Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 709: Chạy Trốn (1)

Chương 709: Chạy Trốn (1)Chương 709: Chạy Trốn (1)
Đương nhiên, những người này tới đây đều là vì Hoàng hậu nương nương tương lai Tô Ngưng Nguyệt.
Chương Dự vốn là muốn ngăn không cho các nàng tới, nhưng sau này Tô Ngưng Nguyệt sẽ luôn gặp phải tình huống như vậy, thay vì đến lúc đó có mắt như mù, còn không bằng từ giờ trở đi cố gắng học tập, ít nhất là nàng ấy vẫn có thể ở bên cạnh chỉ điểm cho đối phương một số gợi ý.
Nhưng ngay khi nhìn Tô Ngưng Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn, Chương Dự đột nhiên cảm thấy chính mình đã không còn gì để bàn giao nữa, dường như Tô Ngưng Nguyệt còn lợi hại hơn cả nàng ấy.
Kỳ thực lúc này nội tâm của Tô Ngưng Nguyệt gần như đã sụp đổ rồi, mấy ngày nay nàng phải ứng phó với từng đợt nữ quyến, khiến tâm lý của nàng thực sự rất mệt mỏi. Những cái khác không nói, chẳng những đánh không được mà mắng cũng không xong những người này, mà còn phải đem các nàng cung thành tổ tông nhà mình.
Mấy ngày này, chỉ cần nghe lời nói của các nàng là nàng không cần nghe cũng biết hiện tại các nàng muốn làm gì. Đơn giản chính là do vận khí của chính mình quá tốt, sau này có vào cung thì nhất định phải nói nhiều lời hay giúp các nàng.
Tô Ngưng Nguyệt thực sự rất muốn chửi cha mắng nương các nàng, nhưng chính mình lại phát hiện ra bản thân không cần phải lãng phí sức lực đi làm ba cái việc vô nghĩa như vậy.
Tô Ngưng Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi quyết định để mặc họ muốn làm gì thì làm. Thích sao? Nhưng các nàng tới cũng có chỗ lợi, bởi vì hâu như mỗi người tới cửa đều sẽ mang theo một thứ gì đó, có thể gọi cho hoa mỹ là "trang điểm thêm'.
Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy, cái nàng có chỗ nào là trang điểm thêm, chẳng qua là một loại hối lộ biến tướng mà thôi. Nhưng không còn cách nào khác,/trang điểm thêm' là phong tục ở đây.
Từ lúc mới bắt đầu Chương Dự cũng đang rầu rĩ về chuyện làm sao để chuẩn bị một cái gì đó có giá trị làm của hồi môn cho Tô Ngưng Nguyệt, nhưng không ngờ những phu nhân này lại tự giác mang đồ đến tận cửa mà không cần nàng ấy phải nói gì.
Sau khi lại tiễn một đám khách rời đi, Tô Ngưng Nguyệt cũng toàn thân tê liệt mà nằm ở trên bàn, Chương Dự nhìn một chút rồi nói: "Ngưng Nguyệt, trở về nghỉ ngơi đi, muội mệt quá rồi."
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt cũng không muốn giả làm hình tượng thục nữ không mệt mỏi gì đó nữa, dù sao nàng cũng rất mệt mỏi nên tùy ý để tỳ nữ đỡ chính mình về phòng. Ngay khi nằm ở trên giường, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy bản thân đã sống lại.
Về phần Diêu Xuân ở phía bên này, mặc dù mấy ngày nay bà ấy không xuất hiện nhưng thực ra trong lòng của bà ấy vẫn luôn suy nghĩ xem có cách nào giúp được nữ nhi của mình hay không. Kết quả cuối cùng lại khiến bà ấy nghĩ ra một ý tưởng tương đối hoang đường, đó chính là để nữ nhi nhà mình bí mật bỏ trốn.
Nói là làm, sau đó bà ấy nhân lúc trời tối đã bí mật lẻn vào phòng của Tô Ngưng Nguyệt. Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy trong phòng có âm thanh khác thường, vốn còn tưởng là kẻ trộm gì đó, nhưng còn chưa kịp gọi người tới thì đã nhìn thấy bộ dạng lén lút của Diêu Xuân.
Tô Ngưng Nguyệt theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới mở miệng nói: "Nương, người làm gì vậy? Làm con sợ chết khiếp."
Diêu Xuân không nói gì mà chỉ lấy một bao bố ra, sau đó lại lấy ra rất nhiều y phục của Tô Ngưng Nguyệt từ trong tủ quần áo rồi lần lượt bỏ vào.
Diêu Xuân vừa bỏ vào vừa nói,'Nguyệt Nhi, hiện tại nương sẽ thu dọn đồ đạc của con. Còn con nhân lúc trời còn tối không ai thấy mà nhanh chóng chạy ra khỏi phủ đi, có nghe không?" Tô Ngưng Nguyệt thật sự không hiểu Diêu Xuân đây là đang định làm gì, cho nên nàng đã ngồi ở mép giường rồi nói: "Nương, rốt cuộc nương muốn làm gì?"
"Nương đang thu dọn đồ đạc cho con, còn con mau chạy trốn đi. Cái vị trí Hoàng hậu gì đó, nương không hiếm lạ mà phụ thân của con cũng không hiếm lạ gì. Con là do chúng ta sinh ra, hôn nhân đại sự nên để chúng ta làm chủ, nhưng hôn sự lần này của có chút đặc biệt, mà nương cũng không thể công khai từ chối, nhưng con yên tâm, nương nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt. Con cứ đi đi, nương sẽ giúp con lót đường.”
Tô Ngưng Nguyệt nắm lấy tay Diêu Xuân rồi nói: "Nương, nương có biết nếu để con chạy trốn sẽ gặp hậu quả gì không?"
Diêu Xuân chỉ là một nông phụ bình thường, mặc dù bà ấy thực sự không quá hiểu vấn đề nếu nữ nhi mình không kết hôn sẽ dẫn tới hậu quả gì. Nhưng uy nghiêm của hoàng thất vẫn luôn như vậy.
"Nương, nếu con không gả, trên dưới trong phủ của chúng ta sẽ bị buộc tội danh khi quân phạm thượng. Đến lúc đó, người trong phủ của chúng ta và trong thôn đều sẽ vì con mà chết. Nhiều người như vậy, nương bằng lòng để bọn họ bị chôn cùng con sao?”
Tô Ngưng Nguyệt vừa nói đến chỗ này, đôi tay đang thu dọn của Diêu Xuân cũng lập tức chậm lại, sau đó nước mắt của Diêu Xuân cứ như vậy rơi xuống, cuối cùng là vừa khóc vừa nói: "Nếu chỉ... chỉ muốn mạng sống của nương, nương không để bụng, cho hắn thì cho hắn, nhưng nhiều mạng như vậy. Ngưng Nguyệt, có phải là nương rất ích kỷ không?”
Tô Ngưng Nguyệt ôm lấy Diêu Xuân an ủi: "Nương, nương đang nghĩ gì vậy? Sao lại ích kỷ chứ? Lòng bàn tay và mu bàn tay của nương đều là thịt, huống chỉ là nhiều mạng sống như vậy."
Kỳ thực Tô Ngưng Nguyệt thật sự không có trách Diêu Xuân, thành thật mà nói, hành vi hôm nay của Diêu Xuân hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng. Suy cho cùng, nàng còn tưởng rằng lúc đó Diêu Xuân chỉ là không nghĩ ra thôi. Nhưng lại không ngờ rằng tất cả những điều mà bà ấy làm ra này đều là vì suy nghĩ cho nữ nhi nhà mình. Cho dù có phải đánh đổi mạng sống của mình vì nữ nhi, bà ấy cũng không quan tâm.
Tô Ngưng Nguyệt tiếp tục nói: "Nương, nếu nương đã tới và muốn để con rời đi, vậy nương đợi thêm chút nữa rồi đánh yểm hộ cho con. Ngoài ra, nương nên đóng gói cho con một ít nam trang, mặc nữ trang đi lại ở bên ngoài quá nguy hiểm."
Diêu Xuân hỏi: "Không phải là con không chạy trốn sao?"
Tô Ngưng Nguyệt thản nhiên nói: "Đúng, đúng, con sẽ không chạy trốn, nhưng sau khi vào cung, nếu con thực sự muốn ra ngoài thì sẽ rất khó khăn, con muốn nhân cơ hội này đi chơi một chút, nương, nương cứ yên tâm, con sẽ trở về. Nếu đến lúc đó con bị phát hiện thì nương cứ ăn ngay nói thật là được, dù sao cũng không phải là vấn đề gì lớn."
Trong lúc nhất thời, Diêu Xuân đã bị lời nói của Tô Ngưng Nguyệt mê hoặc, cho nên kết quả là bà ấy lại thật sự chạy đi tìm vài món mà Tô Thần để lại ở chỗ của chính mình rồi mang chúng đến cho nàng. Sau khi Tô Ngưng Nguyệt mặc vào, nàng ngay lập tức trở thành một tiểu lang quân tuấn tú.
Sau đó hai người Tô Ngưng Nguyệt và Diêu Xuân đi đến cửa sau nói: 'Nương đã đặc biệt kiểm tra rồi. Ở đây không có người canh gác. Từ đây đi ra ngoài, sau khi ra ngoài thì phải tự mình cẩn thận một chút."
"Vâng, nương cũng bảo trọng. Có thể con là một tên lãng tử luôn không chịu ngồi yên, nhưng nương, chính nương phải bảo trọng và chờ con quay về. Còn nữa, nếu có ai phát hiện ra thì cứ nói thẳng là con đã về quê nhà để báo tin tốt này cho phụ thân, tiện đường trở vê tảo mộ cho phụ thân của con là được."
Diêu Xuân xua tay,' Đã biết đã biết, nương có phải là người ngu ngốc như vậy không? Loại chuyện này, nương vẫn biết mà."
Tô Ngưng Nguyệt chỉ mỉm cười, thực ra Diêu Xuân không biết cũng không sao, dù sao Tô Mộc, Tô Thần và Chương Dự đều là những người thông minh. Cuối cùng vẫn sẽ luôn giúp nàng vượt qua điều đó nên lần này chính mình cứ thanh thản đi chơi một chút đi. Sau khi vào trong cung rồi thì cũng khó có thể dễ dàng được như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận