Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 103: Ánh Mắt Kiên Định (1)

Chương 103: Ánh Mắt Kiên Định (1)Chương 103: Ánh Mắt Kiên Định (1)
Vào lúc này vị quản gia kia nói với Thiên Vũ Hàn vừa rồi hắn ta làm như vậy hoàn toàn là vì bất đắc dĩ.
"Mau đi cứu hắn ta, hắn ta còn ở bên trong!"Thiên Vũ Hàn nói với quản gia.
"Vương gia, ngài yên tâm, ty chức sẽ đi làm ngay!"
Hắn ta nói với Thiên Vũ Hàn hắn ta chắc chắn sẽ dùng hết toàn lực đi tìm người đó. Cho dù Thiên Vũ Hàn nghe quản gia nói như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn cực kì lo lắng cho tùy tùng của hắn.
Trong lòng hắn có một loại dự cảm không lành, hắn sợ người tùy tùng kia cứ như vậy mà rời khỏi thế gian này.
Vị quản gia kia của Thiên Vũ Hàn thấy Thiên Vũ Hàn chắc chắn là đã bị cảnh tượng ban nãy dọa sợ rồi. Hắn ta vội vàng sai người đi sắc thuốc cho Thiên Vũ Hàn uống để trấn an tinh thần của Thiên Vũ Hàn.
Có lẽ là bởi vì tỉnh thần của Thiên Vũ Hàn thật sự không thể kiên trì nổi nữa, hắn không từ chối mà uống hết chén thuốc kia xuống bụng.
Một lát sau, hiệu quả của nước thuốc đó đã có hiệu quả, Thiên Vũ Hàn cảm thấy bản thân bây giờ cực kì buồn ngủ.
Thế là hắn nằm trên giường của mình dần dần chìm vào giấc ngủ...
Khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diêu Xuân thì mới rời đi.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy đệ đệ Tô Thần của nàng còn đang chơi với kiến ở trên mặt đất.
"Sao Tiểu Thần lại thích kiến như vậy?"
Tô Ngưng Nguyệt vừa nghĩ vừa đi tới bên cạnh Tô Thần.
"Tiểu Thần sao đệ lại thích ngắm kiến như vậy." Lúc này Tô Ngưng Nguyệt nói ra thắc mắc trong lòng mình.
Khi Tô Thần nghe thấy câu hỏi của Tô Ngưng Nguyệt, cậu ấy cứ nhìn chăm chăm vào Tô Ngưng Nguyệt đang đứng ở bên cạnh.
"Tỷ tỷ, các bạn kiến này có thể mang theo những thứ còn nặng hơn chính chúng nó." Tô Thần nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe những lời mà cậu ấy nói thì gật đầu.
"Đúng vậy, các bạn kiến đều rất giỏi."
"Tỷ tỷ sau này đệ cũng muốn có thể mang những đồ nặng hơn mình rất nhiều giống như những bạn kiến "
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe những lời mà Tô Thần nói thì cảm thấy dở khóc dở cười.
"Đây là nguyện vọng của đệ sao?"Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Thần.
Khi Tô Thần nghe thấy lời mà Tô Ngưng Nguyệt nói, gật gật đầu
"Đúng vậy, tỷ tỷ, đến lúc đó đệ có thể bảo vệ mọi người rồi." Tô Thần nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe Tô Thần nói lời này, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Nàng không ngờ nguyên nhân mà Tô Thần muốn trở nên mạnh mẽ hơn lại là vì để bảo vệ bọn họ.
Tô Ngưng Nguyệt vươn tay ra sờ sờ đầu Tô Thân.
"Em cứ từ từ ngắm kiến chuyển nhà đi."
Tô Ngưng Nguyệt nói với đệ đệ mình xong, nàng lại đi vào trong bếp.
"Mẫu thân, ta làm cùng với người." Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Diêu Xuân ở một bên đang bận rộn rồi nói.
"Không cần, không cần đâu, ngươi mau ra ngoài chơi với đệ đệ đi, ta bên này sắp làm xong rồi." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt thấy dáng vẻ Diêu Xuân như vậy bèn gật đầu.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt lại đi ra. Sau khi Tô Ngưng Nguyệt đi ra ngoài, nàng nhìn thấy đệ đệ của mình đang nhìn chăm chú như vậy ở ngoài đó. Nàng cũng không đi quấy rầy đệ đệ nàng mà trở về phòng của mình.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt đang ở trên giường của mình.
"Mình nên đi đâu mới có thể tìm được hạt giống lương thực đây?"
Tô Ngưng Nguyệt định đi nơi khác mua, nhưng sau đó Tô Ngưng Nguyệt mới nghĩ đến nơi này cũng không phải là thế giới mình đang sống đó. Thời gian này tuyệt đối không thể tự do đi mua bán hạt giống lương thực được.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt thật sự cực kì cực kì là buồn phiền, bởi vì Tô Ngưng Nguyệt biết không một ai dám tự mình mua bán hạt giống lương thực cả. Nàng không biết mình phải dùng cách gì mới có thể lấy được hạt giống lương thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận