác, nhưng có thể thông minh hơn người, hoặc là có thể đánh lại hắn ta được sao, vì thế nên hắn ta chẳng việc gì phải lo lắng.
"Sao ngươi còn ở đây? Chủ nhân của ngươi đâu?" Thiên Vũ Trạch có chút nghi ngờ hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận